Nhân viên phục vụ tại các nhà hàng quốc doanh trong trấn đều biết những người đến ăn là gia đình cán bộ quân đội, nên thái độ của họ khá niềm nở. Còn thái độ của nhân viên phục vụ ở đây lại rất tệ.
Kiều Vi nói: “Một người thì vẫn phải ăn cơm chứ.”
Nhân viên lại nói: “Cô chỉ đi một người, đói thì mua một cái bánh nướng bên ngoài ăn cho qua bữa là được rồi.”
“Tôi ăn cái gì là chuyện của tôi.” Kiều Vi bắt đầu thấy bực bội: “Việc của cô là đưa thực đơn cho tôi, ghi lại món tôi gọi, sau đó mang đến nhà bếp để người ta làm.”
Cô nhân viên lại nhíu mày: “Nhưng chỉ có một mình cô…”
Bốp!
Kiều Vi đập tay lên bàn dọa cô nhân viên kia giật mình. Đầu bếp ở bên trong cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ để xem có chuyện gì xảy ra.
Khi đói con người dễ nổi cơn tam bành. Nếu tâm trạng hào hứng đến ăn cơm lại bị người khác phá hủy thì càng khó chịu hơn.
Kiều Vi nhướng mày: “Cô làm nhân viên phục vụ thì chỉ cần làm tốt công việc của cô là được. Việc của khách hàng là đưa phiếu trả tiền, còn việc của cô là giúp người ta gọi món, bưng món ăn lên, làm tốt công việc phục vụ.”
“Còn nếu cô không muốn làm công việc này, cảm thấy công việc này vô nghĩa, vậy thì bây giờ cô gọi chủ nhà hàng đến. Tôi nói chuyện với chủ nhà hàng, xem vị trí này có cần thay người hay không!”
“Quản lý của nhà hàng đi đâu hết rồi? Ai là chủ ở đây?”
Thái độ của nhân viên phục vụ lập tức mềm xuống: “Tôi chỉ hỏi thôi mà. Cô gọi món gì?”
Đến lúc này cô ta mới chịu đưa thực đơn cho Kiều Vi.
Nhưng Kiều Vi vẫn tiếp tục hỏi: “Quản lý nhà hàng ở đâu? Ban ngày mà không có mặt ở nhà hàng sao?”
Kiều Vi chỉ làm ra vẻ thôi, nhưng không chịu bỏ qua. Chắc hôm nay thứ hai, quản lý cảm thấy vắng khách nên đã đi ra ngoài làm việc khác rồi.
Nhân viên phục vụ chột dạ, bắt đầu nói lắp: “Quản lý… Quản lý…”
“Quản lý đi họp rồi!” Đầu bếp ló đầu ra hô to, dùng hết sức nháy mắt ra hiệu với nhân viên phục vụ: “Tiểu Tôn, mau giúp khách hàng gọi món đi. Tôi sẽ làm món ngay.”
Thấy bọn họ chịu nhượng bộ, Kiều Vi lạnh lùng liếc cô nhân viên. Sau đó, cô chọn một món mặn, một món chay và một phần cơm.
Đúng là tay nghề của các đầu bếp tại nhà hàng quốc doanh trong thời đại này thật tinh tế, hương vị cũng rất ngon.
Lúc nãy tâm trạng Kiều Vi bị cô nhân viên kia phá hỏng, bây giờ ăn được món do dầu bếp nấu, tâm trạng cũng tốt lên.
Đầu bếp cố ý đi ra hỏi cô: “Hương vị thế nào?”
Kiều Vi chân thành khen hai câu.
Đầu bếp cười ha ha, chỉ về phía nhân viên phục vụ: “Cô bé ấy vừa mới nhận việc, vẫn còn nhỏ, mong cô đừng so đo.”
Tiểu Tôn thật sự còn khá trẻ, trông bề ngoài chắc chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Thời đại này là thế, có những đứa trẻ chỉ vừa mười bốn hoặc mười lăm tuổi đã phải đi làm phụ giúp bố mẹ ở trong nhà máy.
Có lẽ đúng là đang độ tuổi trẻ, Tiểu Tôn lại lên tiếng: “Chỉ là một người phụ nữ mà…”
Đầu bếp nghiêm khắc, vỗ vào vai cô ta.
Kiều Vi nói: “Cứ để cho cô ấy nói, nói thoải mái. Các đồng chí đều có cơ hội phát biểu, không thể cấm người khác nói được.”
Cô nhìn Tiểu Tôn: “Nói đi.”
Lúc Kiều Vi nói năng lưu loát, cách ăn mặc cũng chỉnh tề, trong túi lưới còn có vài quyển sách và nhiều quần áo.
Ai lại có thể mua nhiều quần áo như vậy cùng một lúc chứ, chừng ấy cũng tốn rất nhiều phiếu vải.
Đầu bếp là người từng trải, tất nhiên cũng sành sỏi khôn khéo hơn nhiều, chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra.
Tuy nhiên, Tiểu Tôn đang ở tuổi học cấp hai, Kiều Vi để cô ta nói, hơi yếu ớt nhưng vẫn nói: “Cô chỉ là một người phụ nữ… Không đi cùng đàn ông… Không thấy lãng phí sao?”
“Tôi ăn cơm, đồ ăn, tất cả tôi đều ăn vào bụng, bị tiêu hóa trong dạ dày của tôi, biến thành năng lượng cho cơ thể tôi. Lãng phí chỗ nào?” Kiều Vi hỏi lại.
“Ở chỗ cô không đi cùng đàn ông. Một người phụ nữ như cô lại đến nhà hàng ăn một mình, rất xa xỉ.” Tiểu Tôn vẫn không chịu thua.
Hầu hết người đi ra ngoài ăn cơm là cả gia đình hoặc mở tiệc chiêu đãi khách khứa bạn bè. Bình thường người đến ăn một mình cũng đều là đàn ông. Chưa từng thấy người phụ nữ nào đi ăn hàng một mình.
Không phải phụ nữ chỉ cần nhịn cho qua bữa là được rồi sao. Nếu có đồ ngon thì đều phải để lại cho đàn ông. Không phải ai cũng thế sao?
Đâu có người phụ nữ nào ra ngoài ăn một mình còn không hề e dè chứ?
“Cô không nghĩ những việc xa xỉ đối với cô, nhưng đối với tôi chỉ là việc bình thường trong cuộc sống hàng ngày hay sao?”
Tiểu Tôn ngẩn ngơ.
Kiều Vi nói: “Tính tiền giúp tôi.”
Đầu bếp lập tức báo giá cho cô: “Bảy hào hai xu.”
Thật ra Kiều Vi hiểu được suy nghĩ của Tiểu Tôn.
Nhưng cô không truyền bá tư tưởng nữ quyền cho cô ta, mà cô cũng không phải là hướng đạo sinh của cô ta.
Cô gái này đã có thể tự ra ngoài kiếm tiền nhưng vẫn cảm thấy phụ nữ không xứng đáng có được một bữa ăn ngon. Đó là tư tưởng lạc hậu thâm căn cố đế, có lẽ bị những nhân tố như gia đình, bố mẹ tẩy não từ khi còn nhỏ.
Nói chung là không thể thay đổi được.
Ngay cả Lâm Tịch Tịch cũng cảm thấy gia đình cậu mình đi ăn ở ngoài thì cô ta không nên đi theo.
Kiều Vi xoay người bước đi, trước khi ra khỏi nhà hàng thì chợt dừng lại.
“Này cô bé.” Cô quay đầu nói với Tiểu Tôn: “Cuộc đời này rất ngắn ngủi, cô nên học cách yêu thương bản thân mình nhiều hơn.”
Nói xong, Kiều Vi rời đi.
Tiểu Tôn chớp mắt: “Gì cơ?”
Đầu bếp ở bên cạnh nói: “Cô cất tiền vào ngăn kéo đi.”
Tiểu Tôn vừa tức giận vừa uất ức đáp lại: “Cô ta đi ăn một mình mà tốn gần một tệ.”
“Ơ.” Đầu bếp nói: “Không phải cô ấy nói đây chỉ là việc bình thường sao.”
Tiểu Tôn không thể nào bỏ qua chuyện này, cứ lẩm bẩm mãi không thôi.
Đầu bếp nói: “Đừng có ngốc như thế. Nhìn qua đã biết cô ấy là gia đình cán bộ, cô so đo với người ta làm gì? Đâu phải nhà nào cũng bắt con gái đi làm phục vụ.”
Ông ta hơi dừng lại rồi mới nói: “Có khi cô ấy chính là cán bộ.”
Người phụ nữ đó ăn nói sắc sảo, ừm, rất giống cán bộ.
Kiều Vi ngồi xe trở về trấn, cô về nhà mình đặt mấy chiếc áo sơ mi trắng mình đã mua ở nhà trước. Sau đó cô cầm túi lưới, mang theo sách, quần áo mua cho Lâm Tịch Tịch, đào giòn, v.v cho nhà đoàn trưởng Triệu.
“Chị dâu.” Cô đứng ở cổng gọi to.
Nghiêm Tương là người đầu tiên vui vẻ chạy đến: “Mẹ!”
“Ôi, bế không nổi, bế không nổi, mẹ có nhiều đồ lắm!” Kiều Vi xoa đầu Nghiêm Tương.
Lâm Tịch Tịch đứng lên chào: “Dì.”
Sau đó không nói gì nữa, rõ ràng không còn hoạt bát như lúc trước.
Chị Dương lau tay vào tạp dề, cười đi qua: “Trở về rồi à? Xe có chật không, có chỗ ngồi không?”
“Có, đi về đều ngồi cả.”
Kiều Vi và chị Dương vào nhà nói chuyện.
“Hửm, mua nhiều sách vậy à.” Chị Dương vừa nhìn thấy sách đã kính nể.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất