Chương 120:
“Tôi đã nói ngay với chị dâu Triệu, nhớ kỹ những người có mặt ở đó. Tất cả đều là người hiểu chuyện, Hạ Hà Hoa không biết giữ miệng, nhưng mọi người sẽ không nói lung tung.”
“Nhưng vẫn liên lụy đến con gái ngài, phải báo cáo lại với ngài, nên chúng tôi mới tới.”
Chuyện này để phụ nữ ra mặt là tốt nhất.
Nếu để đoàn trưởng Triệu nói, tuy anh ta là phe chính nghĩa, nhưng chắc chắn sẽ khiến người ta có cảm giác so đo quá mức hoặc là tố cáo sau lưng.
Nếu để phụ nữ nói, có thể giảm bớt cảm giác này, củng cố sự thật rằng anh ta là người bị hại.
“Cô làm rất tốt.” Sư trưởng Phan nói: “Ở đó có những ai?”
Tất cả mọi người nhìn về phía chị Dương. Chị Dương đã thuộc lòng, khi nói ra vẫn lắp bắp, nhưng ít ra đều nhớ kỹ.
Sư trưởng Phan gật đầu: “Nếp sống này rất không tốt, cán bộ không thể quản thúc người nhà, sẽ khiến quần chúng sinh ra ấn tượng tiêu cực về quân đội.”
Nghiêm Lỗi và đoàn trưởng Triệu đều gật đầu: “Vâng.”
Sư trưởng Phan tán thành hai người: “Hai người đều làm rất tốt.”
Rồi mỉm cười hiền từ với nhóm người nhà: “Đồng chí Tiểu Kiều, đồng chí Dương đều rất tốt, có bộ mặt tinh thần mà người nhà quân nhân nên có. Hãy phát huy, làm tấm gương tốt cho mọi người.”
Kiều Vi mỉm cười: “Ngài quá khen rồi, nhất định.”
Chị Dương nói theo cô: “Nhất định nhất định.”
Sư trưởng Phan tiễn bọn họ ra cửa, rồi xoay người trở về ngồi xuống ghế sofa gỗ cứng.
Trà đã nguội, cảnh vệ thêm nước ấm cho ông ấy.
Sư trưởng Phan thổi hơi nước: “Vợ Tiểu Nghiêm không tệ.”
Cảnh vệ cười nói: “Tôi cũng thấy thế. Sao lại nói cô ấy không tốt chứ, chẳng phải rất tốt sao?”
“Có thể là cây cao đón gió, bị người ghen ghét.” Sư trưởng Phan lắc đầu, uống ngụm trà.
“Có phải Tiểu Nghiêm đang xin việc cho cô ấy không?”
“Đúng.”
“Cậu chú ý xem có chức vụ gì tốt, ưu tiên cho cô ấy.”
“Vâng.”
Sư trưởng Phan lại uống một ngụm trà, ngước mắt lên, trong mắt có ẩn giấu gió lốc.
Hòn ngọc quý trên tay bị người ta nói xấu ở ngay dưới mí mắt, người làm cha sao có thể không giận.
“Đi gọi Phạm Thế Quý đến đây cho tôi.”
Trên đường về, chị Dương nói với Kiều Vi: “May mà có cô.”
“Vừa gặp vị quan chức đó, lòng bàn tay tôi đã đổ đầy mồ hôi, chẳng nói được câu nào.” Chị ta nói: “Cô không sợ à?”
Kiều Vi đáp: “Chị dâu, người đó là cán bộ không phải là quan chức, cũng phải vì nhân dân phục vụ, chẳng phải anh Triệu và lão Nghiêm cũng là cán bộ sao, bọn họ đều phục vụ cho dân, chúng ta là nhân dân, không phải sợ.”
Đoàn trưởng Triệu huých tay chị Dương nhắc nhở: “Đừng nói linh tinh.”
Chị Dương vội nói: “Phải phải phải, vì nhân dân phục vụ.”
Họ qua nhà đoàn trưởng Triệu trước để đưa Nghiêm Tương về.
Về tới nhà, sau khi vệ sinh cá nhân xong, Kiều Vi dỗ Nghiêm Tương ngủ, cậu bé nói: “Mẹ ơi, con vừa được đọc sách giáo khoa của chị Anh Tử đấy.”
Kiều Vi hỏi: “Con đọc có hiểu không?”
Nghiêm Tương gật đầu.
Kiều Vi hỏi: “Hay không?”
Nghiêm Tương lắc đầu.
Từ khi phát hiện thuộc tính buff trên người Nghiêm Tương, Kiều Vi đã nghĩ đến việc bắt đầu dạy con học.
Nhìn quyển sách “Cuộc phiêu lưu của Tiểu Bố Đầu”, cô đoán có lẽ Nghiêm Tương đã học hết lượng chữ của bậc tiểu học rồi.
Từ đó cô không đọc sách cho Nghiêm Tương nghe nữa mà đổi sang Nghiêm Tương đọc sách cho cô nghe.
Nghiêm Tương rất vui, việc đảo ngược vai trò khiến cậu bé cảm thấy mình đã lớn.
Kiều Vi cho rằng cách giáo dục này rất hay, cho đến hôm nay khi cô và chị Dương đến nhà vệ sinh công cộng trong đại viện để Lâm Tịch Tịch dẫn Quân Tử, bé Năm và Nghiêm Tương chơi trong đại viện.
Đến khi bọn họ biết Hạ Hà Hoa chính là người tung tin nhảm, trở về đón bọn trẻ thì thấy Lâm Tịch Tịch đang bế bé Năm chơi cầu trượt, còn Nghiêm Tương thì ngồi một mình trên ghế xoay, chầm chậm di chuyển và ngước nhìn bầu trời xanh.
Về đến nhà, Nghiêm Tương đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, bên ngoài bầu trời kia có gì?”
Cậu bé không phải là một đứa trẻ bình thường, cho nên dù mới đang học mẫu giáo, Nghiêm Tương đã được Kiều Vi dạy cho một vài kiến thức thiên văn học cơ bản.
Vũ trụ, hành tinh, các vì sao rơi xuống trái đất liên quan đến chuyển động quay, xoay quanh mặt trời và bầu khí quyển, sau đó còn mở rộng sang địa lý như tâm trái đất, lòng đất, vỏ trái đất, có cả vạn vật hấp dẫn của vật lý.
Trước khi Nghiêm Lỗi đi làm về, Kiều Vi đã dành cả ngày để giảng cho Nghiêm Tương nghe.
Nghiêm Tương có thể hiểu hết.
Lúc này Kiều Vi mới ý thức được bản thân lại sai rồi.
Miệng thì nói cậu bé là một em bé thiên tài, nhưng thực chất cô vẫn chỉ coi Nghiêm Tương là một thần đồng.
Một thần đồng có chỉ số IQ rất cao là những thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi đã có thể thi đại học.
Đó là thần đồng ở hiện thực.
Nhưng một em bé thiên tài hoàn toàn khác một thần đồng thực tế.
Em bé thiên tài là một kiểu nhân vật trong tiểu thuyết, tương tự như những tổng tài bá đạo, tiểu bạch hoa, hắc liên hoa hay là motif Long Ngạo Thiên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất