Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 118:
Hạ Hà Hoa thấy bọn họ đông người, lùi lại đóng cửa kịp thời, nhưng cô ta cũng không rời đi. Người dán sát vào cánh cửa như thạch sùng để nghe lén.
Nghe thấy mọi người bắt đầu mắng cô ta, cô ta tức giận, đập cửa hai cái, nói không lựa lời: “Con gái Sư trưởng thì sao chứ, con gái Sư trưởng thì sẽ không cặp kè với đàn ông à?”
Người ngoài cửa im lặng.
Thật ra ở quê nói vậy không có vấn đề gì lớn.
“Con gái của trưởng thôn thì sao chứ, con gái của trưởng thôn thì không dụ dỗ người khác sao?”
Bình thường trưởng thôn nghe thấy vậy cũng chỉ chống nạnh chửi hai câu, hoặc là vợ trưởng thôn nhảy ra xé miệng người phụ nữ lắm mồm kia. Hai phụ nữ đối mặt chỉ tay vào không khí mắng nhau.
Nhưng hiện giờ tất cả mọi người lên phố, nơi đây là đại viện của quân đội.
Khi mọi người phê phán Hạ Hà Hoa thì Kiều Vi không nói xen vào được, một là không quen bọn họ, hai là còn chưa thích ứng với lời nói và giọng điệu bọn họ thường dùng.
Lúc này, Kiều Vi lên tiếng.
Cô nghiêm túc nói: “Mọi người nghe rõ chứ.”
Cô lại nói với chị Dương: “Chị dâu, chị phải nhớ hôm nay ở đây có ai, nếu sau này Sư trưởng Phan hỏi tới, chúng ta cũng có người làm chứng.”
“Ôi, chuyện đàn bà cãi nhau, không cần quấy rầy đến Sư trưởng Phan chứ?” Có người đứng ra hòa giải.
Bởi vì trước đó bọn họ đều tung tin đồn, nên không muốn to chuyện.
Kiều Vi lại nói: “Tôi nghe nói sức khỏe vợ Sư trưởng Phan không tốt, luôn dưỡng bệnh ở thủ đô. Con gái ông ấy còn trẻ, không ở thủ đô hưởng thụ, mà chạy đến nơi nhỏ bé của chúng ta, gia nhập quân đội, đền đáp quốc gia. Những người làm dì làm thím như chúng ta nghe thấy có người vu khống cô gái tốt đó, nếu không ra mặt nói chuyện thay thì bảo con gái người ta sống sao.”
Hạ Hà Hoa dán vào cửa nghe thấy không ổn, đột ngột mở cửa ra, tức giận nói: “Cô đang nói bậy bạ gì đó! Tôi chưa nói gì về con gái của Sư trưởng Phan, tôi nói chồng của Dương Chiêu Đệ cặp kè với người khác!”
Chị Dương chính là Dương Chiêu Đệ.
Chị ta nghe vậy giận dữ, nhảy lên định tranh cãi với Hạ Hà Hoa.
Kiều Vi giữ chị ta lại, khẽ lắc đầu.
Cô nói với Hạ Hà Hoa: “Không phải chị không thừa nhận những gì chị nói thì nó sẽ biến mất. Trước đó mọi người bị chị lừa, bây giờ sẽ không có ai bị chị lừa nữa.”
Cô kéo mọi người ra, mọi người lập tức đứng vững lập trường: “Đúng! Do cô ta nói, tôi mới tin.”
Hạ Hà Hoa còn định gây rối.
Kiều Vi đã kéo chị Dương đi. Đã tìm ra thủ phạm chính, cũng làm sáng tỏ chân tướng với mọi người, không cần phải tranh cãi vô nghĩa nữa.
Hạ Hà Hoa tức giận giậm chân, mắng vài câu, sau đó cô ta mới phản ứng lại: “Cô ta là ai?”
Cô ta không hề quen biết Kiều Vi.
Kiều Vi nhớ cô ta bắt nạt con người ta ở nhà trẻ, nhưng cô ta không biết Kiều Vi.
Nguyên chủ thật sự không thích xã giao với những người nhà quê này, cho nên nhiều người thật sự không biết cô.
Nhưng có vài người biết: “Là vợ của đoàn trưởng Nghiêm.”
“Nghiêm nào?”
Trong quân đội nhiều người cùng họ, gọi họ còn phải hỏi là ai.
Người kia trả lời: “Chính là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất quân khu ấy.”
Mọi người lập tức tỉnh ngộ: “À, cậu ấy!”
“Sao tôi nghe nói cậu ấy cưới một người vợ tồi!”
“… Cô nghe xem cô nói gì kìa? Con mắt nào của cô thấy người ta tồi?”
Bọn họ đều không có trình độ văn hóa giống Dương Chiêu Đệ, thậm chí chưa từng đi học, chỉ biết được mấy chữ từ lớp xóa nạn mù chữ của công xã.
Kiều Vi nói chuyện như cán bộ làm bọn họ vô thức kính nể.
“Nghe nói là người có học thức trong thành phố.”
“Thảo nào.”
“Người có học thức thì sao! Liên quan quái gì đến cô ta! Đâu cần cô ta rỗi hơi quan tâm đến chuyện giữa tôi và Dương Chiêu Đệ!” Hạ Hà Hoa chống nạnh giậm chân phỉ nhổ.
Gần đây quân khu đang suy xét bậc lương, có mấy suất tăng lương, ưu tiên cán bộ lớn tuổi cùng cấp. Trong vài người được chọn để đánh giá có chồng cô ta, cũng có người khác, còn có cả Triệu Đông Sinh chồng Dương Chiêu Đệ.
Bởi vì lúc trước cô ta đẩy chị Dương, làm chị Dương suýt nữa sinh non, mình cũng mất việc. Sau này quân đội không sắp xếp công việc mới cho cô ta nữa, thiếu đi một phần tiền lương, cô ta cảm thấy tất cả là do Dương Chiêu Đệ, nên ghi hận trong lòng.
Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Cô ta là người như vậy, chồng cô ta cũng là kẻ lắm mồm.
Tối về nhà lảm nhảm bàn tán các đồng đội có trong danh sách sát hạch lần này, trong đó có một câu là “Em biết không, con gái của Sư trưởng Phan nhập ngũ ở quân khu chúng ta, hôm nay anh nhìn thấy lão Triệu cười với cô ấy giống như đóa hoa”.
Thật ra đây chỉ là một trong những câu lảm nhảm của anh ta, ngoài đoàn trưởng Triệu, anh ta còn nói cả chuyện của người khác nữa.
Nhưng Hạ Hà Hoa và chị Dương có thù cũ, lại biết rõ suất tăng lương lần này có hạn, đoàn trưởng Triệu và chồng mình là quan hệ cạnh tranh, cô ta chỉ cần lấy một câu này, đổi “Con gái Sư trưởng Phan” thành “Nữ quân nhân mới tới”, mang đi tám với người khác ở nhà vệ sinh công cộng.
Truyền cho vài người thì bị chị Dương nghe được ở chợ nông sản.
Mọi người nghe thấy cô ta nói vậy, nháy mắt nhau.
Thật ra nếu hôm nay chỉ có một mình chị Dương đến đây, bọn họ sẽ cho rằng hai người phụ nữ cãi vã mắng chửi nhau rồi thôi. Nhưng vợ đoàn trưởng Nghiêm nói chuyện nghiêm nghị, khiến người ta có dự cảm không tốt.
Không ai muốn dính líu đến chuyện này, nháy mắt ra hiệu cho nhau, sau đó không ai tiếp lời Hạ Hà Hoa, đều tản đi.
Hạ Hà Hoa tức giận gân cổ nhổ vài ngụm nước bọt ở cửa nhà mình.
Nhưng buổi tối khi chồng về, cô ta lại không nhắc đến chuyện này.
Ở thôn cô ta đã quen cãi nhau, nên chẳng thèm để ý. Nói ra lại bị ăn mắng, nói làm gì, cô ta không phải kẻ ngốc.
Cô ta không hề nhắc đến.
Đoàn trưởng Phạm hoàn toàn không biết.

Ads
';
Advertisement