Chương 116:
Bởi vì cô nói năng rành mạch nên Nghiêm Lỗi không xen vào. Hiện giờ cô nhìn sang đây, ánh mắt sáng ngời như đang mong đợi.
Cô đang chờ mong điều gì?
“Không thể cứ bỏ qua như vậy được. Bên cạnh có đồng đội đâm sau lưng như vậy, ai có thể yên tâm được.” Nghiêm Lỗi nói: “Chuyện này, đầu tiên tìm ra người, sau đó dẫn tới trước mặt Sư trưởng Phan.”
Nghiêm Lỗi nói xong, ánh mắt lại chạm vào mắt Kiều Vi, nhìn thấy ý cười trong mắt cô.
Một người biết rõ tương lai, cảm thấy chuyện này phải xử lý sạch sẽ, tránh để người ta bắt được thóp ở thời kỳ đặc thù mà sau này không thể giải thích rõ ràng.
Một người thì luôn theo phong cách nam chính, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta sẽ xử người.
Hai vợ chồng lại tâm ý tương thông.
Hai vợ chồng đoàn trưởng Triệu và chị Dương lại hơi do dự: “Phải làm ầm đến chỗ Sư trưởng Phan sao?”
Kiều Vi và Nghiêm Lỗi lại liếc nhìn nhau.
Nghiêm Lỗi đưa mắt ra hiệu cho cô.
Em nói đi, nhiều một chút.
Kiều Vi nói: “Phá hủy tương lai của người ta giống như giết bố người ta vậy.”
“Hơn nữa, một người đàn ông như anh nghe thấy chuyện này cũng tức giận đúng không. Con gái của Sư trưởng Phan là phụ nữ đấy, toàn bộ đội đều là nam, người ta vừa tới đã bị đồn đại như vậy. Anh không nói cho bố người ta sao. Tại sao cô con gái tốt đẹp của người ta lại bị vu khống chứ.”
Chị Dương cũng là phụ nữ, bản thân chị ta cũng có con gái, lập tức nói: “Đúng thế, người ta còn là con gái đấy!”
Lần này, đoàn trưởng Triệu không do dự nữa: “Được, cứ vậy đi. Người đó bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.”
Anh ta nhìn vợ mình, buổi sáng chị Dương hoảng loạn bỏ lỡ manh mối, hiện giờ vỗ ngực đảm bảo: “Giao cho em.”
Chị ta nói: “Ngày mai Tiểu Kiều theo tôi đi bắt người!”
Không có TV, không có internet, thậm chí không có quyển sách nào hay, hoạt động giải trí quá ít.
Trò hay đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trải nghiệm nhập vai, Kiều Vi phấn khích: “Được!”
“Chị dâu, chị dâu…” Kiều Vi khẽ nói: “Tôi tê chân rồi…”
Chị Dương hạ giọng: “Nhịn thêm chút nữa, nhất định có thể bắt được.”
Kiều Vi hối hận.
Cô không ngờ chị Dương vỗ ngực bảo đảm nhất định có thể bắt được người là bắt như thế này.
Cô không ngờ chị Dương bảo cô cởi truồng ngồi xổm trong nhà vệ sinh công cộng của đại viện để ôm cây đợi thỏ.
Vào thời đại không có giải trí điện tử, không có nhiều trạch nam trạch nữ, mọi người rất chú trọng xã giao.
Ba chỗ xã giao chính: Chợ, nhà tắm, nhà vệ sinh công cộng.
Tuy đại viện quân đội mới đều là nhà ngói lớn gạch đỏ, nhưng cũng có khuyết điểm… mỗi nhà không có giếng khoan với nhà vệ sinh khô nhỏ như quân khu cũ.
Mọi thứ bên này đều thống nhất.
Mặc dù có nước máy, nhưng nước này không vào đến hộ, là mấy cái ao thống nhất xếp song song ở ngoài trời.
Cả nhà vệ sinh cũng là nhà vệ sinh công cộng thống nhất. Cho dù trời tối hay trời mưa, ai muốn đi đều phải đến nhà vệ sinh công cộng.
Khiến nơi đây thành nơi tụ tập buôn chuyện chính của mọi người.
Chị Dương dẫn Kiều Vi đến đây ngồi xổm.
Kiều Vi không sợ cởi truồng ngồi dàn hàng cạnh người khác trên hố gì đó. Nhưng mà ngồi lâu, chân thật sự tê rần.
Kiều Vi nhe răng trợn mắt.
Lúc thì dời trọng tâm sang trái, lúc lại dời trọng tâm sang phải.
Cô còn lo lắng cho mấy đứa bé: “Bọn nhỏ ở bên ngoài không sao chứ?”
“Không sao, Tịch Tịch trông mà. Có cầu trượt và đu quay, mấy đứa chơi vui phải biết.”
Ưu điểm của đại viện quân đội là nó quản lý chặt chẽ, người bên ngoài không vào được. Tuy các cô không sống ở đây, nhưng có thẻ ra vào, nên có thể vào tùy ý.
“Cô đúng là, cô cũng nên để con mình tự ra ngoài chơi, đã sắp bốn tuổi rồi, vẫn sát sao thế.” Chị Dương nói.
Kiều Vi im lặng.
Mặc dù cô chưa từng sinh đẻ con cái, nhưng cũng biết đời sau không ai dám buông một đứa bé bốn tuổi ra, trừ khi nhà ở gần trường, nếu không học sinh tiểu học trong thành phố lớn đều phải được bố mẹ đưa đón.
Nhưng thời đại này… Quân Tử năm tuổi như thể không có ai trông, chạy loạn khắp nơi.
Nghiêm Tương thì đi theo Kiều Vi mỗi ngày, chưa bao giờ ra ngoài một mình.
“Sợ gì chứ, nhớ nhà mình rồi cũng không lạc được đâu.” Chị Dương chép miệng nói.
Đúng thế, lúc này ra ngoài đều phải có giấy giới thiệu, Lâm Tịch Tịch muốn đến nương nhờ nhà cậu cũng phải có giấy giới thiệu do công xã cho mới có thể mua được vé xe rời đi.
Việc đi lại của người dân bị kiểm soát chặt chẽ, bọn buôn người không có cơ sở để sinh tồn.
Mối nguy lớn nhất ở đây là dây điện và rơi xuống sông. Gặp chuyện không may, bị điện giật, hoặc là chết đuối.
“Nên để Tương Tương chơi với những đứa trẻ khác nhiều vào. Tôi thấy Tương Tương không thích nói… Suỵt…” Chị Dương im bặt.
Có hai người bước vào, liếc nhìn người bên trong.
Chị Dương ngồi xổm ở hố trong cùng, mặt quay vào trong, không để cho người khác nhận ra chị ta.
Kiều Vi ngồi ở bên ngoài che chắn cho chị ta.
Hai người kia vừa thấy Kiều Vi rất lạ mặt thì phớt lờ cô, cứ thế cởi quần ngồi xổm xuống bên cạnh bắt đầu tám chuyện.
Kiều Vi nghe ngon lành.
Nhà vệ sinh công cộng này đúng là nơi tụ tập buôn chuyện, thật sự có tác dụng giải trí cuộc sống.
Nhưng ngồi xổm tê chân.
Thời gian không phụ lòng người, cuối cùng Kiều Vi và chị Dương cũng nghe được tên của đoàn trưởng Triệu.
“Đoàn trưởng Triệu nào?”
“Triệu Đông Sinh, ở khu cũ, vợ anh ta họ Dương, nhà có năm đứa con ấy.”
“À à, là Triệu kia. Anh ta làm sao?”
“Anh ta ấy hả, nghe nói cặp kè với nữ quân nhân mới tới…”
Chân của chị Dương cũng đã tê rần.
Chị ta vừa nghe nhắc đến đoàn trưởng Triệu thì phấn khích, định kéo quần đứng lên bắt người, nhưng người lảo đảo, suýt ngã vào hố. May mà Kiều Vi đỡ lấy chị ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất