hành Thanh Mộc cách thành Nam Nguyệt 1950 dặm, khoảng cách không xa, nhưng cũng không thể nói là gần. Dương Đạo Mẫn chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, hai cha con ngồi phía trước, xe phía sau trống để chở hàng trong chuyến trở về.
Bởi vì là cư dân của thành cấp một, trong tay Dương Đạo Mẫn cũng không có pháp khí trữ vật, hơn nữa công pháp tu hành cũng tương đối đơn giản, theo Ngô Bình thấy thì gần như nguyên thủy.
Ngồi trong xe ngựa, Ngô Bình nhắm mắt tu luyện, hơn một ngày đường, anh muốn nhân cơ hội luyện hóa nhiều Thanh Long Tinh Lực hơn.
Nhìn thấy con trai tu luyện, Dương Đạo Mẫn cũng không làm phiền, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hai cha con khởi hành vào buổi chiều, đến tối họ mới đi được chưa đầy một phần ba quãng đường. Sau một hành trình dài, Dương Đạo Mẫn quyết định tìm một quán trọ gần đó, nghỉ ngơi một lúc và ăn gì đó trước khi tiếp tục lên đường.
Ngô Bình gật đầu đồng ý, thế là hai cha con cùng với người hầu nghỉ ngơi trong một quán trọ ven đường. Quán trọ nhỏ này chuyên phục vụ khách đi đường, điều kiện ăn uống ở mức trung bình, nhưng đối với hầu hết mọi người thì như vậy là đủ rồi.
Ngô Bình chỉ ăn chút gì đó rồi ngồi xếp bằng xuống tiếp tục tu luyện. Căn phòng hai cha con ở hướng về phía tây, ngoài cửa sổ có con đường, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng xe ngựa hoặc tiếng người đi bộ qua lại.
Nghỉ ngơi được một canh giờ, Ngô Bình đột nhiên mở mắt ra, anh nghe thấy có người đến bên cửa sổ. Hiện tại anh đã luyện hoá được khoảng 1% Thanh Long Tinh Lực, tuy rằng tỷ lệ không lớn lắm nhưng lại khiến cho anh trở nên tai thính mắt tinh, năm giác quan và sáu thức vượt xa những người cùng lứa tuổi.
Anh nhìn thấy tờ giấy dán cửa sổ đã bị chọc ra, một cái ống giống như mỏ hạc thò vào, phun ra khói trắng.
Anh lập tức nín thở, ghé sát vào ống và thổi ngược ra ngoài, luồng không khí anh thổi ra mịn như tơ, vừa hay phun vào miệng hạc, khiến vòng tròn màu trắng cuốn ngược ra ngoài, một người mặc đồ đen đang thổi ở bên ngoài đột nhiên ho khan, sau đó thân thể mềm nhũn ngã xuống đất. Bên cạnh, hai người bạn đồng hành của hắn giật mình, lao tới đỡ hắn.
Lúc này, Ngô Bình đẩy cửa đi ra, trên tay cầm một thanh kiếm, ánh kiếm lóe lên, một người trong đó đầu rơi xuống đất, người còn lại bị anh đâm vào vai, ngã xuống đất không dậy nổi.
Anh lạnh lùng hỏi: “Ai phái các ngươi tới đây?”
Dương Đạo Mẫn nghe thấy tiếng động, cũng lao ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, trong lòng ông ta thầm kinh ngạc, đưa tay bóp chặt vai của người sống kia, lạnh lùng nói: "Nói!"
Người kia bị đau, không còn cách nào khác đành phải khai ra, hét lên: "Ta nói! Nhà họ Liễu phái ta đến!"
Dương Đạo Mẫn nheo mắt lại, Liễu Thượng Nghĩa của nhà họ Liễu cũng là một trong bảy trưởng lão của thành Nam Nguyệt, địa vị của ông ta còn cao hơn Dương Đạo Mẫn. Sở dĩ nhà họ Liễu có địa vị cao là vì con gái của Liễu Thượng Nghĩa gả vào một gia tộc ở thành cấp bốn, điều này khiến địa vị của nhà họ Liễu ở thành Nam Nguyệt không ai sánh bằng. Suy cho cùng, tu sĩ ở thành cấp bốn không phải là thứ mà một thành cấp một nhỏ nhoi có thể chống lại. Nhà họ Liễu có chỗ dựa vững chắc, không ai dám xúc phạm họ.
Dương Đạo Mẫn lạnh giọng hỏi: "Tại sao nhà họ Liễu phải làm như vậy?"
Người này nói: “Nhà họ Liễu cảm thấy sự xuất hiện của tam công tử nhà họ Dương sẽ uy hiếp đến địa vị của nhà họ Liễu, nên mới phái chúng ta tới ám sát.”
"Rắc!"
Dương Đạo Mẫn cũng là một người từng thấy máu, trực tiếp tung một chưởng đánh chết người sống, sau đó nói với Ngô Bình: "Tử Minh, tạm thời con ở lại thành Thanh Mộc đi, ở đó sẽ an toàn hơn."
Ngô Bình nhìn ông ta: “Phụ thân, chuyện này ngài định xử lý như thế nào?”
Dương Đạo Mẫn nhẹ nhàng thở dài: “Chúng ta chỉ có thể đề phòng nhiều hơn, thế lực của nhà họ Liễu vượt xa nhà họ Dương chúng ta, nếu chúng ta trở mặt, nhà họ Dương sẽ không gánh nổi hậu quả. Hiện tại cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, chỉ cần con có thể nhanh chóng tiến bộ, không bao lâu nữa nhà họ Liễu cũng sẽ không còn dám có ý xấu đối với nhà họ Dương chúng ta."
Ngô Bình: “Cao thủ của nhà họ Liễu có tu vi như thế nào?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất