Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

“Nhị sư huynh, chúng ta là người một nhà, sao phải khách sáo như vậy, chuyện lần này của Lạc Dương cũng là trách nhiệm của ta, à đúng rồi, ý thức Ma thần trong cơ thể Lạc Dương đã giải quyết hoàn toàn rồi đúng không?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

 

 

“Đúng, đệ nói phải, chúng ta đều là người một nhà, sư huynh ta đây khách sáo rồi, Lạc Dương không còn đáng ngại, sau này nàng sẽ theo ta tu luyện bế quan.” Tinh Thần Tử nói.  

 

Dương Bách Xuyên gật đầu rồi chuyển đề tài câu chuyện, hắn hỏi: “Sư huynh, ta có một chuyện không hiểu, hi vọng sư huynh giải thích.”  

 

Tinh Thần Tử cười: “Đệ nói đi ~” Dường như hắn biết Dương Bách Xuyên định hỏi điều gì.  

 

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi: “Đám người Đinh Hòa Bình nói, mọi người đã biết tin tức của đệ từ lâu, vì sao lại chần chừ ở tinh không một nghìn năm mới tới? Cứ phải đợi lúc đệ sắp bị Ma đầu giết chết thì ra tay, nhị sư huynh, thật sự đệ không hiểu ~”  

 

Dương Bách Xuyên oán trách.  

 

Tinh Thần Tử ho khan, mặt hắn đỏ lên: “Sư đệ, chuyện này không thể trách ta được, sư huynh cũng là phụng mệnh làm việc, không phải ta không lập tức đến mà sư phụ đã cố ý dặn dò, bảo ta ra tay vào thời điểm mấu chốt, chuyện này không liên quan gì tới ta ~”  

 

Dương Bách Xuyên nghe xong thì đen mặt, hắn tức giận: “Mẹ kiếp ~ ta biết ngay là ý của lão đầu chết tiệt kia, lão già đó không quan tâm ta thì thôi đi, rõ ràng biết ta bị bắt nạt mà còn giày vò ta, sau này gặp được, ta sẽ nhổ sạch râu của ông ấy...”  

 

“Khụ khụ khu...Sư đệ sao lại nói sư phụ mình như vậy, không biết lớn nhỏ...” Tinh Thần Tử nghe Dương Bách Xuyên gọi sư phụ là lão già chết tiệt, gương mặt hắn đầy vạch đen, điều này khiến hắn nhớ tới tiểu sư muội Tử Hà, trước kia có ba người họ, tiểu sư muội cũng không biết lớn nhỏ với sư phụ như vậy, mở miệng là gọi lão già – lão đầu, chỉ có hắn và đại sư huynh là không dám, nhưng sư phụ lại vẫn luôn cưng chiều sư muội.  

 

Xem ra, tiểu sư đệ cùng một phe với sư muội.  

 

Sau này hắn biết quản lý hai đệ muội đau đầu này thế nào đây?  

 

Dương Bách Xuyên nghĩ tới là muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn thấy nhị sư huynh hắn vẫn nhịn lại, ai bảo huynh ấy trâu bò cơ chứ, nhị sư huynh là kiểu người khá cổ hủ, huynh ấy tôn sư trọng đạo có nề có nếp, nếu hắn còn tiếp tục mắng lão đầu thì huynh ấy sẽ đánh người mất.  

 

Dương Bách Xuyên tiếp tục ngồi thiền, hắn còn hầm hừ: “Chưa thấy loại sư phụ nào như ông ấy, từ trước tới giờ không thèm quan tâm tới ta.”  

 

Tinh Thần Tử bật cười: “Sư đệ, thật ra đệ không biết, ba chúng ta rất ghen tị với đệ, người mà sư phụ không yên tâm nhất, lúc nào cũng nhắc tới chính là đệ.  

 

Đệ không biết đấy, từ sau khi sư phụ quay trở về Tiên Giới, ông ấy thường lải nhải bên tai ‘Cũng không biết tên tiểu tử thối kia sao rồi? Khi nào mới phi thăng lên được Tiên Giới? Tu vi đạt tới đâu? Hắn có bị kích động không? Có bị người ta bắt nạt không.  

 

Ông ấy lảm nhảm như vậy rất nhiều lần, thế nên người mà trong lòng sư phụ nhớ thương nhất chính là tiểu sư đệ đó, đệ đừng có học theo tiểu sư muội, hở chút là lão đầu lão già chết tiệt, như vậy không hay.  

 

Còn có một chuyện quan trọng nói cho đệ biết, liên quan tới việc sư phụ dặn ta phải tới chậm, sư phụ nói: “Lần này sư đệ con có một cơ duyên, cũng có một kiếp nạn, con đừng tới quấy rầy ngay, chỉ cần ra tay vào thời khắc quan trọng là được!  

 

Đó là nguyên bản những gì sư phụ nói, vậy nên ta mới tới chậm, bây giờ gặp đệ, đệ đã là Tiên Vương đại viên mãn, chứng minh những gì sư phụ nói rất chính xách, ông ấy liệu sự như thần, không để ta nhanh chóng tiếp ứng cho đệ là vì biết đệ có cơ duyên, nếu sư huynh can thiệp thì đệ nghĩ mình còn cơ duyên này không?  

 

Sau khi nghe Tinh Thần Tử giải thích, trong lòng Dương Bách Xuyên đã dễ chịu hơn nhiều, mắt hắn đỏ lên, nghĩ đến cảnh tưởng mà nhị sư huynh nhắc tới về sư phụ.  

 

Thật ra hắn biết lão đầu vẫn quan tâm hắn, nhưng bởi vì uất nghẹn, mấy nghìn năm không gặp sư phụ nên ấm ức mà thôi.  

 

Đúng như nhị sư huynh nói, nếu hơn một nghìn năm trước huynh ấy tìm đến hắn thì bản thân cũng sẽ không luyện hóa Hàn Băng bản nguyên, tu vi cũng chẳng đột phá Tiên Vương đại viên mãn, còn có tuyết miêu, rất nhiều thiên tài địa bảo cả một cơ duyên lớn như vậy sẽ không tới lượt hắn.  

 

Lần đi tới động Thủy Tinh này đúng là một cơ duyên lớn.  

 

Một lúc lâu sau, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, hắn nỏi: “Nhị sư huynh, bây giờ lão đầu thế nào rồi?”  

eyJpdiI6Ikg1VTR6b2lzMkFhTGZVSXZHVTZKQXc9PSIsInZhbHVlIjoiODU5dm83S1I2U0JmZnJCVGFDSEJWU0tzVW4zZ3NUSWYyV2MxbmVtYXJsM1RaTVVNUk9NdUMrYU8reHdMb2J6ciIsIm1hYyI6IjlmZTcxMzFkZDM0ZGFiNTIyY2Y1MThhMGE4NGVmMjVlOTA2MTg5YmFiMWRiZTU4Mzk1MDJlMDEyMDU2YzY1YmYifQ==
eyJpdiI6IkhYZG14MENlaFNxaHdBU1FcL05wWHdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpYT1NKQkJJUjVhYXlBN0VmdExnWjlmcEtoeCs3RnpBY1JBUDNUXC9SMlNRallwSmg4cXNMMXdlejNWc2FBQTRvXC9VTTZHSjA1cFVCTVE4K2hiQmxBbHBmRTlCckdITk1CZVA4MDFkeU1MdFB4Y0pNTWJOK2VMYTA4Wk5kSmkwUUpkekhRYWFoUEtxbythV1VWbldCazMwcjE3SnJtdFFPSzhTbmNlYzdaSVhORlY3WlBYN0IyVzhGRTBrTWp4cWlaSXFDKzE1cWkwQmhFVDZOZW93U05JYlpQNllmY3FhZnRGYkZMbVllUTRZOEpwMUVDV3hnMnhJNDFcL09cL2NRZVwvdSt2cFg2RVwvRUMzMHY5VXNqQzNGVTNsXC9MRjBMM3VBY1IxZkxJc3dLZlFCVGN0RjdUQXJ2VXh0d2pyTXFHRXRJSyIsIm1hYyI6ImUyYjU0ZjNhMjgwZGJlZjcxZGM2OWZkYThmNDBkYTM1ZGQyMTJhM2ZlYjMzODcxMWE4NTNkODk1YzAyZjIwMTgifQ==

Ads
';
Advertisement