Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

Tuyết Miêu suýt nữa đã lấy mạng của Dương mỗ, khiến Dương mỗ rất kiêng dè Tuyết Miêu.  

 

Lúc này, theo như chim Thần Ma nói, Dương Bách Xuyên đã biết được rằng để hóa giải lực băng hàn trên vết thương vẫn cần Tuyết Miêu hỗ trợ, Dương Bách Xuyên bèn tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh Tuyết Miêu.  

 

Dương Bách Xuyên vẫn hơi cảnh giác, hoàn toàn không dừng lại việc dùng Sinh Tử Phù để hành hạ Tuyết Miêu, hắn biết là Tuyết Miêu có trí tuệ, hẳn sẽ hiểu lời hắn nói nên bèn cất giọng: “Quy phục ta không?”  

 

“Meo meo~”  

 

Đáp lại hắn là tiếng kêu của Tuyết Miêu.  

 

Nhưng tiếng kêu lần này có phần khác biệt so với lần trước, có kèm theo một làn sóng tinh thần truyền vào đầu hắn, trong đầu vang lên một giọng nói mềm mại: “Quy... phục...”  

 

Đó là giọng nói rất yếu ớt nhưng có phần run rẩy.  

 

Quan trọng là giọng của một thiếu nữ, nhẹ nhàng như làn gió thoảng.  

 

Điều này khiến Dương Bách Xuyên sửng sốt, không ngờ đây lại là một con mèo cái!  

 

Nhưng lúc này, Dương mỗ không dám phạm thêm sai lầm, bất kể là đực hay cái, hắn đều phải giữ cảnh giác cao độ.  

 

Hắn nói tiếp: “Nếu đã có thể nghe hiểu lời ta nói thì tốt, ngươi há miệng ra, nuốt một giọt Tiên Thủy này vào, có lợi cho ngươi đấy.”  

 

Tuyết Miêu nghe được lời Dương Bách Xuyên nói, nó phát ra tiếng kêu meo meo, đôi mắt bạc ánh lên sự cảnh giác.  

 

Dương Bách Xuyên cười ha ha rồi nói: “Nuốt hay không thì tùy ngươi, yên tâm, không phải độc dược đâu. Nếu ta muốn giết ngươi thì lúc này ngươi đã chẳng còn sức phản kháng, chỉ như cá nằm trên thớt, giọt Tiên Thủy này có thể giúp ngươi thoát khỏi đau khổ, tin hay không thì tùy ngươi.”  

 

Thứ xuất hiện trong lòng bàn tay Dương mỗ tất nhiên không phải Tiên Thủy gì đó, mà chính là nước Sinh Mệnh.  

 

Để đảm bảo an toàn, hắn lấy nước Sinh Mệnh ra, coi như một lớp bảo hiểm thứ hai cho Tuyết Miêu.  

 

Toàn thân Tuyết Miêu đang run rẩy, sức mạnh của Sinh Tử Phù phá hủy sâu bên trong linh hồn Yêu tộc, gây đau đớn không ngừng...  

 

Nếu Dương mỗ không dừng tay, sức mạnh của Sinh Tử Phù sẽ tiếp tục khuấy động trong cơ thể của Tuyết Miêu cho đến khi nó chết.  

 

Lúc này, hắn nhìn chằm chằm Tuyết Miêu, không thúc giục mà lại nghĩ đến vấn đề thời gian.  

 

Từ lúc hắn truy đuổi ý thức Ma Thần rồi bị đóng băng trong cột băng cho đến hiện tại, hắn chưa từng tính xem đã trôi qua bao lâu rồi, thậm chí hắn còn quên mất cả khái niệm thời gian.  

 

Trước đó, nước Sinh Mệnh và lá cây Ngũ Lôi Tử cùng với sấm dưa hấu trong bình Càn Khôn đều đã dùng hết, nhưng hiện tại, chỉ cần tâm niệm khẽ động là nước Sinh Mệnh lại xuất hiện. Lúc hắn kiểm tra thử thì phát hiện ba loại chí bảo trong bình Càn Khôn đã trưởng thành hoàn toàn.  

 

Điều này chứng tỏ đã trôi qua thời gian một năm, nhưng Dương Bách Xuyên biết chắc chắn không chỉ trôi qua một năm mà thôi, còn rốt cuộc đã qua bao lâu thì hắn quên rồi.  

 

Lúc hắn đang suy nghĩ về vấn đề này trong đầu, Tuyết Miêu bỗng gầm lên một tiếng, truyền đến một dao động tinh thần: “Ta nuốt~”  

 

Cuối cùng, dưới sự tra tấn của Sinh Tử Phù, Tuyết Miêu đã khuất phục.  

 

Dương mỗ nhếch miệng cười, búng tay một cái, một giọt nước Sinh Mệnh bay vào miệng Tuyết Miêu.  

 

Thực tế, nước Sinh Mệnh quả thực có tác dụng với Tuyết Miêu, nhưng hắn không hề nói cho Tuyết Miêu biết tác dụng thực sự của nước Sinh Mệnh đối với Yêu tộc không chỉ là nâng cao huyết mạch Yêu tộc, mà lớn hơn nữa chính là giúp hắn có thể khống chế Sinh Tử Phù.  

 

Chỉ cần Tuyết Miêu nuốt giọt nước Sinh Mệnh này, Dương mỗ chỉ cần một ý niệm là có thể khống chế Tuyết Miêu về mọi mặt, từ đó đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn nữa.  

 

“Meo meo~”  

 

Sau khi Tuyết Miêu nuốt giọt nước Sinh Mệnh thì bỗng nhiên cất tiếng rống dài.  

 

Lần này, Dương mỗ không ngạc nhiên chút nào, vì đây là phản ứng thường thấy ở mỗi Yêu tộc sau khi nuốt nước Sinh Mệnh của hắn, đó là quá trình nước Sinh Mệnh tẩy rửa huyết mạch của chúng, nỗi đau chỉ là tạm thời.  

 

Còn hắn thì khẽ động tâm, vung tay lên, lập tức dừng dòng chảy của Sinh Tử Phù trong cơ thể Tuyết Miêu.  

 

“Meo meo…”  

 

Tiếng kêu đau đớn của Tuyết Miêu kéo dài khoảng chừng ba phút.  

 

Sau đó, chỉ thấy toàn thân Tuyết Miêu bùng phát bạch quang chói lòa, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.  

 

Trong giây lát, cuối cùng sức mạnh của Tuyết Miêu cũng trở lại bình thường, nhưng Dương Bách Xuyên phát hiện đôi mắt bạc của Tuyết Miêu càng thêm đậm màu, nhìn qua càng thêm kỳ dị.  

eyJpdiI6IjhpdnkyakZuak55WlJUMkdXWnV5NXc9PSIsInZhbHVlIjoiaFdlQzNKNElKcGo0SzZ0TFNHMGFjUThFSkdJaXNLY1VJQzJQXC9kb1NYUEhqeHQ5b3BsWVwvaTVPYXZJcXRnenR2IiwibWFjIjoiNzYyYjk1NmI4ZWQyOTVkMDlmNDQxNDM0OTJiMjUxYjFhMWI3OTIwMzdmN2YzNzJlOGQ1MzU2MjcxMWRjYTRmZCJ9
eyJpdiI6InoxMDA0UklFeVRaMXVLVXN3eW9Kc2c9PSIsInZhbHVlIjoiNm1PSmhxRHQxazB3aW9FN0xjWURpYkhCMFhrWXpYNzQwUHBWMVVBQVkyUlZVUU5UOFNHTEFVMExmT3BjZk5ROSs3dVUrTkpTT3JcL0RPZTZiSG1waU1qajNJakpGd1wvXC8yTUVMNHp1Qk1pUUtKbDNOZit6S003R3dUbHNuSkdITVI2Y2xPaVVoS2NiK01CSGhjcVwvbHJQZ0xhNVwvcE5NbStUMng2NUJNMEorZTZVVXZLU2x0XC94clRVUUxwYlhNREFZb2ZycEpGbmdlYWRZN2MzcktuOFllOEdxUnF0RUZodnBncG9COTRid1NnNUhaM0lsWTVONDhzbUJGc2M5cjdadkxCOStcLzBvcWFnT3hkeTJcL2Q5MG9GdHpFSmJWQitFQlpiaFNEWTNnOXJxYUNXWVNYRGNXWWI4NG96Rlk0Z0Q1ZktIbnhGQTlIbkZ4STZVQWtud1F1RnpTSWxMVVhjbWFcLzNqdW1udHVCTDhzNnMzZmdVQjRWNms4VERiYXhYaFwvaG5pNnNWd0pTZE1pajBoeG5GWFVzSU94YjhPMml3UHMwTTJWM0pwTlJcL1Z2RUhFblwvdlNSSWxyQ0NzZmE5S3BWZkpWOEdJVFBsN0ZaRzlvOERQQ1R2N0l0QkdTVHN0aUlkZG1Gc1lteTRtWmxQaTQ3UUxOT1pCeUNFXC81TSswRDNvIiwibWFjIjoiZjhlMzkyZDhkZGZmMzlmNDEyYTRiOTA5M2YwZWQ3Mzg0MTI0MjI3NDJhZDgyNGUxODZkM2I3NjJkNDYwNmNkYyJ9

Hiển nhiên, huyết mạch của Tuyết Miêu đã tiến hóa một lần. 

Ads
';
Advertisement