Lúc này hắn không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác, chỉ tập trung điều trị thương thế và cơ thể.
Còn Dương Bách Xuyên thì đi đến bên cạnh chim răng cưa vương, đưa tay vỗ vỗ lên đầu của chim răng cưa vương, lúc này toàn thân chim răng cưa vương cũng vô số vết thương lớn nhỏ, có một vài vết thương thậm chí còn lộ cả xương.
“Hừ hừ ~”
Vua Chim Cưa hướng về phía Dương Bách Xuyên phát ra tiếng kêu rên, trong tiếng kêu trầm thấp kèm theo sự đau đớn, cũng có cả sự bi thương, dù sao ba vạn con chim răng cưa cơ bản đã chết hết rồi, chỉ còn lại hơn tám trăm con còn sống sót, với tư cách là vua của bầy chim răng cưa, khi nhìn thấy nhiều thành viên trong bầy của mình chết đi như vậy, chim răng cưa vương đã sinh ra linh trí, sao có thể không đau buồn cho được?
“Không sao rồi, không sao rồi, ta sẽ mai táng tử tế cho chúng…”
Dương Bách Xuyên vuốt ve đầu chim răng cưa vương, thì thầm an ủi nó.
Ngay sau đó, hắn lấy ra một giọt nước Sinh Mệnh cho chim răng cưa uống, vết thương của chim răng cưa vương đều là vết thương ngoài da nên một giọt nước Sinh Mệnh cũng đủ để nó hồi phục.
Cũng trong lúc đó, Dương Bách Xuyên vung tay, thu hết chim răng cưa vương cùng hơn tám trăm con chim răng cưa còn lại vào không gian bình Càn Khôn để chữa trị và hồi phục. Tất nhiên, hắn cũng không keo kiệt với những con chim răng cưa bình thường, hắn nhỏ hai giọt nước Sinh Mệnh còn lại xuống hồ Long Ngư rồi ra lệnh cho chim răng cưa vương dẫn hơn tám trăm con chim răng cưa đến uống nước. Mặc dù hiệu quả không mạnh bằng việc dùng nước Sinh Mệnh trực tiếp, nhưng hắn tin là cũng sẽ có ích.
Đó là giải pháp duy nhất bởi vì nước Sinh Mệnh chỉ có ba giọt, không đủ để chia đều, chỉ có cách này mới giúp tất cả bầy chim răng cưa đều uống được nước chứa nước Sinh Mệnh.
Thông qua ý niệm giao tiếp với chim răng cưa vương, hắn cũng theo dõi tình hình trong không gian bình Càn Khôn, sau tiếng gầm của chim răng cưa vương, hơn tám trăm con chim răng cưa lập tức kéo nhau đi uống nước...
Trong không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên căn dặn chim răng cưa vương không được phá hoại, chỉ được hoạt động trong khu vực quy định, về điều này, chim răng cưa vương rất có uy với bầy đàn của mình, thế nhưng từ giờ trở đi, Dương Bách Xuyên mở cửa hồ Long Ngư cho bầy chim răng cưa.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bầy chim răng cưa, Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra, bắt đầu thu thập thi thể những con chim răng cưa đã hi sinh, mặc dù chúng chỉ là những hung thú không có trí khôn, nhưng chúng đã chiến đấu vì hắn đến nỗi hy sinh cả mạng sống, chúng xứng đáng được an táng chứ không thể để xác nằm phơi giữa đồng hoang.
Hơn một canh giờ sau, Dương Bách Xuyên thu hết toàn bộ thi thể của những con chim răng cưa đã chết vào không gian bình Càn Khôn, sau đó tìm một chỗ đất trống trải để chôn cất gần ba vạn con chim răng cưa, đồng thời dựng một bia mộ khắc dòng chữ: “Công thần hiển hách, nghĩa trang của bầy chim răng cưa, hậu nhân cần phải ghi nhớ, đồng thời đối đãi tử tế với tộc chim răng cưa.”
Dương Bách Xuyên cũng không biết là tấm bia mộ mà hắn tiện tay dựng lên này, sau này lại trở thành tổ huấn mà gia tộc họ Dương và đệ tử Vân Môn đều phải tuân theo. Mà bộ tộc chim răng cưa cũng sinh sống trong không gian bình Càn Khôn, về sau sinh ra linh trí và trở thành thần thú bảo hộ của gia tộc nhà họ Dương.
Tất nhiên, đó là những chuyện về sau.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Dương Bách Xuyên lại chờ thêm mười ngày thì Đông Phương Thiết Nhân mới tỉnh dậy từ trạng thái điều dưỡng.
“Xuyên tử, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?” Đông Phương Thiết Nhân hỏi.
Dương Bách Xuyên suy nghĩ rồi trả lời: “Thời gian ước hẹn giữa ta và đám người Lạc Dương đã qua, chắc bọn họ đã tới khu vực ranh giới nội ngoại rồi. Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ.”
“Đây chính là khu vực ranh giới nội ngoại, nhưng nơi này lớn như vậy, chúng ta biết đi đâu tìm bọn họ?” Đông Phương Thiết Nhân cười khổ: “Đều tại ta quá lỗ mãng, nếu không phải do ta hấp tấp đuổi theo người ta thì sẽ không lạc mất trong mê cung động băng, cũng không đi lạc với huynh, càng không gặp phải Ma tộc. Xin lỗi.”
Dương Bách Xuyên mỉm cười, đấm nhẹ lên ngực Đông Phương Thiết Nhân rồi nói: “Được rồi, đừng già mồm nữa. Mỗi việc chúng ta làm đều là chuyện phải xảy ra, không trốn tránh được. Hơn nữa, chẳng phải chúng ta cũng không sao rồi còn gì? Nếu không phải huynh đi lạc, huynh cũng không đột phá đến Tiên Vương trung kỳ. Còn Ma tộc, chẳng phải chúng ta đã tiêu diệt bọn chúng rồi sao? Còn tên Ma Huyền đó, đừng để ta gặp lại, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ lột da hắn ta.”
Nghe Dương Bách Xuyên an ủi, Đông Phương Thiết Nhân cũng cười khổ, hắn biết đây là cách Dương Bách Xuyên khích lệ mình, nhưng sau chuyện này, coi như hắn đã trưởng thành hơn nhiều. Trong lòng hắn tự nhắc nhở mình là sau này làm việc nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, không được lỗ mãng nữa, bởi nơi này là sào huyệt của Đại Yêu Vương Hồng Hoang, điều gì cũng có thể xảy ra, không thể để liên lụy đến Xuyên tử.
Chỉ nghe Dương Bách Xuyên ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Giữa ta và Nhiếp Hồn lão tổ có cảm ứng, có thể tìm được bọn họ, ngươi đợi chút, để ta thử xem có thể cảm ứng Sinh Tử Phù trong cơ thể lão ta không.”
Nói xong, Dương Bách Xuyên đứng tại chỗ thử cảm ứng Sinh Tử Phù của Nhiếp Hồn lão tổ…
Vài phút sau, Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra.
Đông Phương Thiết Nhân lập tức hỏi: “Thế nào? Có thể cảm ứng được bọn họ không?”
“Mặc dù rất yếu, nhưng có thể cảm ứng được, chắc là bọn họ cách chúng ta khá xa. Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ…”
“Được, đi mau lên.”
…
Sau đó, hai người xác định phương hướng rồi đi, nơi bọn họ đang đứng hiện giờ là đại huyệt động băng rộng rãi, không còn động băng nữa mà thay vào đó là từng ngọn băng sơn, nơi đây giống như một thế giới núi băng, thực chất vẫn nằm trong động Thủy Tinh, bên trong ngọn núi Thủy Tinh khổng lồ mà bọn họ nhìn thấy ban đầu.
Khu vực này chính là vùng nội bộ trong sào huyệt của Đại Yêu Vương Sư Tử Thủy Tinh, tồn tại nhiều nguy hiểm chưa biết.
Trên đường đi, hai người đi mất mười ngày liên tục, Dương Bách Xuyên phát hiện phương hướng cảm ứng từ Sinh Tử Phù đang dẫn bọn họ đi sâu hơn vào bên trong, khiến hắn có chút lo lắng. Ban đầu hắn đã dặn Nhiếp Hồn lão tổ chờ mình ở khu vực ranh giới, nhưng bây giờ xem ra ba người Nhiếp Hồn lão tổ, Lạc Dương và Tuyết Hương không đợi hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất