“Bẩm chủ thượng, không xa lắm, cách đây năm trăm dặm, bây giờ thuộc hạ vẫn cảm nhận được hơi thở của đại soái.” Qủy Tiên đáp.
“Ngươi tên à gì?” Dương Bách Xuyên hỏi tên Qủy Tiên.
Quỷ Tiên: “Thuộc hạ tên là Ngưu Tiểu Tứ.”
“Tiểu Tứ, dẫn ta đi tìm Nhiếp Hồn lão tổ, chúng ta cứu Mông Điềm trước đã rồi tính.” 500 dặm cũng không quá xa, cứu Mông Điềm trước rồi tính tiếp.
Còn bốn người Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương, có khi bốn người bị cuốn ở bên nhau cũng nên. Cho dù không ở cạnh nhau, chắc hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện, chờ cứu Mông Điềm xong thì quay lại tìm bốn người bọn họ.
So hai bên thì Mông Điềm gặp nguy hơn, theo lời Ngưu Tiểu Tứ thì Mông Điềm đã bị thao tác thành con rối.
Đang định triệu hoán chim răng cưa vương thì phía chân trời truyền đến tiếng kêu của chim răng cưa vương.
“Gào ~”
Dương Bách Xuyên phát hiện chim răng cưa vương đang bay xung quanh cách đây một cây số.
“Đi, chúng ta qua đó xem.”
Dương Bách Xuyên nói với Ngưu Tiểu Tứ, có vẻ chim răng cưa vương đã tìm được đám Lạc Dương hoặc một trong số đám người Lạc Dương.
Chẳng mấy chốc Dương Bách Xuyên và Ngưu Tiểu Tứ đã chạy đến chỗ chim răng cưa vương.
Từ xa nhìn thấy được ba người.
Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương.
Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, xem ra bốn người bọn họ ở bên nhau, nhưng đếm kỹ lại thì thấy thiếu Cảnh Xán.
Điều này khiến hắn vô cùng lo lắng, bởi vì Cảnh Xán là người có tu vi yếu nhất trong số bọn họ.
Từ xa Đông Phương Thiết Nhân cũng nhìn thấy Dương Bách Xuyên: “Xuyên Tử, ở đây.”
Sau khi đi đến, Dương Bách Xuyên vẫn không nhìn thấy Cảnh Xán, hắn hỏi Đông Phương Thiết Nhân: “Cảnh Xán đâu?”
Lạc Dương lắc đầu: “Không thấy.”
Tuyết Hương lắc đầu: “Ta cũng không thấy.”
Đông Phương Thiết Nhân vội nói: “Sau khi bị gió lốc cuốn đi, chúng ta không ở chung một chỗ. May có chim răng cưa dẫn đường chúng ta tụ lại đây. Huynh dừng lo, chúng ta đều cách nhau không xa, có lẽ Cảnh Xán ở gần đây thôi, chúng ta cùng đi tìm xem.”
Dương Bách Xuyên ra lệnh cho chim răng cưa vương tiếp tục tìm kiếm. Dựa theo vị trí rơi của bọn họ, chắc hẳn sẽ không cách quá xa.
“Gào gào…”
Trên phía chân trời, chim răng cưa vương lại thét dài, lần này bay về phía xa: “Chúng ta cùng đi theo xem, chắc hẳn chim răng cưa vương đã tìm được Cảnh Xán.”
Ban đầu hắn còn tưởng rằng chim răng cưa vương tìm được Cảnh Xán trong phạm vi km, ai ngờ phải chạy hơn trăm dặm mà nó vẫn chưa dừng lại.
Đột nhiên Ngưu Tiểu Tứ lên tiếng: “Chủ thượng, đại soái cũng ở hướng này.”
Dứt lời, Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương Tuyết Hương cùng nhìn về phía Dương Bách Xuyên.
Bốn người nhìn nhau, đều nghĩ đến một khả năng.
Chắc chắn Đại Soái là Mông Điềm, trên đường đi Dương Bách Xuyên đã kể cho bọn họ nghe về chuyện của Mông Điềm.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng hỏi Đông Phương Thiết Nhân có biết Nhiếp Hồn lão tổ hay không.
Đông Phương Thiết Nhân lắc đầu nói chưa từng nghe về nhân vật này, nhưng hắn ta cũng nói Tiên Vực Hỗn Loạn rất lớn, có vô số loại tu sĩ, chắc Nhiếp Hồn lão tổ này là tu sĩ ẩn tu.
Lúc này Ngưu Tiểu Tứ cũng nói Mông Điềm cũng ở hướng này khiến mọi người không khỏi nghĩ có phải Cảnh Xán cũng ở cạnh Mông Điềm hay không.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất