Cũng không sao, đều như nhau cả, chỉ cần bình Càn Khôn cắn nuốt bọn họ thì mọi việc đều tốt lành.
Vậy nên Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi, mặc cho hai người kia chửi mắng uy hiếp.
Bởi vì hắn biết sự tham lam của bình Càn Khôn đối với lực lượng cao cấp và nỗi khiếp sợ khi bị nó cắn nuốt.
Hai tàn hồn mà thôi, làm điểm tâm cho bình Càn Khôn cũng không tệ.
Qua một lúc, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng nghe đủ, hoặc đúng hơn là bình Càn Khôn đã không chờ được nữa, cánh tay phải hắn run lên, khát vọng đi về phía hai tòa tháp nhỏ.
Bình Càn Khôn cũng nên thăng cấp rồi !
Miệng Dương Bách Xuyên thì thầm.
Trong lòng hắn cũng không kiềm chế được kích động.
Nếu như lần này, bình Càn Khôn nuốt chửng lực lượng của hai tòa tháp, vậy cây Ngũ Lôi mà hắn đã tổn hao ở trận đại chiến lần trước sẽ được bổ sung, hơn còn có thể mạnh hơn.
Nước Sinh Mệnh, cây Linh Đào…toàn bộ bình Càn Khôn sẽ thay đổi, chưa biết chừng lại xuất hiện thêm một bảo bối khác.
Còn nữa…
Một khi bình Càn Khôn thăng cấp, chim Thần Ma sẽ có thể thức tỉnh.
Hắn đã quen với việc quạ đen ngày ngày lải nhải bên tai, bây giờ chim Thần Ma vì cứu Tuyết Hương mà lâm vào hôn mê, hắn có hơi không quen.
Mặt khác, hắn đã bước chân vào cảnh giới Tiên Quân, kẻ địch gặp phải cũng sẽ càng ngày càng mạnh, bên cạnh cũng cần có một người cho hắn lời khuyên, học hỏi thêm gì đó…Nếu chim Thần Ma có thể tỉnh lại thì tốt quá.
Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên đột nhiên quát lên: “Đừng có ầm ĩ nữa ~”
“Ầm ầm ~”
Dứt lời, hắn đánh một chưởng lên hai tháp nhỏ.
Sau tiếng nổ vang, Phong Vân Thánh Kiếm đều không lên tiếng.
Nhưng đòn đánh của hắn không hề để lại dấu vết nào trên tháp, như đánh vào không khí.
Dương Bách Xuyên cũng muốn thử xem hai tòa tháp nhỏ này có lực cắn trả hay không.
Kết quả đã chứng minh, không hề có bất kỳ lực lượng phản lại nào.
Nhưng đôi phu thê kia bị dọa sợ ~
Quả thật bọn họ chỉ đang uy hiếp lợi dụng Dương Bách Xuyên, nhưng bây giờ họ phát hiện hình như tên tiểu tử này không dễ mắc lừa.
Cả hai tức giận: “Tiểu tử, ngươi đang ép chúng ta giết ngươi…”
“Cút, giết ta? Sợ là hai tàn hồn như các người không làm được, tiểu gia đây sẽ khiến phu thê ngươi mở mang tầm mắt, đợi đi, nhanh thôi tiểu gia sẽ thả các ngươi ra ngoài ~”
Dương Bách Xuyên vừa mắng vừa đi tới hai tòa tháp nhỏ ~
Lúc này, Phong Vân Kiếm Thánh đã cảm giác được có gì đó không đúng.
Tên tiểu tử này…
Rõ ràng đang mắng bọn họ, dường như phát hiện được điều gì nhưng lại chủ động lại gần, tình huống này là như thế nào?
Vốn dĩ, mục đích của hai người họ rất rõ ràng, lừa Dương Bách Xuyên tiến lại gần, dùng máu và thần lực của hắn ta rót vào tháp nhỏ, bọn họ đương nhiên có thể ra ngoài, khi đó Dương Bách Xuyên chỉ có con đường chết, đồng nghĩa với việc bị hiến tế mà thôi.
Nhưng vừa rồi nhìn tên tiểu tử này mắng bọn họ, dường như không dễ lừa như vậy, lúc này lại chủ động qua đây, điều này khiến hai phu thê Phong Vân Thánh Kiếm mù mờ, không biết tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này có ý gì?
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn giúp bọn họ?
Không giống vậy ~
Đoán không ra tâm tư của Dương Bách Xuyên, phu thê bọn họ cũng không quan tâm nữa, dù sao hắn ta cũng chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé, chỉ cần hắn chạm vào tháp nhỏ là đủ, bọn họ sẽ có cách hút khô máu của hắn, tới khi đó chắc chắn có thể phá bỏ phong ấn.
Hai người chờ mong nhìn Dương Bách Xuyên đang bước từng bước tới…
Dương Bách Xuyên cũng đang cười lạnh, hắn không cần lo lắng bất cứ vấn đề gì, dưới sức cắn nuốt của bình Càn Khôn, hắn tin âm mưu quỷ kế gì cũng chỉ là cọp giấy, hắn chỉ cần đưa cánh tay trái tới tháp nhỏ thì mọi chuyện sẽ thành công.
Tất cả giao cho bình Càn Khôn, hắn không cần phải quan tâm nữa!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất