Bộ sưu tập lần này là chủ đề mùa thu, quần áo Lê Ái Duy mặc cũng không có mát mẻ như trang phục mùa hè. Chỉ là có những bộ trang phục mặc vào vô cùng tôn dáng, làm cho cơ thể hoàn hảo của cô dưới góc máy của nhiếp ảnh gia được phát hoạ rõ ràng.
Điều này làm cho Âu Cẩn Đình nhíu mày, cảm giác khó chịu, cơ mà vì sao anh lại như vậy. Chính anh cũng không hề biết.
Buổi chụp kết thúc lúc 5 giờ chiều. Lê Ái Duy chào hỏi mọi người rồi theo Đường Nha vào phòng thay đồ.
Kết quả lúc vừa bước vào phòng thay đồ, đã thấy Âu Cẩn Đình ngồi ở ghế chờ. Lúc nãy khi cô chụp bộ cuối, đã thấy anh rời đi. Cô cứ tưởng anh đã đi rồi, vậy mà lại ngồi ở phòng thay đồ đợi cô. Trái tim thiếu nữ của cô có chút vui mừng.
Lê Ái Duy nhớ về giấc mơ đêm qua, cô say rượu rồi còn hôn anh nữa, nên có một chút chột dạ. Cả buổi chiều ngồi chung xe với anh, cô cũng không có dám nói chuyện với anh, chỉ lén nhìn trộm anh một vài lần.
Cô gái nhỏ ngọt ngào chào anh, sau đó liền chạy nhanh vào phòng thay đồ.
Mà Đường Nha vốn dĩ đang theo sau Lê Ái Duy, kết quả vừa bước vào phòng thay đồ liền nhìn thấy vị tổng tài mặt lạnh như băng trong truyền thuyết, cô vô cùng thức thời liền đóng cửa lại. Cô nhóc còn cẩn thận đứng bên ngoài để không cho ai đến làm phiền.
Giang Mẫn tỷ tỷ đã dặn, nếu Âu tổng đến gần Duy Duy, thì phải tạo mọi cơ hội. Nha Nha vô cùng nghe lời, Nha Nha rất ngoan, cần được khen thưởng.
******
Bên trong vô cùng yên tĩnh, Âu Cẩn Đình cũng rất yên tĩnh.
Anh đang chăm chú lướt điện thoại, lâu lâu lại trả lời vài tin nhắn trong nhóm bạn thân. Rốt cuộc bản thân vẫn chưa thể hiểu vì sao mình lại đợi cô ở đây.
Lúc nãy nhìn thấy cô gái nhỏ vóc dáng mê người tạo dáng trước ống kính, dù biết chỉ vì tính chất công việc nhưng anh lại vô cùng khó chịu. Giây phút ấy anh chỉ muốn đem cô giấu vào trong lòng, chỉ duy nhất một mình anh mới được nhìn ngắm vóc dáng hoàn mỹ ấy.
Âu Cẩn Định nói nhỏ:
"Lê Ái Duy, Duy trong duy nhất, Ái trong sủng ái. Vật nhỏ muốn được sủng ái duy nhất sao."
Anh khẽ cười, rất nhanh liền thu lại ý cười. Chàng trai nhìn về phía phòng thay đồ, cô gái này rốt cuộc tại sao lại còn chưa có ra.
Mà Lê Ái Duy lúc này vô cùng khó chịu. Ngực cô bỗng đau nhức, cảm giác này quá quen thuộc với cô, là trướng sữa.
Cô nhớ dì Châu bảo phải uống thuốc giải mới có thể bình thường, vì sao cô không uống mà vẫn đau như thế này cơ chứ. Đúng là lừa gạt mà.
Lê Ái Duy cố gắng kéo khoá kéo, chiếc váy rơi xuống sàn, trong gương là cơ thể trắng nõn cùng đường cong cơ thể mê người của cô. Nhất là bộ ngực đã nhô cao cương cứng, nhũ hoa được miếng dán ti che lại, bí bách rất khó chịu.
Cô gỡ miếng dán ti ra, nhũ hoa hồng hào đã săn cứng lại, đang mời gọi ai đó mau đến cắn mút.
Lê Ái Duy giật mình, bên ngoài chẳng phải Cẩn Đình đang đợi cô sao. Không được không được, phải nhanh chóng thay lại quần áo rồi ra ngoài, cô còn phải về nhà để hỏi dì Châu chuyện đột nhiên vú lại trướng sữa.
Cô tìm quần áo để thay mới phát hiện mình chẳng đem theo cái gì cả. Ái Duy nắm chặt tay, hít thở một hơi thật đều, mới can đảm mở cửa he hé, vừa đủ để một bàn tay của cô lọt ra ngoài. Cô nhỏ tiếng gọi:
"Nha Nha, em có ngoài đó không?"
Không có ai trả lời cô. Ái Duy điều chỉnh giọng nói, lại lần nữa lên tiếng, lần này cô nói to hơn một chút:
"Nha Nha, em có ngoài đó không? Chị quên đem theo quần áo để thay rồi."
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng. Ái Duy thầm nghĩ, chắc có Cẩn Đình ở đây nên là cô bé không dám vào. Nếu không vì mục đích tiếp cận anh, cô thật ra cũng không có dám đến gần vị tổng tài mặt lạnh này.
Vẫn là phải mặc lại chiếc váy cũ thôi.
Cô thu tay về, đóng cửa lại. Nhặt chiếc váy dưới sàn mặc vào, kết quả lại không thể nào kéo được khoá kéo. Lê Ái Duy muốn chửi thề. Sao lại xui như thế.
Lần thứ ba Lê Ái Duy cất giọng gọi, chỉ là lần này người cô gọi không phải là Nha Nha:
"Âu tổng, anh còn ở ngoài không ạ? Anh có thể gọi Nha Nha, ... à trợ lý của tôi giúp được không ạ? Tôi... tôi quên đem theo quần áo để thay mất rồi ạ."
Giọng thiếu nữ vô cùng nhẹ nhàng, dù có thể nghe ra cô đang lo lắng nhưng chất giọng vẫn không có gì thay đổi. Mà anh lại vô cùng yêu thích giọng nói ngọt ngào này.
Âu Cẩn Đình đứng hình một giây, cô ấy bảo không đem theo quần áo để thay sao. Hình ảnh đường cong cơ thể quyến rũ của thiếu nữ lại xuất hiện trong đầu. Anh nuốt nước bọt một cái, yết hầu chợt chuyển động.
"Em trai" bên dưới vậy mà lại có phản ứng. Con mẹ nó chứ, hoá ra em trai là thích vóc dáng này. Âu Cẩn Đình cười khổ, vẫn là để em trai chịu khổ rồi.
Anh đứng dậy định đi ra ngoài gọi trợ lý cho cô, kết quả vừa ngước mắt liền thấy chiếc váy lúc sáng cô mặc, là anh bảo Tiểu Nam đi mua về.
Lê Ái Duy thấy không thấy ai trả lời, cô nghĩ chắc anh đã đi rồi. Cô dùng một tay giữ váy ở phía sau, một tay mở cửa bước ra ngoài. Kết quả chưa kịp dùng tay che ngực lại, liền thấy Âu Cẩn Đình đang cầm quần áo của cô đứng trước mặt.
Ngực lớn bị váy bó sát, nhũ hoa nhô cao, một giây sau liền bắt đầu không có nghe lời nữa. Lê Ái Duy chỉ kịp kêu lên một tiếng "Á", liền dùng cả hai tay ôm chặt ngực.
Cơn đau bất ngờ ập đến, Lê Ái Duy cực kì ghét cảm giác này, sữa trướng đến khó chịu. Gương mặt xinh đẹp nhăn lại, hai mắt cô nhắm chặt, vội quay người định bước vào trong.
Thiếu nữ vì cơn đau ập đến bất ngờ mà không còn nhớ mình đang mặc một chiếc váy chưa có kéo dây, phía sau không còn gì cố định, liền mở ra hai bên, chiếc lưng trần vừa cong vừa trắng của cô hiện ra trước mắt anh.
Âu Cẩn Đình nhìn một cảnh này đến ngây người, nhưng phản xạ lại rất nhanh. Chàng trai không một động tác thừa, đẩy rộng cửa phòng thay đồ, một tay ôm chặt cô gái sát vào người, rồi lại nhanh chóng cùng cô đi vào bên trong, cửa rất nhanh liền đóng lại.
Phòng thay đồ không tính là quá nhỏ, nhưng để chứa một người đàn ông trưởng thành như Âu Cẩn Đình thì có phần chật hẹp.
Anh vẫn đang ôm cô trong lòng. Cô gái nhỏ bị động tác của anh làm cho ngây ngốc, ngạc nhiên đến mức quên luôn cả cơn đau. Hai người cứ thế ôm nhau rồi nhìn nhau
qua chiếc gương lớn treo sát tường.
Trong gương phản chiếu thiếu nữ với gương mặt xinh đẹp đã ửng hồng vì ngại ngùng, trán có hơi nhăn lại vì cố kìm nén cơn đau.
Chiếc váy vì không có dây kéo bảo vệ, lại thêm lúc di chuyển cộng thêm cái ôm vừa nhanh vừa chặt của người đàn ông, phần trên váy đã rớt xuống hai cánh tay cô, lộ ra chiếc cổ thiên nga tinh tế cùng xương vai xanh quyến rũ. Một phần ngực lớn cũng lộ ra ngoài.
Chàng trai phía sau cao lớn, gương mặt lạnh lùng nhưng không giấu được dục vọng bên trong. Vì anh ôm cô rất chặt, nên Ái Duy có thể cảm nhận được vật bên dưới đang nhô cao, cọ cọ vào mông cô. Nhiệt độ cơ thể của anh rất nóng, có thể nghe rõ được nhịp tim anh đang đập rất nhanh.
Anh là, đang muốn làm chuyện đó với cô sao.
Âu Cẩn Đình cũng biết bản thân đang làm điều không đúng, anh không nói gì chỉ buông tay ra khỏi người cô. Chiếc váy không được cố định rất nhanh liền rơi xuống đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất