Cuộc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn, các cô gái bị loại trở về phòng thu xếp hành lý rời khỏi ký túc xá, kết thúc hành trình tuy ngắn nhưng nhiều kỷ niệm tại nơi đây.
Các cô gái cũng được xếp lại phòng, vẫn 4 người một phòng như cũ. Lê Ái Duy rất nhanh lại có thể chung phòng với những người bạn mới.
Cô không quá giỏi giao tiếp, nói đúng hơn là rất ngại giao tiếp với mọi người. Bọn họ dù sao vẫn là những thiếu nữ 18 đôi mươi, ai nấy đều không lo toan suy nghĩ, trong người tràn đầy nhiệt huyết chinh phục ước mơ của mình.
Mà cô, thiếu nữ sắp 23 tuổi, trước nay chỉ có một ước mơ là có thể khoẻ mạnh để đi làm, kiếm thật nhiều tiền nuôi hai bé con khôn lớn khoẻ mạnh. Đã từ lâu, cô không hề biết ước mơ của mình là gì.
Đôi khi cô nghĩ, mình có thật sự thích việc trở thành người nổi tiếng hay không. Cô cảm thấy, mình chẳng xứng đáng một chút nào.
Phòng của cô đều là thực tập sinh tự do. Nhỏ nhất là Miêu Miêu, cô bé năm nay mới 17 tuổi, đam mê rap và rap cũng rất hay. Cô bé là người A thành, nhà mặt phố bố làm công viên chức. Cơ mà cô lại đam mê làm người nổi tiếng.
Người thứ hai cũng là một người giỏi hát như cô, tên là Thái Mỹ Lệ, là người C thành. Trước đó cô cũng nghĩ mình hát ổn, cho đến khi gặp Lê Ái Duy, cô mới thấy mình chẳng hát hay chút nào. Cần phải rèn luyện thật nhiều hơn.
Người cuối cùng là Mộng Nhi, cô gái đa tài nhảy hát. Cô bé này trông khá giống với Mộng Nhiên, nhưng Lê Ái Duy nhớ ngày xưa Tiểu Nhiên kể rằng cô là con một, ba mẹ lại mất sớm. Cũng chưa nghe cô kể qua có em họ hay gì gì đó. Nên dù rất tò mò, Lê Ái Duy cũng không dám hỏi.
Bốn người vì đều là thực tập sinh tự do, nên rất nhanh liền hoà hợp rất nhanh. Nhất là Miêu Miêu, suốt ngày cứ chạy theo xin vía ngực lớn của Lê Ái Duy. Cô bé dù đã 17 tuổi nhưng ngực vẫn là một chiếc sân bay.
****
Thử thách chờ họ ngày hôm sau ấy vậy mà lại không có, mọi người được tổ chương trình dẫn đi cắm trại 2 ngày 1 đêm.
Giúp mọi người gắn kết yêu thương, tăng cường khả năng hoạt động nhóm. Điều này làm cho những tâm hồn thiếu nữ mong manh - tối qua buồn thật buồn vì phải chia tay những người mình yêu mến - thấy tốt hơn.
Lúc đoàn xe đưa mọi người đến khu cắm trại. Ai nấy đều hò hét vui mừng, cảm giác thanh xuân ngập tràn cả một khoảng trời.
Mọi người được chia thành 6 nhóm lớn, mỗi nhóm có 10 người. Chơi các trò chơi tập thể để nâng cao tinh thần gắn kết, phần thưởng ở mỗi phần thi chính là nguyên liệu nấu ăn cho tối nay.
Đúng vậy, bọn họ tối nay phải tự nấu bữa ăn tối cho mình. Chưa kể, tối nay còn có những vị khách mời đến tham gia cùng bọn họ. Điều này khiến ai nấy đều vô cùng hào hứng, các cô gái rất mong chờ vị khách mời tối nay.
Trò chơi đầu tiên là nghe giai điệu đoán tên bài hát. Vòng này đội Lê Ái Duy thắng, vì cô nghe rất nhiều bài hát của những nghệ sĩ hồi xưa, điều mà các thiếu nữ bây giờ vốn dĩ không hề có thời gian để nghe những bài nhạc lỗi thời ấy.
Trò thứ hai là vượt chướng ngại vật tiếp sức. Đội của những thiếu nữ mạnh mẽ ( là tomboy đó mọi người) chiến thắng.
Tiếp theo mọi người thi hiểu ý đồng đội, lần này là đội của những thiếu nữ ngọt ngào giành chiến thắng, bởi sự nhẹ nhàng tinh tế của bọn họ.
Các trò chơi sau cũng rất nhanh kết thúc, kết quả mỗi đội thắng một lần. Nguyên liệu được chia đều cho 6 đội.
Buổi trưa sau khi ăn uống no nê, mỗi đội sẽ nghỉ ngơi trong một liều lớn. Bên trong rất đầy đủ tiện nghi, có 10 chiếc nệm nhỏ, vô cùng êm ái.
Sau khi nghỉ ngơi 2 tiếng, buổi chiều mọi người nhận được một nhiệm vụ, đó là tìm ra khách mời. Đội tìm ra và thành công dẫn họ về đích, sẽ có ưu thế trong trò chơi tối
nay.
Các cô gái nhìn hàng ghế được tổ chương trình sắp xếp bên cạnh khu nướng thịt và lửa trại, phía trên có 5 chiếc ghế. Điều này chứng tỏ, hôm nay có 5 khách mời.
Lê Ái Duy được mọi người bầu làm đội trưởng, vì cô lớn tuổi nhất. Một phần là sau đêm diễn đầu tiên, mọi người dần có cái nhìn khác về cô. Họ thấy được cô vô cùng cố gắng và có thực lực. Mà cảm giác được mọi người tin tưởng, rất tuyệt vời.
Trong khu cắm trại có quán cà phê, quán ăn, khu vui chơi, hồ bơi,... Cô chia mọi người thành 5 nhóm nhỏ, mỗi nhóm 2 người chia đều ra tất cả các khu vực để dễ tìm kiếm.
Lê Ái Duy chung đội với Miêu Miêu. Người lớn tuổi nhất và người nhỏ tuổi nhất, một tổ hợp cũng rất dễ thương. Cô chỉ cảm thấy, đi với cô bé rất có cảm giác của phụ huynh, làm cô nhớ đến hai bảo bối ở nhà.
Các thiếu nữ tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, mỗi người đều đang nhìn xung quanh xem có phát hiện được ai khả nghi không. Có người còn dễ thương hỏi bụi hoa ven đường xem có thấy ai lạ mặt đi ngang qua không, làm cho anh quay phim đi theo cũng phải bật cười.
Cô có thể đón được 3 người đầu tiên nhất định là 3 vị lão sư. Chỉ có điều 2 người còn lại là ai cô không đoán được. Nói đúng hơn là cô không có biết quá nhiều nghệ sĩ. Mà rất may mắn, Miêu thiếu nữ bên cạnh cô, bách khoa toàn thư về idol, ai cô bé cũng biết mặt, biết luôn cả chuyện lùm xùm tình ái... của họ nữa.
Đội các thiếu nữ ngọt ngào vô cùng may mắn, vừa vào quán cà phê liền gặp ngay Dương Gia Hoa lão sư, hai cô gái la hét vang dội, vui mừng dẫn lão sư về ghế chờ.
Châu Vũ Luân lão sư và Hoắc Kình lão sư rất biết chơi chiêu. Bọn họ khi thấy các cô gái, liền chạy trốn, khiến cho một khu cắm trại ầm ĩ một phen. Cuối cùng bọn họ được một thành viên của đội Lê Ái Duy và thành viên của đội ngọt ngào bắt được.
Phía này, lúc Miêu Miêu vẫn đang nhìn quầy bán đồ ăn vặt thèm đến sắp chảy nước miếng, làm Lê Ái Duy nhìn thấy phải bật cười. Dù sao bọn họ cũng không mang tiền, cũng không thể mặt dày xin anh quay phim cho mượn được.
Lê Ái Duy nhìn cô bé rất giống với Tiểu Ngư. Có lần Tiểu Ngư cũng thèm ăn xiên nướng nhưng con bé không có tiền. Lúc ấy cũng như thế này sao, chỉ biết nhìn ngây ngốc rồi thở dài bỏ đi.
Cô nhìn Miêu Miêu, sau đó hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi dài. Lê Ái Duy xoay người đi về phía anh quay phim, nở một nụ cười thật xinh đẹp, cô nghiêng người làm cho mái tóc xoăn thả dài của mình bay theo gió.
Mặt trời cũng rất cưng chiều cô, rọi ánh tà dương nhè nhè sau lưng cô, giúp cô gái xinh đẹp lại xinh đẹp hơn bội phần.
Mà cô không hề hay biết, Nguy Viễn giả làm quay phim đi theo cô cả quảng đường, thu cô gái với rất nhiều biểu cảm khác nhau vào tầm mắt. Mà lúc này đây, cô đẹp như một thiếu nữ đến từ thanh xuân, đẹp như mối tình đầu.
Nguỵ Viễn không phản ứng, nhưng Lê Ái Duy lại phản ứng rất nhanh. Cô nhớ anh quay phim lúc đầu, hình như không có cao như vậy. Chưa kể, còn rất trắng và thơm. Mùi thơm nam tính này, rất đáng nghi.
h
Lê Ái Duy vẫn chưa biết là ai, cô liền ngọt ngào hỏi " Anh à~ có thể cho bọn em mượn tiền được không ạ, bọn em muốn ăn xiên nướng ạ.
Tai Nguỵ Viễn đỏ bừng, tim đập nhanh. Con mẹ nó, đây là bà chị hung dữ anh quen ở làng chài sao. Anh nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, định nói là được, nhưng chưa kịp nói ra liền bị Lê Ái Duy làm cho giật mình.
Cô nắm lấy tay áo khoác của anh, vì anh đang cầm máy quay nên cô không có làm gì quá mạnh. Lê Ái Duy vẫn giữ nụ cười xinh đẹp ấy, nói:
Hay là anh theo tụi em về khu cắm trại báo danh cũng được ạ. Dẫn anh về tụi em liền có thể nướng thịt ăn rồi ạ."
Miêu Miêu nghe cô nói vậy, liền quan sát kĩ, rất nhanh cô liền nhận ra đôi bông tại anh đeo, bông tai hình ngôi sao may mắn. Cô bé một tay che miệng kinh ngạc, một tay chỉ về phía hai người, lấp bấp nói
" Ng... Nguỵ.... Viễnnnn .... Áaaaaaa, Tiểu Duy, là Nguỵ Viễn ạ"
Lê Ái Duy đứng hình mất 5 giây.
Lê Ái Duy ngước mắt nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt. Nguỵ Viễn lúc này cũng nhẹ nhàng đưa máy quay cho anh quay phim giả làm người qua đường đi theo sau này giờ. Anh tháo khẩu trang màu đen, gương mặt đẹp trai láu cá nhìn cô, nở một nụ cười ngả ngớn, nói
" Lâu quá không gặp, " thần tiên tỷ tỷ" à."
Miêu Miêu lúc này, " Aaaaaaaaa... đẹp trai quá"
Lê Ái Duy muốn lườm cho cậu một cái nhưng cô vẫn rất chuyên nghiệp, nở nụ cười thật tươi chào hỏi. Sau đó liền cùng Miêu Miêu đưa cậu về khu cắm trại báo danh.
Lúc ba người đi ngang qua bãi đổ xe, Lê Ái Duy bất giác nhìn phía đó, cô có cảm giác một người nào đó rất quen hình như vừa đi ngang qua.
Thấy cô nhìn, Nguỵ Viễn và Miêu Miêu đều nhìn theo, kết quả chẳng có gì. Ba người lại đi thêm vài bước nữa, Lê Ái Duy bỗng dừng lại.
Cô nói với Miêu Miêu là đưa Nguỵ Viễn lão sư về trước, do trời cũng xế chiều rồi, sẽ phiền lão sư nghỉ ngơi. Còn cô cùng anh quay phim có thể đi về phía lúc nãy, cô có linh cảm, khách mời cuối cùng ở đó.
Miêu Miêu và Nguy Viễn đều không an tâm để cô đi một mình, cô chỉ có thể an ủi
" Không sao, em đưa Nguy Viễn lão sư về trước. Chị chỉ kiểm tra một chút thôi, không có liền chạy theo sau ngay thôi."
***
Cẩn Đình dựa vào góc cây cổ thụ phía sau bãi đổ xe vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại. Anh nghe tiếng bước chân, liền ngẩng mặt nhìn lên.
Nắng chiều nhàn nhạt phủ lên thân ảnh của thiếu nữ xinh đẹp. Hôm nay cô giống với mọi người đều mặc đồng phục của chương trình, là quần dài và áo thun ngắn tay, nhưng vì mái tóc xoăn dài được dì Châu chăm sóc gần một tháng vô cùng óng ả và mềm mại, làm cho cô vốn xinh đẹp nay lại càng ngọt ngào hơn rất nhiều.
Anh nhìn cô gái đang cười với mình, tóc xoăn dài được gió nhẹ thổi bay. Cẩn Đình không còn nghe được người bên trong điện thoại nói gì, giọng trầm ấm nói " tôi cúp đây", anh dụi thuốc. Đi về phía cô.
Anh quay phim phía sau rất nhanh liền nhận ra Âu tổng, còn đang phân vân không biết nên tiếp tục quay hay dừng lại. Dù sao loại chuyện tổng tài này, người như anh không dám tự động hành sự, mẹ già con trẻ còn đang chờ anh đem lương trở về.
Âu Cẩn Đình cũng nhận ra vẻ mặt của người quay phim, liền ra hiệu bảo anh tạm ngừng quay một chút. Anh quay phim hiểu ý, liền tắt máy rời đi. Anh quay một chút cảnh vậy.
- Cẩn Đình : " Tìm tôi sao."
- Ái Duy : " Âu tổng có phải là khách mời tối nay không ạ."
- Cẩn Đình : " Cô đón thử xem"
- Ái Duy : " Tôi không dám chắc ạ."
- Cẩn Đình : " Cô không sợ sao."
Lê Ái Duy ngây ngốc, suy nghĩ xem rốt cuộc lời anh nói là sao. Mà Âu Cẩn Đình nhìn bộ mặt ngây ngốc của cô, mím môi cười, nụ cười rất nhanh nên cô không kịp nhìn thấy.
Cô nhẹ nhàng hỏi lại : " Ý của Âu tổng là sao ạ"
- Cẩn Đình : " cô dám đi một mình với đàn ông vào giờ này à."
Ái Duy im lặng.
- Cẩn Đình : " Sao, sợ rồi sao."
Ái Duy vẫn im lặng.
Âu Cẩn Đình nhìn thiếu nữ cúi mặt, hai chiếc tai tinh xảo ửng hồng, có vẻ bị anh doạ sợ rồi. Anh cúi thấp người, vừa lúc cô cũng ngẩng cổ lên, ánh mặt hai người giao nhau.
Anh ấy thật đẹp.
Đây là lần đầu tiên cô được nhìn anh gần như vậy. Mặt anh không góc cạnh như Khiết gia, cũng không baby như Nguy Viễn. Anh là kết tinh của hai người đó. Một gương mặt đẹp đến mức thiếu nữ cũng phải ghen tị.
" Nhìn đủ chưa."
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, Lê Ái Duy giật mình, anh vậy mà lại sát mặt vào tai cô, như này cũng quá là thân mật rồi. Ai đó mà nhìn ở phía sau, rất giống anh đang hôn lên má cô.
Lê Ái Duy vẫn rất ngại ngùng, nhưng cũng nhớ Miêu Miêu đang đợi mình, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói
" Xin lỗi vì làm phiền Âu tổng ạ. Nếu như anh không phải khách mời, vậy tôi xin phép đi trước ạ, mọi người có lẽ đang đợi tôi."
Cô cúi đầu xin lỗi anh, sau đó liền xoay người rời đi. Anh quay phim thấy cô rời đi, cũng cúi người chào Âu tổng, sau đó liền chạy theo cô.
B điểm danh các thí sinh, thấy còn thiếu mỗi cô. Anh và mọi người vô cùng hi vọng cô sẽ tìm được vị khách mời đặc biệt này.
Ngay cả các lão sư ở đây cũng muốn biết, rốt cuộc khách mời là ai lại bí ẩn như vậy. Các cô gái đông như vậy vẫn tìm chưa ra.
Giây phút Lê Ái Duy chạy về điểm danh, cô cũng cúi người xin lỗi và chào hỏi các lão sư. Sau đó cô về hàng. Các thành viên trong nhóm lo lắng, bảo không tìm được
cũng không sao. Chúng ta tìm được 2 người, cũng ổn áp rồi.
Lúc B đang chờ quyết định của tổ chương trình, thì bỗng phía sau có bóng người đi lên.
Anh lại một lần nữa đi về phía cô.
Lê Ái Duy ngồi ở ghế đầu hàng. Cô ngẩng cao đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh.
Âu Cẩn Đình vẫn gương mặt không nóng không lạnh, trầm ấm nói
Vị bạn học này, không định nói với mọi người, mình tìm được khách mời cuối cùng sao."
Anh quay phim kiểu : tôi không thấy gì cả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất