Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Lúc hai người trả phòng, Ninh Tú Phân lại nhìn thấy Tần Hồng Tinh.
Tần Hồng Tinh đang ăn sáng ở dưới lầu, thay một bộ áo khoác dạ màu xanh đậm mới nhập khẩu từ Liên Xô, bên tai đeo kẹp tóc nhựa Acrylic nhập khẩu.
Lông mày được vẽ tinh tế, gò má hơi cao được bôi phấn má hồng nhạt.
Trông vẫn rất sành điệu và lạnh lùng, không hề ăn nhập với nhà khách ở huyện.
Nhìn thấy Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm lần lượt đi xuống, trong mắt Tần Hồng Tinh hiện vẻ lạnh lẽo, như thể không nhìn thấy Ninh Tú Phân.
Cô ta chỉ bình tĩnh gật đầu với Vinh Cẩm Thiêm: “Anh Vinh, chào buổi sáng.”
Vinh Cẩm Thiêm cũng tùy ý gật đầu: “Ừ.”
Thấy anh chịu nói chuyện với mình, Tần Hồng Tinh ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang bữa sáng lên.
“Anh Vinh, hôm nay em bảo đầu bếp chuẩn bị bánh bao, quẩy, em cố ý chuẩn bị đậu hũ muối và củ cải muối ớt.”
“Nhà khách ở nông thôn này làm cũng tạm được, tiếc là không có nước đậu tương, em nhớ anh rất thích.”
Ninh Tú Phân nhìn thấy trên bàn Tần Hồng Tinh chất đầy bữa sáng, cô hơi cạn lời: “…”
Chị gái lạnh lùng này đang khoe khoang trước mặt cô rằng cô ta từng rất thân thiết với ông lớn Vinh sao?
Nhưng cô nhớ sau này trên báo chí truyền thông, vợ mà ông lớn Vinh cưới không phải họ Tần, họ của người đó rất đặc biệt, cô không nhớ tên, nhưng nhớ kỹ họ của người đó.
Vì vậy Ninh Tú Phân không hề cảm thấy áy náy với Tần Hồng Tinh, chỉ nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Nếu anh muốn ăn đậu hũ muối ở nhà khách thì ở lại, bởi vì đối với người miền Nam như tôi, đậu hũ muối chỉ có thể ăn ngọt, tôi muốn đến chỗ chị Chương ăn!”
Cô không có hứng thú nói chuyện với cô tiểu thư đến từ thủ đô này, để tự rước lấy nhục.
Vinh Cẩm Thiêm ngây ra nhìn Ninh Tú Phân, anh hơi buồn cười: “Ừ, mấy năm nay xuống nông thôn nên khẩu vị cũng thay đổi, anh cũng muốn ăn đậu hũ ngọt.”
Ninh Tú Phân nhìn nét mặt khó coi của Tần Hồng Tinh, tâm trạng trở nên tốt hơn: “Ừ, vậy đi thôi.”
Coi như anh biết điều.
Hai người thanh toán rồi ra khỏi nhà khách.
Cuối cùng Tần Hồng Tinh không nhịn được nữa, đứng dậy hất toàn bộ bữa sáng trên bàn xuống đất.
Chị nhân viên phục vụ bên cạnh thấy thế trợn mắt, lại nữa rồi, ngày nào cũng lãng phí thức ăn, sẽ bị trời đánh!
Nếu như là mấy năm trước, hành vi xấu của bà địa chủ này chắc chắn sẽ bị báo cáo lên trên, tóm người phụ nữ này đi đấu tố!
Tần Hồng Tinh đứng dậy, hít sâu một hơi, nhìn bóng lưng Ninh Tú Phân, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Cô ta đã điều tra ra nhà của người phụ nữ nông thôn này ở đâu rồi.
Bây giờ cô ta sẽ đến thành phố Ninh Nam!
Xem con khốn Ninh Tú Phân này còn có thể vênh váo trước mặt cô ta được bao lâu, còn thích ăn đậu hũ ngọt, thứ đó ăn được sao!
Vinh Cẩm Thiêm chắc chắn cố ý nịnh con đàn bà đó, anh là người miền Bắc, sao có thể thay đổi khẩu vị, đi ăn đậu hũ ngọt chứ!

Ra khỏi nhà khách, hai người đẩy xe đạp cùng đến nhà hàng quốc doanh của chị Chương, đưa phiếu gạo, ăn tào phớ, bánh bao, quẩy, đậu hũ.
Vinh Cẩm Thiêm chở Ninh Tú Phân về.
Có anh bên cạnh, Ninh Tú Phân không sợ bị người của chú Liễu theo dõi nữa.
Dù gì anh cũng từng là lính trinh sát hàng đầu, làm sao có thể không biết có người theo dõi hay không?
Đi được nửa đường, Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên hỏi bâng quơ: “Nghe nói hôm qua em gọi điện về nhà?”
Ninh Tú Phân vịn vào yên sau, cố gắng không để mình đụng vào lưng anh, gật đầu: “Vâng, Trần Thần nói anh nghe à?”
Vinh Cẩm Thiêm chậm rãi nói: “Lý Diên nói với anh, anh ta còn cố ý đến tận nhà cảnh cáo anh, bảo anh tránh xa em ra, kẻo em vì anh mà bị người nhà mắng.”
Ninh Tú Phân sững sờ: “Chuyện này… Tôi không biết anh ấy tìm anh, trước đây anh ấy không phải người như vậy.”
Cô thật sự không biết Lý Diên dạo này bị làm sao, thời buổi này, tuy hai người đã xem mắt nhau vài lần, nhưng vẫn chưa quyết định cuối cùng có hẹn hò hay không.
Sao anh ấy lại dây dưa như vậy?
Cô nhớ rất rõ, Lý Diên cũng không có tình cảm sâu đậm với cô, hoàn toàn không có chuyện yêu đương gì, chỉ là mọi người cảm thấy hai người họ xứng đôi vừa lứa.
Kiếp trước, cô vừa đồng ý hẹn hò với Lý Diên thì bắt đầu phong trào thanh niên trí thức về thành phố, sau đó cô vào nhà máy, anh ấy vào thành phố làm việc, nói trắng ra là chỉ gặp nhau vài lần rồi kết hôn.
Thuận theo tự nhiên, hoàn thành nhiệm vụ cuộc đời mà thôi, đối tượng của anh ấy không phải Ninh Tú Phân cô thì cũng có thể là cô ABC nào đó.
“Xem ra em cũng không hiểu rõ vị bí thư đại đội kia lắm.” Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng đạp xe.
Không phải người như vậy? Vậy là người như thế nào? Giọng điệu của cô gái này lộ ra sự quen thuộc với Lý Diên, không giống như chỉ nói về đối tượng xem mắt.
Ninh Tú Phân nhíu mày, chỉ có thể nhấn mạnh: “Tôi cũng không biết hai ngày nay anh ấy bị làm sao, sáng hôm qua tôi đã nói rõ ràng với anh ấy rồi.”
Hai năm đầu sau khi kết hôn, cô làm việc theo ca ở nhà máy mệt đến mức sảy thai, Lý Diên cũng chẳng có phản ứng gì, bận bịu phấn đấu làm việc, từ từ thăng tiến.
Sau khi làm việc ba ca nhiều năm, cô bị hành hạ đến mức sảy thai nhiều lần, mãi đến năm ba mươi tuổi, Lý Diên mới phát hiện ra nhiệm vụ cuộc đời này không thể thiếu con cái được.
Lúc đó anh ấy mới chịu đồng ý điều cô ra khỏi nhà máy dệt vất vả đó, chỉ vì anh ấy cần một đứa con.
Sau đó anh ấy ngày càng bất mãn với cô, học vấn thấp, da dẻ vừa xấu vừa đen, công việc thấp kém không thể mang ra ngoài khoe khoang. Thế là anh ấy có hồng nhan tri kỷ ở cơ quan thông tấn xã suốt mười mấy năm trời.
Sao, lần này cô quyết định không làm lỡ dở anh ấy nữa, Lý Diên lại có thái độ kỳ quái như vậy?
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên phanh gấp, chống chân dài xuống đất.
Ninh Tú Phân không kịp đề phòng, cả người đập vào lưng anh, sống mũi và bộ ngực mềm mại bị đụng đau.
“Sao vậy, đụng phải gì thế, sao lại phanh gấp vậy?” Cô suýt bật khóc, không biết nên xoa mũi hay xoa ngực nữa.
Vinh Cẩm Thiêm quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén: “Ninh Tú Phân, chúng ta đã ở bên nhau rồi, dù chỉ là danh nghĩa, anh cũng không muốn em cho người đàn ông khác hy vọng không cần thiết, bây giờ em là vợ anh.”
Ninh Tú Phân chỉ cảm thấy lời này hơi là lạ, cô cũng không rõ kỳ lạ ở chỗ nào.
Anh đang nói về “Công việc” kết hôn giả, sao lại lôi người đàn ông khác vào, mà còn cho hy vọng với không cho hy vọng nữa chứ.
Có lẽ do Lý Diên đã gây phiền phức cho anh?
Ninh Tú Phân vẫn hơi ngại ngùng xoa mũi gật đầu: “Được, tôi biết rồi, do tôi xử lý không tốt, ảnh hưởng đến anh rồi.”
Ít nhất Tần Hồng Tinh không dám đến trước mặt cô buông lời cay nghiệt.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, khóe môi giật giật, nhìn qua là biết con thỏ lông xoăn này không hiểu ý trong lời nói của anh.
Ông nói gà bà nói vịt…

Ads
';
Advertisement