Vì sao nếu chị dâu nhỏ không có vấn đề, đội trưởng sẽ làm cô?
Giọng điệu hơi kỳ kỳ, làm lỗ tai người nghe nóng bừng.
Nhưng cậu ấy nhìn đội trưởng, hình như ông lớn không định giải thích.
“Vậy em về trước.” Trần Thần đành đáp.
Chắc chính đội trưởng cũng chưa nghĩ ra.
Nếu giờ chưa có kết luận, cậu ấy vẫn coi Ninh Tú Phân là chị dâu nhỏ, đội trưởng cũng dặn dò cậu ấy như vậy.
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu, nhìn Trần Thần rời đi, tiện tay dập tàn thuốc, xoay người vào phòng.
Trở về phòng, anh nhìn người ngủ say trên giường, mới cầm ấm nước và chậu rửa mặt đi vào phòng tắm.
Cởi quần áo ra, anh cẩn thận giặt sạch vài vết bẩn đỏ sậm trên cổ tay áo trước, sau đó treo quần áo ngay ngắn lên.
Anh thấy khăn tay của cô đang treo trong nhà tắm, cũng nhìn thấy mẩu giấy nhỏ Ninh Tú Phân để lại cho anh, bảo anh dùng tạm khăn của cô.
Vinh Cẩm Thiêm chần chừ, khi không có điều kiện, bẩn không sao cả.
Khi có điều kiện, bệnh sạch sẽ của anh còn hơn cả một cô gái như Ninh Tú Phân, không quen dùng đồ của người khác.
Nhưng mà…
Anh trầm mặc, vẫn lấy khăn tay của Ninh Tú Phân xuống.
Khăn của Ninh Tú Phân là vải bông mịn được cố tình cắt lớn, lớn gấp đôi khăn tay bình thường, nên giờ sử dụng cũng tiện.
Anh cẩn thận dùng nước lạnh giặt trước, sau đó mới rửa mặt.
Mùi xà phòng tươi mát và mùi dầu thảo mộc tự chế của Ninh Tú Phân phả vào mặt.
Khi Vinh Cẩm Thiêm lấy khăn xuống, đôi mắt lạnh lùng vốn không đỏ lại hơi đỏ lên.
Giống như cơn say lại bị mùi hương trên chiếc khăn khơi dậy khiến anh hơi choáng váng.
Anh nhíu mày, không dùng nước nóng, lấy khăn nhúng nước lạnh lau mặt, lau người. Trước kia khi làm nhiệm vụ, có thể tắm nước lạnh đã rất tốt rồi, anh cũng quen.
Nhưng không biết vì sao khăn của Ninh Tú Phân còn mềm hơn khăn vải bông bình thường, giống như tẩm mỡ gì đó vậy.
Lau trên người như cọ lên da thịt mịn màng của con gái.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng, dùng khăn tay chà xát thô bạo thân thể, nhưng càng lau càng cảm thấy người nóng rực, đáy lòng cũng bức bối theo.
Làn da trắng nõn của anh ửng đỏ, trong đôi mắt vốn lạnh lùng lại hiện vẻ hung dữ nóng nảy.
Đây chính là điều khiến đàn ông khó chịu nhất, hở ra là… Có phản ứng mà không kiểm soát được.
Nhất là sau khi gặp được con thỏ kia…
Vinh Cẩm Thiêm đứng một lúc, nhắm mắt lại, trong đầu là hình ảnh cô dùng khăn lau vòng eo trắng mịn, anh tỉnh bơ cầm một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống.
Trời tháng hai, dòng nước lạnh thấu xương chảy xuống hàng mi dài đen, chiếc mũi cao thẳng, rơi xuống vòm ngực rắn chắc đến cơ bụng săn chắc và đường nhân ngư rồi trôi thẳng xuống dưới.
Hô hấp lại trở nên nóng bỏng, anh nhắm đôi mắt mê ly đẫm nước, ấn mạnh chiếc khăn mềm mại trong tay lên người, mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh.
Khuôn mặt hơi nhợt nhạt dần nhuốm màu đỏ ẩn nhẫn khác thường theo từng động tác.
…
Nửa tiếng sau, cả người anh tỏa ra hơi lạnh, bước ra khỏi phòng tắm, mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Anh không sợ lạnh, trên người mặc áo sơ mi trắng rộng rãi, chỉ cài mấy nút, thấp thoáng thấy được khuôn ngực phập phồng.
Vinh Cẩm Thiêm ngồi ở mép giường, vừa cầm khăn cạnh gối đầu sạch sẽ lau tóc vừa nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trên giường.
Trên giường chỉ có một cái chăn, cô gái trên giường lại không có ý định để lại chăn cho anh.
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày, xoay người giơ tay kéo chăn.
Không thể kéo được… Ninh Tú Phân kẹp nửa cái chăn vào giữa chân, coi như gối ôm.
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày, con thỏ chân ngắn này cố ý hả? Định chiếm cả cái chăn à? Ha ha!
Anh tiện tay để khăn cạnh gối, lên giường, giơ tay túm chăn, định dùng sức kéo nửa chăn qua.
Nhưng không có tác dụng gì cả, ngược lại vì anh mạnh tay, nên kéo cả Ninh Tú Phân vốn nhỏ nhắn tới gần.
Anh không đắp được một nửa chăn thuộc về mình, anh đắp Ninh Tú Phân…
Ai đó đang ngủ say, cảm thấy chăn mềm trong lòng bị cướp, nên vắt một chân qua, đùi gác lên trên eo của Vinh Cẩm Thiêm.
Không có gối ôm nhỏ bằng chăn mềm, bên cạnh lại có thêm cái gối ôm lớn khá cứng rắn, lại còn nóng hầm hập.
Ninh Tú Phân vô thức cọ đầu, tìm chỗ ấm áp thoải mái, rúc đầu vào rồi cọ cọ.
Ừm, sướng quá!
“Ưm… Khò…” Cô mơ màng chép miệng, ôm lấy gối ôm… Tiếp tục ngáy ngủ.
Biểu cảm của Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên tồi tệ, con thỏ chết này nghiêng người đè lên một cánh tay của anh.
Đầu gối và cẳng chân của cô ở giữa hai chân anh… Dùng tư thế rất có tính xâm lược đẩy chân anh ra.
Sau đó toàn thân đè lên anh, giống như chăn “Đắp” lên người anh.
“Ninh Tú Phân, cô lăn xuống cho tôi…” Anh tức nước vỡ bờ, nghiến răng nghiến lợi mắng trên trán cô.
Đang ngủ đến nửa đêm, có thứ gì đó ồn ào “Vo ve” trên đầu, Ninh Tú Phân ủi đầu trong mơ hồ, lẩm bẩm: “Muỗi… Đè chết mày.”
Đầu cô đập thẳng lên chiếc cằm nhọn của anh, tặng anh một cú húc đầu!
Vinh Cẩm Thiêm bị đâm nên tự động “Im mồm”, suýt nữa cắn vào lưỡi.
Anh đen mặt, giơ tay định túm cổ người trong lòng ném sang bên cạnh.
Nhưng mà tay vừa chạm vào gáy cô, xúc cảm mềm như nhung, trơn như gấm khiến anh dừng động tác.
Ninh Tú Phân có mái tóc dài xoăn tự nhiên như gấm, lúc bện thành bím tóc thì thấy bình thường, khi xõa ra thì mềm mại óng ả như cuộn tơ lụa, phủ lên người anh.
Tiếng ngáy khẽ của cô gái nhẹ nhàng lướt qua hõm cổ anh.
Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên cảm thấy thứ nửa đè nửa nằm úp trên người mình… Là một con thỏ bự có bộ lông xoăn mềm mại.
Giống như con thỏ lông xoăn nước ngoài anh từng nuôi hồi nhỏ, sờ vừa mềm vừa ấm áp…
Chóp mũi toàn là mùi cây cỏ của dầu thảo mộc trên tóc cô, bị người như vậy “Đắp” lên có vẻ cũng không khó chịu lắm.
Huống chi Ninh Tú Phân không nặng, vòng eo thon thả chỉ cần bóp một cái là có thể gãy.
Nghe tiếng hít thở vừa nhỏ vừa đều đặn giống như động vật nhỏ của cô gái trong lòng.
Đôi mắt lạnh lẽo của anh sâu thẳm, chiếc mũi cao thẳng tựa lên trán cô, một tay khác kéo chăn đắp cho cả hai.
Đầu ngón tay của người đàn ông luồn vào trong mái tóc dài xoăn mềm mại của cô, từ từ vuốt ve thưởng thức.
Trần Thần nhắc nhở anh, nếu như cô có vấn đề, vậy xử lý cô là được.
Nhưng…
Nếu cô không có vấn đề, anh nghĩ… Vậy không cần phải ly hôn.
Dù sao nuôi con thỏ chân ngắn lông xoăn này cũng được, anh đã đến độ tuổi này, chuyện nên làm thì nên làm.
Anh đã cùng giường chung gối với cô rồi, phải chịu trách nhiệm với cô.
Nhưng trước khi bệnh đa nghi của anh không còn, anh sẽ cố nhẫn nhịn.
Không… Làm cô.
…
Sáng sớm hôm sau, khi Ninh Tú Phân dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy đời này chưa từng ngủ ngon như thế.
Sau một ngày vất vả mệt nhọc, ôm một cái gối ôm to bản bằng tơ lụa có nhiệt độ không đổi, vừa mềm vừa ấm, còn dễ chịu hơn ôm lò sưởi!
Khiến cho cô chỉ muốn ôm ngủ thêm chút nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất