Một ông chú trung niên cao bình bình, mặt mày chất phác, đội mũ da chó, mặc chiếc áo choàng quân đội dáng dài cũ nát mỉm cười đi tới chào bọn họ.
Nếu không phải có đến tám chín người đàn ông cao to, mặt mày hằm hằm, ánh mắt cực kỳ dữ tợn theo sau ông ta, thì Ninh Tú Phân còn cho rằng ông ta là một ông chú nào đó trong nhà ra đón mình.
Khuôn mặt Trần Thần chợt lạnh lẽo, cậu ấy im lặng lùi về một bước, đặt cái bình xuống bên cạnh mình.
Trần Thần cảnh giác dặn cô: “Cẩn thận, có lẽ trên người bọn họ có thứ gì đó, có khi còn có cả… Puppy. Nếu lỡ có gì đó, tôi vừa ra tay là cô chạy ngay nhé.”
Puppy là từ lóng… Để chỉ súng.
Chưa kể cậu ấy cũng không thể xác định được rằng liệu ngoài đám người trước mắt này, còn có người nào khác của chú Liễu mai phục bên ngoài hay không.
Cả đám mặc áo khoác rộng thùng thình, họ có thể giấu dao găm hay là súng trong áo trong ngực.
Trần Thần hơi hối hận vì đã không báo cảnh sát, một mình cậu ấy thì có thể dễ dàng trốn thoát an toàn, nhưng có Ninh Tú Phân bên cạnh, cậu ấy không dám chắc.
Đội trưởng thường nói cậu ấy suy nghĩ không thấu đáo, dễ mắc sai lầm trong kế hoạch tác chiến, hồi đó cậu ấy còn không phục, giờ nhìn lại thì đội trưởng nói không sai.
Ninh Tú Phân nghe Trần Thần nói vậy thì thoáng ngây ra, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Hiện tại đang là năm bảy mươi chín, đất nước chỉ mới mở cửa, vẫn chưa bắt đầu quản lý nghiêm ngặt, chứ đừng nói đến đợt thanh lý tịch thu súng ống quy mô lớn trải rộng khắp toàn quốc sau này.
Ngoài các loại súng săn khác nhau, còn có cả những khẩu súng tiêu chuẩn khác nhau không biết lấy từ đâu ra.
Dao găm thì ở đâu cũng có, thành ra không ai biết được trên người những kẻ này có thứ gì.
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, sao cô có thể không sợ chứ?
Nhưng đã đi kiếm sống thì chắc chắn phải vượt qua những cửa ải này, cho nên cô phải thử xem!
Ninh Tú Phân đột ngột ưỡn ngực ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào duỗi tay về phía bọn họ: “Chú Liễu, đã lâu không gặp, chúc mừng năm mới, chúc chú phát tài, cho cháu xin lì xì mừng tuổi nhé.”
Chú Liễu: “…”
Đám thuộc hạ của chú Liễu: “…”
Ơ, không phải tới đánh nhau hả, thế này bọn họ ra tay thế quái nào được.
Chú Liễu ngây ra một lúc, sau đó bật cười thành tiếng, nghiền ngẫm nói: “Ha ha, cô nhóc này, cháu giỏi thật đấy, khiến người ta phải bất ngờ, chú thích câu chúc chú phát tài này.”
Thế mà cô còn dám hỏi xin lì xì từ ông ta? To gan thật đấy.
Ninh Tú Phân mở to hai mắt: “Do cháu cũng làm ăn nhỏ mà, tất cả cùng phát tài thôi… Hòa thuận thì phát tài, không phải sao?”
“Hòa thuận?” Chú Liễu đảo mắt qua ba tên đàn em đang nằm dưới đất của mình.
Ông ta lấy một điếu thuốc ra châm: “Cô nhóc này, cháu cảm thấy tình huống trước mắt giống hòa thuận lắm sao?”
Ninh Tú Phân gật gù, nghiêm túc đáp: “Cháu đến đây đưa tiền cho chú Liễu mà, chẳng lẽ chú Liễu không nghĩ đây là một chuyện vô cùng hòa thuận hay sao? Còn lại thì không cần để ý đâu ạ.”
Chú Liễu chắp tay sau lưng cười, nhìn Ninh Tú Phân: “Nhưng chú nghe Bàn Đà với lão Can nói hai đứa hung dữ lắm.”
Bàn Đà chính là người đàn ông trung niên lùn như quả bí đao, còn lão Can là người đàn ông trung niên gầy như cái sào trúc.
Bàn Đà vừa thở hổn hển, vừa nhăn mặt nói hôm nay bọn họ đã đụng phải kẻ khó chơi, đá trúng tấm sắt rồi, sau đó thuật lại mọi chuyện cho ông ta.
“Xem ra hai người chính là tấm sắt mà hai thằng ngu đó đá trúng, mấy thằng đó xui xẻo thật, chẳng những bay mất năm mươi tệ mà còn bị mất cả người, xem ra… Cả hàng tốt chú đây mong đã lâu cũng bay sang tay mấy đứa rồi hả?”
Chú Liễu cắn đầu thuốc lá cười khổ, nhưng lúc liếc qua chiếc bình mai men tế lam thời Nguyên, trong cặp mắt hẹp dài của ông ta lại hiện vẻ hung ác.
Ông ta khá tò mò về Ninh Tú Phân, nhưng trước khi tra xét rõ gốc gác của cô, ông ta không có ý định động vào cô.
Nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ông ta có thể nhẫn nhịn để một con nhóc hung hăng đạp lên đầu mình.
Trong lúc chú Liễu lên tiếng, đám người phía sau ông ta đã đút tay vào túi, mặt hằm hằm.
Cơ bắp của Trần Thần căng ra, cậu ấy thủ thế chờ đợi, vô thức căng thẳng, siết chặt con dao găm trong tay: “Mấy người muốn làm gì!”
Chú Liễu nhìn Trần Thần, phì cười: “Nhóc từng đi lính à? Hồi tao nếm máu trên lưỡi đao, nhóc còn đang bú sữa đấy, thật sự nghĩ rằng một người làm quan cả họ được nhờ sao?”
Ninh Tú Phân đè cánh tay Trần Thần lại, không để cậu ấy manh động.
Cô vẫn cười tủm tỉm cong hai mắt nhìn thẳng vào chú Liễu: “Ôi chao, chú Liễu à, cháu đã bảo là hòa thuận thì phát tài mà, chú cứ thế này thì sao chúng ta bàn chuyện làm ăn đây?”
Chú Liễu nhả ra một ngụm khói, mặt hằm hằm giận dữ: “Làm ăn? Muốn buôn thì chú phải đồng ý mới buôn được, bây giờ chú không muốn buôn bán với cháu. Cô nhóc này, giờ cháu nên nghĩ cách làm sao thuyết phục chú không bán cả cháu và hàng đi, hoặc xử cháu…”
Ông ta còn chưa dứt lời, Ninh Tú Phân đã thò chân ra, đạp lên miệng chiếc bình mai men tế lam thời Nguyên.
Chiếc bình mai chợt lung lay.
Chú Liễu và cả đám người phía sau ông ta bỗng căng thẳng, ông ta bất chấp tất cả hăm dọa: “Cô định làm gì đó!”
Giờ đến phiên bọn họ hỏi câu này, tình cảnh trở nên lúng túng, chú Liễu nhìn Ninh Tú Phân bằng ánh mắt dữ tợn.
Ninh Tú Phân siết chặt lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, cô lắc đầu: “Chú Liễu, chú đừng dọa cháu, cháu sợ bản thân giật mình một cái đạp bể cái bình giá trị liên thành này lắm!”
Cô nhìn chú Liễu: “Cháu sợ lắm đó, cái bình này mỏng manh như thế, lỡ ngã một cái nát hết cả bình thì phải làm sao đây, lúc đó hàng tốt chú mong chờ đã lâu sẽ toang hết đấy, cháu không sợ gì đâu.”
Trần Thần vừa nghe thấy bốn chữ “Giá trị liên thành” thì ngẩn ra, không phải thứ này chỉ có giá một trăm tám mươi tệ thôi sao, một trăm tám mươi tệ đắt thật, nhưng cũng đâu đến mức giá trị liên thành chứ?
Chú Liễu thấy cô thô lô giẫm hẳn một chân lên chiếc bình mai, khiến nó bắt đầu lắc lư qua lại, thì trái tim ông ta cũng hoảng hốt lay động theo.
Ai cũng có thể nhìn ra, chỉ cần Ninh Tú Phân cử động mạnh hơn chút nữa thì chiếc bình dưới chân cô sẽ tan nát.
Tất cả mọi người không dám động đậy.
Mặt mày chú Liễu tái mét, nét mặt ông ta thay đổi liên tục.
Một lát sau, ông ta đột nhiên cười rộ lên, nhổ đầu thuốc ra, khuôn mặt thật thà dần lộ vẻ bất đắc dĩ: “Cô nhóc này, đúng là chịu thua cháu, nói đi, cháu muốn gì?”
Cứ như một người lớn hiền lành nhìn đứa nhỏ trong nhà đang cố tình gây sự vậy.
Nhưng Ninh Tú Phân vẫn có thể nhìn ra sự giận dữ và ý muốn giết người của ông ta.
Trần Thần chắn trước mặt Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân thở dài học chú Liễu, mặt đầy bất đắc dĩ đáp: “Chú, cháu đã bảo ai cũng cần tiền mà, nếu chú có thời gian đứng đây dọa cháu, sao không nhìn thử xem cháu đưa thứ gì tốt đến cho chú?”
Không thể nhường, ai có gan thì thắng, cô không thể nào lùi bước tại đây được, không thì không chết cũng sẽ bị thương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất