Lúc này một bóng người mảnh mai bưng trà dưỡng sinh từ ngoài cửa đi vào: “Cẩm Thiêm vì em và Hướng Đông mới bị ép xuất ngũ về quê nên mới lành làm gáo vỡ làm muôi, tùy tiện cưới gái quê.”
Người phụ nữ chưa đến bốn mươi tuổi mặc một chiếc váy quân đội kaki được cải tiến từ đồng phục quân đội nữ kiểu Liên Xô, che đi vòng eo vẫn thon thả.
Làn da bà ta trắng mịn, lông mày mảnh nhã nhặn, mái tóc ngắn ngang tai được ưa chuộng ngày nay khiến bà ta càng dịu dàng và thời trang.
“Chị Hà.” Thư ký Khâu khách sáo chào hỏi.
Hà Tô gật đầu với anh ta.
Biểu cảm của Vinh Văn Vũ càng xấu hơn khi nghe bà ta nói vậy: “Làm mẹ kế không dễ, em vất vả rồi, lúc đầu chính nó đã phạm lỗi, cũng là anh để nó xuất ngũ, không liên quan gì đến em.”
Ông ta đặt mạnh cốc trà xuống, khịt mũi nói: “Anh nghĩ nó muốn chọc anh tức chết nên mới chống đối anh!”
Hà Tô nhìn Vinh Văn Vũ, có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Lão Vinh, đừng giận, mấy năm nay nó cũng khổ, chịu đựng mãi khiến lòng hăng hái mới không còn.”
Trong lòng Vinh Văn Vũ đau nhói, Cẩm Thiêm là đứa con trai ưu tú nhất của ông ta, đứa trẻ nào trong đại viện cũng sợ nó!
Hồi đó trong số đồng đội cũ ai cũng ghen tị với ông ta, chỉ tiếc mình không sinh ra được đứa con trai như vậy!
Chẳng lẽ ông ta không biết con trai mình oan ức sao?
Nhưng mà…
Mặt Vinh Văn Vũ càng sầm xuống: “Những năm đó, tình hình tranh đấu gay gắt, lên xuống thất thường, có ai sướng chứ? Mới rèn luyện có chút như vậy mà đã mài hết lòng hăng hái thì không xứng làm con trai anh.”
Hà Tô nhìn biểu cảm nghiêm khắc của chồng, bước tới nhẹ nhàng ấn lên vai Vinh Văn Vũ.
Bà ta nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, lão Vinh, không phải sau nghỉ Tết cô bé Tần Hồng Tinh kia sẽ thay chúng ta đi tỉnh Tây Nam thăm Cẩm Thiêm à, đến lúc đó xem tình hình thế nào rồi tính tiếp?”
Vinh Văn Vũ nghe đến tên Tần Hồng Tinh, cau mày nói: “Cô bé đó, là nhà chúng ta… Có lỗi với nó.”
Hà Tô cười: “Lão Vinh, anh cũng biết tình huống ở quê thế nào mà, năm nay chẳng có mấy người nhận được giấy chứng nhận kết hôn, biết đâu Cẩm Thiêm cũng chưa đăng kí kết hôn thì sao, chỉ là tụ họp lại làm mấy bàn rượu, vẫn còn chỗ để cứu vãn đấy?”
Vinh Văn Vũ cau mày, cứng rắn kết luận: “Nói chung… Anh sẽ không thừa nhận cuộc hôn nhân Cẩm Thiêm tự mình làm chủ, vợ nó phải là một người phụ nữ có thể hỗ trợ nó trong công việc!”
Không phải ông ta xem thường gái quê, chính ông ta cũng là người nông thôn, hầu hết người nông thôn mộc mạc chất phác.
Nhưng nay đã khác xưa, nơi họ chiến đấu cũng khác rồi, nhìn thì huy hoàng nhưng phải cẩn thận khắp nơi, không thể đi sai một bước.
Kết hôn là chuyện lớn, trong thời loạn mấy năm trước đã có bao nhiêu đôi vợ chồng trở mặt thành thù, thằng bé không thể bị một người phụ nữ không thích hợp liên lụy!
Hà Tô nhẹ nhàng bê trà dưỡng sinh cho ông ta: “Sau này Cẩm Thiêm sẽ hiểu được nỗi khổ của anh.”
Bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, không thể đoán được bà ta đang nghĩ gì.
Mùa đông, gió nổi lên rồi…
…
“Gió mùa đông thổi lạnh buốt!” Ninh Tú Phân lạnh đến mức giậm chân trong sân, vội vàng bỏ vài thứ vào trong túi vải của mình.
Tiểu Bạch vui vẻ, xun xoe chạy quanh cô trong sân, đôi mắt to màu xanh lá cây lóe lên, liếm lòng bàn tay cô.
Cô sờ cái đầu dụi đến của nó: “Cùng chị đến chỗ ông Đường đón năm mới nhé, Vinh Cẩm Thiêm đã đi trước giúp đỡ rồi, chúng ta đi thôi.”
Mấy thứ lông xù thực sự có thể chữa lành, mấy hôm nay Vinh Cẩm Thiêm không nói chuyện, may còn có Tiểu Bạch.
Ninh Tú Phân đeo vòng cổ cho Tiểu Bạch rồi dắt nó ra ngoài.
Lúc đi ngang qua thôn, cô chợt thấy vài bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Cô cau mày, muốn quay đầu tránh họ.
Nhưng mà…
“Ninh Tú Phân, cô đi đâu đấy!” Đàm Hiểu Hà chợt vẫy tay, cười chào hỏi cô.
Ninh Tú Phân chỉ có thể dừng chân đứng lại, nhìn họ đi tới, không nói gì.
Đường Trân Trân khó chịu trợn mắt nhìn Đàm Hiểu Hà: “Cô lắm chuyện thật.”
Từ sau trận đánh nhau lần trước, Ninh Tú Phân đã nổi điên hai lần, phun ra lời lẽ cay nghiệt, khiến cô ta nghĩ mà sợ.
Cô ta không muốn bị loại đàn bà chua ngoa không thể về thành phố này liên lụy.
Đàm Hiểu Hà cười nhỏ nói: “Dù sao chúng ta cũng là thanh niên trí thức, lần này ai cũng được về thành phố, nhất định phải chào tạm biệt bạn cũ chứ.”
Nửa năm trước hai chỉ tiêu này bị tranh cướp nảy lửa, ai ngờ sau Hội nghị lần thứ mười ba, những thanh niên trí thức chưa kết hôn lại là nhóm người đầu tiên trở về thành phố.
Ả dừng lại, không biết nên dùng giọng điệu khiêu khích hay thương hại để nói.
“Vả lại, cô không thấy cô ta rất đáng thương à, nghe nói chồng cô ta được khôi phục công việc nên phải đi, cô ta lại không có chỉ tiêu về thành phố nên phải ở quê một mình.”
Đường Trân Trân và Hoàng Học Hồng nghe vậy nghĩ, phải rồi, lúc này không tranh thủ chế giễu Ninh Tú Phân, sau này sẽ không còn cơ hội nữa!
Ninh Tú Phân thấy họ mang theo túi lớn túi nhỏ, còn xách hành lý, nhướn mày nói: “Sao lại về thành phố rồi?”
Trên khuôn mặt đen mập mạp của Hoàng Học Hồng lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Hừ, đúng vậy, chúng tôi là phần tử tiến bộ, không giống như loại phụ nữ sa đọa như cô.”
Đường Trân Trân giả tạo cười: “Ninh Tú Phân, nghe nói phần tử phải cải tạo như Vinh Cẩm Thiêm cũng được khôi phục công tác, nhưng cô lại không có chỉ tiêu quay về thành phố, cô nói xem sau khi anh ta trở về không còn cần cô nữa, vậy cô phải làm sao?”
Ninh Tú Phân không quan tâm nói: “Liên quan gì đến cô? Lo chuyện bao đồng, ăn cứt đi.”
Hoàng Học Hồng tức giận chỉ vào mũi cô: “Ninh Tú Phân, sao bây giờ cô lại trở nên thô tục giống phụ nữ trong thôn vậy, thảo nào Vương Kiến Hoa cũng ghét cô, đi ngay trong đêm.”
Ninh Tú Phân nhướn mày: “Vương Kiến Hoa đi rồi hả?”
Có vẻ Vương Kiến Hoa và hai nam thanh niên trí thức khác đã trở lại thành phố ngay trong đêm để khám bệnh, nhưng họ không dám nói thật với mấy người Đường Trân Trân.
Đường Trân Trân cười sung sướng: “Đúng vậy, anh ta và hai nam thanh niên trí thức khác đã về thành phố ngay trong đêm từ hai ngày trước rồi, nghĩ lại lúc đầu anh ta thích cô như vậy!”
Ninh Tú Phân nghe xong giễu cợt nói: “Cho cô sự yêu thích này của Vương Kiến Hoa, cô có muốn không?”
Hoàng Học Hồng muốn chửi gì đó nhưng Đàm Hiểu Hà đã nắm chặt tay cô ả.
Ả mỉm cười, cố ý hỏi: “Ninh Tú Phân, chồng cô khôi phục công việc gì đấy, anh ta thật sự không dẫn cô theo à?”
Họ chỉ biết tên họ Vinh được quay về làm việc, nhưng không biết cụ thể anh làm gì, không ai biết.
Đường Trân Trân cũng vểnh tai nghe, cô ta không muốn vị bác sĩ thôn kia có công việc tốt, để Ninh Tú Phân đắc ý!
Ninh Tú Phân lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi… Bớt lo chuyện bao đồng, ăn cứt đi!”
Nói xong cô dắt Tiểu Bạch quay người đi.
Hoàng Học Hồng tức đến mức muốn đuổi theo nhưng Tiểu Bạch mà Ninh Tú Phân dắt chợt quay đầu lại, nhe răng để lộ răng nanh với họ.
Dọa ba nữ thanh niên trí thức hoảng sợ, Hoàng Học Hồng lại ngã xuống, đau đến mức nhe răng.
Đường Trân Trân tức giận mắng: “Ninh Tú Phân, cô cứ ở trong thôn cả đời đi!”
Ninh Tú Phân mặc kệ mấy người phụ nữ nói khảy sau lưng.
Nếu theo quỹ đạo đời trước, cô vào nhà máy làm việc, mấy người phụ nữ này vẫn tiếp xúc với cô, gặp phải họ chẳng có chuyện gì tốt cả.
Đời này cô phải thi đại học để tránh mấy kẻ đáng ghét.
Ninh Tú Phân vừa nghĩ vừa đi vào sân nhà ông Đường.
Cô đang mải suy nghĩ thì bất ngờ va phải một lồng ngực rộng lớn, loạng choạng ngã về sau.
Người đàn ông ôm lấy eo nhỏ của cô, trên đầu cô vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Mắt không nhìn đường à?”
Mí mắt Ninh Tú Phân giật giật: “…”
Phải gọi người đến tát vào miệng tên này mấy cái mới được.
Hơn nữa, tại sao anh ôm eo cô không buông!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất