Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Đường Trân Trân đứng ở đó, cầu cứu nhìn Vệ Hoàn, thậm chí nước mắt lưng tròng nhìn hai lính gác.
Vệ Hoàn nóng mặt, đây có phải là quá đáng rồi không: “Tiểu Muội…”
Anh ấy muốn tiến lên ngăn cản, Ninh Tú Phân lại quay đầu lạnh lùng liếc Vệ Hoàn một cái: “Anh, nếu anh còn nhận Tiểu Muội này, thì đứng im ở đó cho em!”
Vệ Hoàn lập tức ngoan ngoãn đứng im, mặt biến sắc liên tục.
Tiểu Muội nhà anh ấy từ sau khi bị thương ở Dương Thành, nói năng làm việc đều ẩn chứa luồng sát khí và sự sắc bén quyết đoán.
Đêm đó ở nhà khách rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tính tình vốn dĩ mềm mỏng của Tiểu Muội cũng thay đổi rồi.
Cả Đường Trân Trân cũng bị chấn động trước khí thế của Ninh Tú Phân, sắc mặt trắng bệch không dám lên tiếng, chỉ lẩm bẩm: “Không, tôi không đi kiểm tra, cô sỉ nhục tôi! Sỉ nhục tôi!”
Đây là án tử mà Ninh Tú Phân đã giăng ra cho cô ta!
Nếu cô ta đồng ý đi bệnh viện kiểm tra, kiểm tra ra cô ta vẫn là trinh nữ.
Vậy chẳng phải là cô ta vừa mới vu khống Ninh Vệ Hoàn, anh và cô ta nắm tay cũng chẳng có gì phải áy náy.
Nếu kiểm tra ra cô ta không phải trinh nữ, cho dù cô ta có bám lấy Ninh Vệ Hoàn, Ninh Vệ Hoàn chắc chắn sẽ hận chết cô ta.
Cho dù cô ta có gả cho anh ấy, cũng chẳng vớt vát được gì.
Ninh Tú Phân vừa nhìn bộ dạng của Đường Trân Trân, liền biết cô ta cũng đã hiểu được cái bẫy mà mình đã đào cho cô ta.
Cô lạnh lùng nói: “Là cô tự mình sỉ nhục anh trai tôi trước, sỉ nhục tiết tháo và nhân cách của anh ấy, người ta thường nói tự làm bậy không thể sống!”
Bản thân cô dùng cách tự chứng minh để gài bẫy Đường Trân Trân, chính là muốn đoạn tuyệt đường lui của cô ta.
Ninh Tú Phân không có hứng thú thương hại người phụ nữ kiếp trước đã đội mũ xanh cho anh trai mình, hại chết anh ấy——
“Cô rốt cuộc có đi kiểm tra với tôi hay không, không đi thì ngay tại đây làm rõ cho anh trai tôi, cô đang sỉ nhục nhân cách của anh ấy!”
Đường Trân Trân toàn thân cứng đờ, căm hận nhìn Ninh Tú Phân: “Ninh Tú Phân… Ninh Tú Phân… sao cô có thể lạnh lùng vô tình như vậy…”
Ninh Tú Phân nhướn mày: “Cô nói nhảm nhiều như vậy, rảnh rỗi như thế, thì đi bệnh viện với tôi đi! Chúng ta ồn ào trước cửa đơn vị lâu như vậy vốn dĩ là không đúng! Đi!”
Cô không chỉ lạnh lùng vô tình, cô còn đang cố tình gây sự!
Nói xong, Ninh Tú Phân không khách khí kéo Đường Trân Trân ra ngoài!
Tuy cô dáng người nhỏ nhắn, nhưng cô đã từng làm ruộng, khuân vác, lại được Vinh Cẩm Thiêm huấn luyện đặc biệt.
Trên người có sức mạnh, so với Đường Trân Trân ngay cả cấy lúa cũng phải nhờ nam thanh niên trí thức giúp đỡ thì mạnh hơn nhiều.
Nếu không lúc trước cũng không thể bị bóp cổ, nghẹt thở, mà vẫn cố gắng đâm mấy nhát dao giết chết tên to con kia.
Đường Trân Trân suýt chút nữa bị cô kéo đi, sợ hãi liều mạng vùng vẫy: “Không… Chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả, được chưa!”
Ninh Tú Phân lại không buông tay, vẫn cứ kéo cô ta đi: “Tôi vẫn cảm thấy hai người không trong sạch, đi, đi bệnh viện kiểm tra đi, hôm nay nhất định phải điều tra rõ ràng ai là người không trong sạch!”
Đường Trân Trân cuối cùng không nhịn được òa khóc: “Không phải, chúng tôi trong sạch, tôi và Ninh Vệ Hoàn trong sạch!”
Ninh Tú Phân lần nữa cao giọng, mỉa mai hỏi: “Thật sao? Hai người thật sự trong sạch? Không phải giả chứ?”
Đường Trân Trân hoàn toàn bị cô làm cho phát điên, hét lên: “Trong sạch, tôi và anh trai cô chưa từng xảy ra chuyện gì, thật đấy! Thật đấy!”
Bầu không khí trước cửa cứng ngắc và lúng túng đến cực điểm.
Chị Cao cũng dẫn con đi mua thức ăn về, thấy ba người giằng co với nhau, không khỏi thắc mắc lại có chút khó chịu——
“Có chuyện gì vậy? Sao lại nói những chuyện này ở trước cửa lớn thế này?”
Chị ấy vừa rồi cũng nghe thấy Ninh Tú Phân nói gì mà đi bệnh viện, kiểm tra Đường Trân Trân trong sạch hay không.
Đường Trân Trân nhìn thấy chị Cao, như nhìn thấy cứu tinh, òa khóc: “Chị Cao…”
Ninh Tú Phân nhanh nhảu cười híp mắt với chị Cao: “Chị Cao, chị đến vừa lúc, Đường Trân Trân và anh trai con đang nắm tay nhau, cô ta nói cô ta và anh con chưa từng xảy ra quan hệ nam nữ, chị không cần đến nhà dạm hỏi nữa.”
Thời buổi này ai lại đem chuyện nam nữ treo ở trên miệng như vậy?
Chị Cao lần nữa sững sờ, sắc mặt cũng trở nên kỳ quái lại có chút khó coi: “Cái này…”
Nhìn Ninh Tú Phân cô nhóc này, sao lại giống như khối thịt lăn vậy?
Chị “Cái này” nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nhìn về phía Đường Trân Trân: “Có thật không?”
Đường Trân Trân theo bản năng muốn khóc lóc nói: “Chị Cao, không phải, cô ta bắt nạt…”
Ninh Tú Phân sớm đã biết cô ta muốn nói gì: “Ồ, hóa ra cô và anh trai con không thật sự trong sạch à, được, bây giờ chị Cao cũng ở đây, chúng ta cùng đi bệnh viện kiểm tra đi, đi đi đi!”
Nói xong, cô lại muốn động thủ kéo Đường Trân Trân.
Đường Trân Trân bị cô dùng sức kéo, lần nữa kinh hãi đến mức sụp đổ hoàn toàn: “Không phải, không phải, chúng tôi trong sạch! Tôi và Ninh Vệ Hoàn không có xảy ra chuyện gì!”
Còn muốn dẫn theo cả chị Cao, cô thật sự muốn phát điên rồi!
Ninh Tú Phân nhướn mày cười cười, lúc này mới buông tay: “Được rồi, cô nói rõ ràng, mọi người đều nghe rõ ràng là được!”
Đường Trân Trân chật vật ngã xuống đất.
Chị Cao giật mình, vội vàng đưa tay định kéo cô ta một cái.
Nhưng Đường Trân Trân vừa hận vừa tức vừa uất ức, hất tay chị ấy ra, tự mình bò dậy, khóc lức nở bỏ chạy.
Ninh Tú Phân thật quá đáng, sao cô có thể quá đáng như vậy!
Nhìn cảnh tượng này chị Cao cũng chỉ có thể rụt tay lại, có chút trách móc nhìn Vệ Hoàn: “Đồng chí Ninh, cậu làm sao thế, rốt cuộc Trân Trân làm sai chuyện gì, dù sao cô ấy cũng là con gái, cậu cũng quá đáng…”
Chị ấy chỉ thấy Ninh Vệ Hoàn cứ đứng im ở đó, mặc cho Tiểu Muội bắt nạt Đường Trân Trân.
Chị ấy không tiện nói Ninh Tú Phân là người không quen biết, nhưng vẫn nhịn không được nói Ninh Vệ Hoàn vài câu.
“Chị Cao, không liên quan đến anh em, Đường Trân Trân lúc trước ở nông thôn là kẻ thù không đội trời chung với em, lừa em, bắt nạt em, cướp đồ của em suýt chút nữa hại chết em, cô ta vì trả thù em, mới tìm đến anh em, lợi dụng anh em!”
Ninh Tú Phân dứt khoát lưu loát, mở miệng liền hắt một gáo nước bẩn lên đầu Đường Trân Trân.
Chị Cao ngẩn người, trời đất ơi, đây là truyền thuyết yêu hận tình thù kiểu sạp báo nào đây?!
“À… Cái đó… Cái đó…” Miệng chị ấy há hốc, hé mở mấy lần, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Chị ấy nhịn không được nhìn hai anh lính gác ở cửa, cũng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ và kinh ngạc trên mặt họ.
Chị ấy lại nhìn Vệ Hoàn.
Khuôn mặt tuấn tú của Vệ Hoàn cũng ngây ngốc.
Chị Cao chỉ có thể cười gượng vài tiếng, kéo hai đứa con đang ngơ ngác: “Cái đó, nhà chúng tôi còn có việc, đi trước đây!”
Nói xong liền kéo theo rau và con chạy như bay vào cổng đơn vị.
Chị phải đi kể cho bác Trương, bảo mẫu Lưu, chị Trần Tam, em gái Vương… ở đại viện nghe về truyền thuyết khiến chị ấy khiếp sợ đến mức ăn được ba bát cơm này!
Tạm thời xong việc!
Ninh Tú Phân gật đầu với hai anh lính gác bị ép nghe đủ loại chuyện bát quái gây sốc: “Xin lỗi, ảnh hưởng đến công việc của hai anh rồi!”
Lính gác đương nhiên không thể đáp lại, cô liền kéo Vệ Hoàn đang ngây người đi.
Thực ra ồn ào một hồi như vậy, thời gian ở cửa cũng chỉ mới mười lăm phút, cũng không đến mức quá muộn!
Vệ Hoàn bị cô kéo đi qua một con phố, mới nhịn không được phản ứng lại, kéo tay cô: “Tiểu Muội, rốt cuộc em đang làm gì vậy, chúng ta đã nói là chỉ từ chối cô ta thôi mà, sao lại kéo cô ta… đi làm…”
Anh ấy đỏ mặt, vẫn không nói nên lời.

Ads
';
Advertisement