Trên mặt cán bộ trẻ trước mặt hiện rõ sự chán ghét và thờ ơ với anh.
Cứ như thể anh đã cướp đi kho báu mà đối phương quan tâm hoặc… người trong lòng.
Nhưng nếu Ninh Tú Phân và Lý Diên từng là một đôi.
Vậy Ninh Tú Phân đúng là bị hoàn cảnh ép buộc phải gả cho mình, tách khỏi Lý Diên.
Vinh Cẩm Thiêm rũ mắt xuống, không hiểu sao trong lòng cảm thấy khó chịu, lại có một loại âm thầm cùng ác ý vui vẻ.
Hừ, cho dù đặc vụ nhỏ thực sự có liên quan gì đến Lý Diên thì hiện tại trên danh nghĩa cô ấy vẫn là vợ anh.
Lý Diên nhìn Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu đứng đó, mặc bộ quần áo rộng thùng thình không vừa người có vài miếng vá.
Anh cao gầy như gậy tre, khuôn mặt nhợt nhạt và thanh tú, đeo kính và có phong độ người trí thức nhưng lại u ám.
Trông không có sức sống, đến nỗi không dám nhìn mình.
Trong lòng anh ta vừa chán ghét vừa khó chịu, Ninh Tú Phân gả cho loại người như vậy sao?
“Đây là những cán bộ bên trên xuống tiến hành kiểm tra tư tưởng đặc biệt cho mọi người.” Lý Diên cau mày.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn những Vệ Binh Đỏ khác đứng lên, đây không phải là những người thường đến kiểm tra trước đây.
“Được rồi, dẫn chúng tôi đến nơi anh làm việc và cải tạo để kiểm tra.” Một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục công nhân màu xanh xám, đeo băng tay màu đỏ đứng dậy.
Lý Diên đột nhiên nói: “Tôi còn có một số việc phải làm ở văn phòng tiểu đội thôn, cán sự cùng đến sẽ đi cùng vài vị qua đó.”
Nếu không phải bên trên tiến hành thanh tra đặc biệt, anh ta cũng không hề muốn nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm.
“Được, đồng chí Lý Diên đang bận, vậy chúng ta sẽ tự mình đến đó.” Người đàn ông cao lớn gật đầu.
Mấy cán sự đi theo anh ta thô bạo đẩy Vinh Cẩm Thiêm: “Đi thôi, còn ngốc ở đây làm gì!”
Vinh Cẩm Thiêm bị đẩy loạng choạng, giữ kính cúi đầu thành thật bước ra ngoài: “Được.”
Anh khá ngạc nhiên khi Lý Diên hôm nay không có ý định làm khó anh, anh đã chuẩn bị sẵn hôm nay phải chịu khổ rồi.
Anh ta đúng là người đoan chính như Ninh Tú Phân đã nói.
Cô ấy đúng là… hiểu rất rõ về Lý Diên.
Vinh Cẩm Thiêm nhếch khóe môi giễu cợt, haha.
Lão bí thư đồng thời là tổ trưởng sản xuất của tiểu đội thôn nhìn Vinh Cẩm Thiêm bị mấy cán sự đẩy đi.
Ông ấy không khỏi thấp giọng nói: “Bác sĩ Vinh sẽ không sao chứ…”
Những năm này bác sĩ Vinh đã vất vả rất nhiều sau khi bị đưa xuống, đặc biệt là trong hai năm đầu tiên, phải chịu khổ mỗi ngày.
Nhưng người dân trong thôn bị thương khi làm việc hoặc bị rắn cắn cũng là bác sĩ Vinh giúp đỡ họ.
Những người trước đây đến là người trong huyện hoặc công xã, bản thân ông cũng có thể nói giúp vài câu, nhưng bây giờ người từ thành phố đến.
Lý Diên sắc mặt tối sầm: “Tôi cũng không biết lần này là đoàn thanh tra thành phố.”
Chỉ mong đứa con chồng trước này hôm nay đừng gây chuyện gì để bị bắt thóp, làm liên lụy đến Ninh Tú Phân.
Lão bí thư thở dài: “Bác sĩ Vinh không dễ dàng, Tiểu Ninh cũng không dễ dàng.”
Ông có thể thấy Ninh Tú Phân đã vất vả thế nào để sống và hòa nhập vào thôn kể từ khi cô kết hôn với Vinh Cẩm Thiêm.
Ông không hề bất mãn việc Ninh Tú Phân tiếp cận tổ trưởng sản xuất là ông, vì Ninh Tú Phân không giống một số kẻ hay giở thủ đoạn trong đội thanh niên trí thức.
Cô gái này không có bất kỳ ý xấu nào, chỉ muốn cải thiện hoàn cảnh, sống cho tốt mà thôi.
Lý Diên thản nhiên nói: “Lúc đầu cô ấy có thể lựa chọn không kết hôn với cậu ta.”
“Tiểu Ninh là một cô gái tốt bụng, nếu lúc đó cô không kết hôn với bác sĩ Vinh, cậu ấy sẽ phải mang tiếng làm bẩn danh tiếng của nữ thanh niên trí thức, chưa kể bị đánh còn sẽ bị bắn.”
Lão bí thư thở dài.
Đây là lý do vì sao ông luôn chăm sóc Ninh Tú Phân hơn, cô gái này cũng rất đáng thương.
Lý Diên có vẻ hơi khó chịu, anh ta cũng biết rằng có vài người sẽ làm bất cứ điều gì để được trở lại thành phố.
Nhưng anh ta không giúp được Ninh Tú Phân, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô trả một đời cho Vinh Cẩm Thiêm.
…
Mấy cán sự đẩy Vinh Cẩm Thiêm đi qua nửa thôn đến chuồng bò, rất nhiều người trong thôn đã nhìn thấy.
Đường Trân Trân và Hoàng Học Hồng cũng nhìn thấy, ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Người đàn ông mà Ninh Tú Phân tìm là một kẻ sa cơ thất thế, sớm muộn gì cô ta cũng không có kết cục tốt, một thanh niên trí thức mà sa ngã cưới một kẻ lạc hậu, thật mất mặt!”
Khuôn mặt mập mạp của Hoàng Học Hồng lộ ra vẻ chán ghét.
Đường Trân Trân nheo mắt, đúng nha, hôm nay có người đến trừng trị họ Vinh kia.
Vậy họ sẽ là cặp vợ chồng thấp kém nhất trong thôn, lại “thêm dầu vào lửa” là được.
Vốn dĩ cô ta đã lên kế hoạch làm Ninh Tú Phân gả cho kẻ sa cơ thất thế Vinh Cẩm Thiêm bị dẹp bỏ.
Ninh Tú Phân thành thật, cam chịu làm phụ nữ trong thôn, giống như một con gà không thể ngẩng đầu lên trước mặt phượng hoàng.
Nhưng không biết người phụ nữ đó uống nhầm thuốc gì sau này lại dám phản kháng lại cô ta.
Vậy thì đừng trách cô ta chỉnh chết cô!
Đường Trân Trân cười lạnh, quay người về sân của thanh niên trí thức.
Mà Vinh Cẩm Thiêm bị mang về chuồng bò, cán sự cao lớn nói với mấy người đi cùng anh ta…
“Các cậu đợi bên ngoài, tôi vào làm kiểm tra tư tưởng gần đây của cậu ta trước, nếu có vấn đề gì tôi sẽ chấn chỉnh luôn.”
Mấy cán sự kia gật đầu.
Cán sự cao lớn đẩy Vinh Cẩm Thiêm vào phòng: “Đi, làm kiểm tra tư tưởng.”
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm lại đưa anh ta đến sân sau nhà rồi mới dừng bước, bỗng nhiên quay người tránh nắm đấm của đối phương đập thẳng vào mặt mình.
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt, quay người đá thật mạnh vào bụng đối phương.
Cán sự cao lớn quay người tránh cái chân đoạt mạng của anh, đổi tay tóm lấy bắp chân và ném mạnh anh xuống đất như vung gậy.
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm lại móc cánh tay đẩy cả người lên, lật người thành một hình vòng cung kỳ quái.
Tiếp đó, đôi chân dài kẹp cổ người đàn ông cao lớn, vặn eo bóp cổ anh ta, “Phanh!”
Âm thanh bị bóp nghẹt vang lên, người đàn ông cao lớn bị ném úp mặt xuống trong nháy mắt.
Vinh Cẩm Thiêm nhanh như chớp lật người trên lưng anh ta rồi dùng khuỷu tay khóa chặt cổ họng anh ta.
“Ô…” Người đàn ông cao lớn không cả nói được, khuôn mặt đỏ bừng vì kìm nén, anh ta chỉ có thể đập xuống đất một cách tuyệt vọng.
Nhưng giây tiếp theo, cánh tay anh ta lại bị Vinh Cẩm Thiêm dẫm lên, căn bản không thể động đậy.
Mấy người hút thuốc ở sân trước không biết gì về chuyện đang xảy ra ở sân sau.
“Cậu thèm ăn đòn à, muốn chết phải không?” Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nói, hoàn toàn không nhìn ra được lực tay của anh có thể bóp gãy cổ đối phương.
Người đàn ông cao lớn chỉ có thể dùng ánh mắt xin tha.
Vinh Cẩm Thiêm mới thả tay đứng dậy.
“Ehem… Đội trưởng, anh vẫn ra tay độc ác như ngày nào… anh thực sự muốn mạng em… anh…”
Người đàn ông cao lớn ấm ức đến mức gần như bật khóc, vô cùng đau khổ.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng đá vào mông anh ta: “Tôi không phải đội trưởng của cậu, tôi đã giải ngũ lâu rồi, cút dậy, Trần Thần.”
Trần Thần bò dậy, không cam lòng lẩm bẩm: “Em trong quân đội luyện tập mấy năm, chưa từng lười biếng một ngày, vì sao em vẫn không đỡ nổi ba chiêu trong tay anh! Em cũng giành được vị trí đầu trong cuộc thi quân sự!”
Cậu ấy thực sự muốn khóc, muốn giành được vị trí đầu trong quân đội thật khó khăn, phải thật chăm chỉ.
Kết quả thì sao, trước mặt cái thứ ma quỷ này không đỡ nổi ba chiêu là “chết”!
Đây chính là lời giáo quan năm xưa nói, tài năng quyết định tất cả sao?
“Đội trưởng, lãnh đạo cũ của chúng ta từng nói anh có xương cốt kỳ lạ, từ nhỏ đã học võ từ cao thủ, có phải thật không?” Trần Thần nịnh nọt tiến đến gần Vinh Cẩm Thiêm, muốn đưa tay ôm hắn.
Vinh Cẩm Thiêm duỗi ngón tay chọc lên trán cậu ta, Trần Thần không dựa lại được nữa.
Trên mặt Vinh Cẩm Thiêm không có chút biểu cảm nào: “Đừng kêu ca nữa, tránh xa tôi ra, ghê tởm.”
Trần Thần khóc thật: “Đôi trưởng, đừng lãnh đạm như vậy mà, em nhớ anh lắm…”
Vinh Cẩm Thiêm cau mày nói: “Cậu tới đây làm gì, đến làm trò ngu ngốc thì cút đi.”
Trần Thần lau nước mắt, thở dài nói: “Anh, nhìn thấy em thì anh phải biết em đến đây làm gì chứ, xin lỗi, bọn em đến muộn.”
Cậu ấy và những người trong đội đang cố gắng tìm Vinh Cẩm Thiêm.
Nhưng anh tựa như biến mất, không có tin tức gì, chỉ biết anh bị đưa về nông thôn phía Nam.
Vinh Cẩm Thiêm mím chặt môi, rũ mắt quay mặt đi: “Tìm tôi làm gì, mọi người có cuộc sống của chính mình, đừng dính dáng với tôi nữa.”
Trần Thần không ngờ người mình tâm niệm lại lạnh lùng như vậy, trong lòng rất khó chịu: “Đội trưởng…”
Cậu ấy nắm chặt tay kìm nén sự kích động, đôi mắt đỏ hoe: “Mọi chuyện đã kết thúc, xã hội sẽ trở lại trật tự bình thường, em đến đây để đưa anh về thủ đô, bọn em đều biết những năm này anh đã phải chịu khổ rồi.”
Đội trưởng của cậu ta vốn là người hăng hái, tùy tiện phóng khoáng, là con cưng của ông trời như thái dương rực sáng.
Nhưng hiện tại vừa nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm, cậu ta không dám tin đây chính là vị quân vương thiên tài đã khiến mọi người phải đầu hàng ở tuổi mười tám.
Anh hoàn toàn biến thành một bác sĩ thôn trầm lặng, xanh xao và gầy yếu.
Vinh Cẩm Thiêm sửng sốt trong giây lát, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp và đau đớn.
Anh đứng quay lưng lại, chắp tay nói: “Lão già nhà tôi làm cậu đến tìm tôi à?”
Trần Thần do dự một chút rồi nghiêm túc nói: “Lão lãnh đạo hiện tại đã khôi phục công việc, ông ấy vẫn luôn nghĩ đến anh, em nhận được lệnh tới tìm anh.”
Vinh Cẩm Thiêm cười lạnh: “Thật sao, ông ta sợ tôi không quay lại cho người ta lợi dụng nên để cậu đến trước, tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, xây dựng quan hệ.”
Trần Thần lập tức ưỡn ngực, giơ tay phải lên thề: “Em thề với Hồng Kỳ, em chắc chắn không phải gián điệp, lão thủ lĩnh thật sự quan tâm đến anh.”
Cậu ta làm động tác chéo bằng tay trái sau lưng, mặc dù nói dối, nhưng cậu ấy thực sự ở đây để thăm dò đội trưởng.
Nhưng đó là lời nói dối thiện ý và Hồng Kỳ sẽ không trách cậu ấy.
Vinh Cẩm Thiêm mặt không biểu tình nói: “Cậu đi đi, tôi sẽ không về, tôi đã quen với cuộc sống ở nông thôn, tôi cũng có công việc.”
Trần Thần nhịn không được quay đầu về phía anh, cao giọng nói: “Không thể nào, anh hợp với cuộc sống thế nào, anh là con dao sắc bén nhất, chẳng lẽ muốn ở trong mương cả đời, hao mòn sức kiệt, anh định làm bác sĩ thôn nhảm nhí gì ở đây?”
“Bác sĩ thôn thì sao, cứu người chữa thương, đó là công việc bình thường, khá tốt.” Vinh Cẩm Thiêm nhẹ nhàng nói.
Trần Thần tức giận đến toàn thân run rẩy: “Anh chỉ có thể chữa trị một số vết thương thôi, còn là học từ bác sĩ bệnh viện dã chiến để cứu anh em bị thương, anh không thể làm bác sĩ thôn, đây không phải là công việc anh nên làm!”
Con rồng sao có thể mắc kẹt mãi ở chỗ cạn được! Đội trưởng điên rồi sao, anh làm bác sĩ làng chính là giết gà dùng dao mổ trâu!
“Tôi không phải rồng, mấy năm nay cũng đủ để tôi nhìn rõ mình là cái gì.” Vinh Cẩm Thiêm cười tự giễu, che giấu cảm xúc khó hiểu của mình.
Trần Thần nhìn vết thương mơ hồ lộ ra dưới mái tóc trên trán, nếu vết thương thấp hơn một chút có thể lấy đi một con mắt của đội trưởng!
Đội trưởng của cậu ta là người như thế nào, trên đời này có bao nhiêu người có thể làm anh bị thương trừ khi anh không muốn đánh trả.
Trần Thần hai mắt đỏ lên đau lòng, run rẩy muốn sờ trán anh: “Đội trưởng, Đông Tử, Lão Thương, chúng tôi đều biết anh khổ sở, hiện tại đã khá hơn rồi, mọi người đều đang chờ anh…”
Khi đội trưởng bị buộc phải xuất ngũ, mọi người gần như phát điên, mấy người còn ra tìm nhưng không tìm được tin tức gì về đội trưởng.
“Tôi kết hôn rồi.” Vinh Cẩm Thiêm quay mặt tránh tay, bất chợt ngắt lời cậu ấy.
Trần Thần sửng sốt, trong đầu không tiêu hóa được hai chữ “kết hôn”.
“Cái… Cái gì…” Cậu ấy lắp bắp.
Người phụ nữ như nào mới xứng với đội trưởng.
Còn kết hôn… kết hôn nghĩa là cuộc sống vợ, những đứa trẻ và một chiếc giường ấm áp sao?
Vậy… vậy anh đã không muốn quay lại chiến trường, mất tinh thần chiến đấu?
Trần Thần toàn thân run rẩy, ôm ngực, “Không… nhất định là anh đang lừa em, người phụ nữ nào đã lừa đi trinh tiết của anh! Anh đã mất trinh rồi, rõ ràng anh cũng là một con gà tơ như em trước khi bị đưa xuống.. Ối!
Chưa nói xong, Vinh Cẩm Thiêm đấm hai phát thật mạnh vào bụng cậu ta, nôn ra nước chua, quỳ xuống đất.
“Đừng ép tôi đánh cậu, đừng nói những lời ngu xuẩn nữa, ghê chết được.” Vinh Cẩm Thiêm xoa nắm đấm trong mắt có vẻ chán ghét và giễu cợt.
Thằng nhóc này làm bộ như có quan hệ tình cảm với hắn rồi bị hắn phụ lòng, muốn chết sao!
Trần Thần che bụng, cúi người nôn ra một ngụm nước chua, bỗng nhiên ngước mắt lên, cười dữ dội lại đắc chí…
“Đội trưởng, anh nói dối… khụ khụ… nếu anh thật sự tình nguyện chìm xuống cái mương mục nát này, có cần tiếp tục rèn luyện để duy trì thể lực và kỹ năng ở đỉnh cao không?”
Cậu ta chơi xấu mấy lần, khiêu khích đội trưởng ra tay hai lần, mà cậu ta không thể trốn thoát dù chỉ một lần, điều đó cho thấy đội trưởng chưa bao giờ lơ là rèn luyện!
Trần Thần đứng dậy, nhìn thẳng vào Vinh Cẩm Thiêm: “Đừng tự lừa dối mình, Vinh Cẩm Thiêm, anh chắc chắn không phải là người cam lòng ở vùng nước cạn.”
Vinh Cẩm Thiêm nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nguy hiểm nói: “Trần Thần, trước đây cậu cố chấp đơn thuần, hiện tại thay tôi làm đội trưởng, tâm tư cũng nhiều hơn rồi.”
Trần Thần tức giận cười: “Người sẽ lớn lên, nếu không sao em có thể khống chế những con khỉ trong đội đó, chỉ cần anh trở về, em vĩnh viễn là lính của anh, chỉ nghe lời anh!”
Đứng đầu trong cuộc thi quân sự không là gì cả, vinh dự mà mọi người đều hướng tới là điều mà đội trưởng không quan tâm có giành được hay không.
Vinh Cẩm Thiêm im lặng, bỗng nhiên đưa tay ra: “Có thuốc lá không?”
Trần Thần lấy trong người ra một bao Trung Nam Hải, đưa cho anh một điếu.
Tiếp theo cậu ta cẩn thận lấy ra một que diêm, châm lửa cho Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm kẹp điếu thuốc giữa ngón tay thon dài, lười biếng rít một hơi, nheo mắt nói: “Bây giờ tạm thời tôi không quay về.”
Làn khói làm mờ khuôn mặt Vinh Cẩm Thiêm, khiến Trần Thần nhất thời không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Nhưng Trần Thần nhạy bén nhận thức được lời của Vinh Cẩm Thiêm có nghĩa là anh tạm thời không quay lại, chứ không phải anh sẽ không bao giờ quay lại.
Cậu ta tươi tỉnh nói: “Không vội, lần này em là cán sự đoàn kiểm tra của thành phố Hội Ninh tỉnh Nam Tây, sẽ ở lại đây một thời gian.”
Vinh Cẩm Thiêm đẩy kính lên sống mũi cao, bình tĩnh nói: “Tùy cậu.”
Trần Thần phấn khích đến mức muốn ôm Vinh Cẩm Thiêm khóc, cậu ấy rất muốn ôm đội trưởng quay vài vòng.
Nhưng cậu ấy không muốn bị đánh nữa, đội trưởng vẫn ra tay ác như vậy, còn có rất nhiều phương pháp đánh chết người mà không làm họ bị thương.
Trần Thần gật đầu như một kẻ ngốc: “Được, em về báo cáo công việc của mình, rồi sẽ chạy lại đây với anh, anh có thể ở đây bao lâu tùy thích.”
Dù sao cậu ta cũng sẽ kéo đội trưởng về kinh thành! Không đạt được mục tiêu sẽ không bỏ cuộc!
Vinh Cẩm Thiêm cười lạnh, trong mắt kính phản chiếu ra tia sáng lạnh lẽo ác liệt: “Giúp tôi nói với lão già một câu, tôi không phải chó canh cửa của ông ta, nếu ông ta muốn đá tôi đi thì đá, muốn tôi cắn người thì lại gọi tôi về, thật sự muốn tôi quay lại thì hãy thể hiện lòng thành của mình đi.”
Trần Thần sững người, nghĩ mình điên rồi mới dám kể lại cho lãnh đạo lớn chuyện như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất