Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

“Ực…” Cổ họng cô phát ra tiếng thở đau đớn, nhưng nụ cười lại rạng rỡ đến dữ dội.
Vừa dứt lời, cô nhắm hai mắt lại, hơi thở gắng gượng cũng theo đó mà biến mất, trước mắt là một màn đêm đen bao phủ.
Ông trời phát hiện ra cô có thêm một mạng, có lẽ là muốn đòi lại.
Mới khiến cho mỗi khi cô muốn tiến lên phía trước, mỗi bước đi đều phải đánh cược bằng cả tính mạng!
Nhưng cho dù gặp phải những chuyện tồi tệ đó, cô vẫn sống! Vẫn sống!!
Ninh Tú Phân hoàn toàn buông xuôi, ngất đi trong vòng tay anh.
Vinh Cẩm Thiêm cẩn thận ôm chặt cô gái toàn thân đầy máu, ngay cả khi ngất đi vẫn nắm chặt con dao, khóe miệng còn vương chút máu, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa.
Anh run rẩy cánh tay, nhắm mắt lại, đè nén tất cả cảm xúc cuồn cuộn trong lòng: “Ừm… Em rất lợi hại.”
Nếu như không phải anh cầu cô mỗi ngày đều phải báo tin bình an cho anh.
Nếu như không phải đêm nay anh kết chú nhiệm vụ thử nghiệm trang bị trở về, theo thói quen kiểm tra tin nhắn của cô.
Ngay cả quần áo cũng không thay, trực tiếp trèo tường, mang theo cả thiết bị, chạy từ quân khu đến đây bằng con đường ngắn nhất…
Thì cô sẽ như thế nào? Sẽ như thế nào?!
“Đội trưởng, giải quyết gần xong rồi.” Giọng Trần Thần trầm trầm vang lên sau lưng Vinh Cẩm Thiêm.
Sự xuất hiện của bọn họ giống như vũ bão, nhanh chóng và áp đảo, khống chế toàn bộ đám trộm cướp.
Vài tên còn sống sót bị giải đi để cảnh sát thẩm vấn, với hành vi mất nhân tính như vậy, chắc chắn sẽ bị xét xử và xử bắn nhanh chóng.
Nghe tiếng còi xe cứu hỏa hú vang, Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh ra lệnh-
“Liên lạc với bệnh viện gần nhất, đưa tất cả người bị thương đến bệnh viện trước, để người ở lại phối hợp với cảnh sát lấy lời khai và dập lửa.”
Anh cúi đầu nhìn cô gái đang hôn mê trong lòng.
Không…
Vinh Cẩm Thiêm cảm thấy ngột ngạt và chua xót, nhưng đồng thời cũng bị chấn động bởi sự liều mạng của cô.
Cho dù anh không xuất hiện, cô vợ nhỏ của anh cũng sẽ liều mạng và nỗ lực để sống sót.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn người trong lòng một cách sâu sắc, ôm cô đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ nhà họ Ninh, giống như cỏ dại mọc lên từ khe đá, sẽ tự mình giành lấy sự sống, cũng sẽ liều chết phản kháng.
Anh nên tự hào về cô, đây là vợ của Vinh Cẩm Thiêm anh.

Ninh Tú Phân mơ màng, nhưng lại cảm thấy mình không hề mơ.
Cô chỉ là mơ màng tỉnh dậy trên giường, vừa mặc quần áo vừa liếc nhìn đồng hồ trên tường – 6 giờ 15 phút.
Mùa đông ở Ninh Nam cũng giống như ở Thượng Hải, ẩm ướt và lạnh thấu xương.
Cô vội vàng đánh răng rửa mặt, bật bếp, chuẩn bị bữa sáng cho chồng, mẹ nuôi và con gái.
Cô nhớ rõ như in – chồng cô chỉ ăn mặn, không ăn đồ ngọt.
Nhưng mẹ nuôi Ninh Cẩm Vân đã lớn tuổi, chú trọng dưỡng sinh, lại thích ăn ngọt, bữa sáng ít nhất phải có ba món thanh đạm và hơi ngọt.
Còn phải có sữa và trứng để bổ sung canxi.
Nếu ăn không vừa ý, bà lão sẽ chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng cô là đồ bất hiếu, vô ơn, đáng lẽ năm đó không nên nuôi cô lớn.
Chồng cô thì không bao giờ nói nhiều, ăn xong lên xe công vụ đi làm ngay, đến văn phòng làm Lý xử trưởng của anh ta.
Anh ta thích ăn cay, thực ra rất chê đồ ăn cô nấu nhạt nhẽo, nhưng gần như trưa và tối nào Lý xử trưởng cũng có tiệc tùng chiêu đãi.
Cô đưa con gái đi học, sau đó tan sở trở về, xắn tay áo lên đi chợ, nấu cơm, rồi rửa bát, lau chùi bếp núc, lau nhà, giặt giũ, phơi quần áo, dọn dẹp nhà cửa…
Lý Diên nằm dài trên ghế sofa xem báo và tivi, thỉnh thoảng lại lạnh lùng chê bai cô làm việc nhà không ra sao.
Bảo anh ấy giúp giặt quần áo, anh ấy có thể cho đồ đỏ, đồ đen, đồ trắng giặt chung một lượt, làm hỏng hết cả đống.
Lau nhà dọn dẹp, cô quen miệng nói những câu như “Anh giúp em đổ rác được không”.
Chỉ cần chồng chịu nhấc tay một chút, đã là giúp đỡ cô lắm rồi, cô cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Mỗi ngày, cô đều xoay như chong chóng, lúc vui nhất là khi nhìn thấy điểm số trên bảng điểm của con gái rất tốt.
Thỉnh thoảng được bạn bè, đồng nghiệp, lãnh đạo của chồng khen một câu “Người phụ nữ tốt” là cô có thể vui cả ngày.
Ngày tháng cứ thế trôi qua như nước chảy, mấy chục năm.
Thực ra… cũng không thể nói là quá tệ.
Không phải chỉ là cô phải hiếu thuận với người mẹ nuôi cả đời không yêu thương mình hay sao?
Không phải chỉ là chồng cô chán ghét cô, lại còn có nhân tình mười mấy hai mươi năm hay sao?
Không phải chỉ là cô sảy thai nhiều lần, sức khỏe yếu kém, thường xuyên đau ốm, tiền thuốc men không đủ hay sao?
Không phải chỉ là không có tiền hay sao?
Chuyện trên đời này sợ nhất là so sánh.
Mẹ nuôi mỉa mai cô, so sánh với những người phụ nữ bị bán lên núi, cô còn gì không hài lòng?
Cô không có bản lĩnh kiếm tiền, đồng lương ít ỏi không đủ nuôi con gái, phải dựa vào lương hưu của bà ta mà sống, còn muốn thế nào?
Con người ta, phải biết đủ thì mới hạnh phúc! Đừng có làm loại người vô ơn bạc nghĩa!
Ừ, cô phải làm người phụ nữ tốt, cô là người không có bản lĩnh, không thể làm loại người không an phận, vô ơn bạc nghĩa.
Ban đêm, cô sẽ đọc những dòng chữ ấm áp và cô đơn trong sách, lặng lẽ viết ra những tâm sự của mình.
Trong thơ ca có câu, cuộc sống không chỉ là hiện thực trước mắt, còn có thơ ca và phương xa.
Cô chưa từng được thấy cái gọi là thơ ca và phương xa, những người xung quanh đều nói đó là nơi mà chỉ những người phụ nữ không an phận, cứng đầu mới mơ tưởng đến.
Sống một cuộc sống bình lặng, không sóng gió vì mẹ nuôi, chồng con, chẳng phải tốt hơn sao? Sao cứ phải làm loại người cứng đầu cố chấp?
Ngay cả người dì từng ủng hộ cô đi học cũng lạnh lùng nói-
“Lấy chồng rồi, con cái cũng đã lớn, còn thi trường thi cử gì nữa, phụ nữ không lo cho gia đình đều là loại người không ra gì!”
“Cũng đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện điều chuyển công tác cho chồng, thêm phiền phức cho anh rể.”
“Làm một người phụ nữ bình thường, hiền dịu, an phận thủ thường cả đời, chẳng phải tốt hơn sao?”
Cứ như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang từng chút một nhét cô vào cái khuôn mẫu có tên “người vợ hiền, mẹ tốt”.
Mỗi người phụ nữ bước ra từ cái khuôn mẫu ấy có thể có ngoại hình khác nhau, nhưng bản chất đều giống nhau.
Nhưng mỗi lần thoát ra khỏi lớp vỏ “người vợ hiền, mẹ tốt” ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cô đều cảm thấy ngột ngạt và khó thở.
Có lẽ, cô giống như lời mẹ nuôi Ninh Cẩm Vân mắng.
Trong máu cô chính là một kẻ không an phận… một kẻ cứng đầu, cố chấp.
Cô không có học vấn, không có bản lĩnh kiếm tiền… nhưng không phải cô không muốn học hành, kiếm tiền.
Mà là cô không thể, không ai cho cô cơ hội, cũng không ai nói cho cô biết rằng học hành là con đường đổi đời cho cô gái…
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, đột nhiên – “Đoàng!”
Cuộc sống tẻ nhạt và ngột ngạt của kiếp trước bỗng chốc bị một viên đạn súng săn bắn nát!
Ngọn lửa bùng lên, cổ họng cô lập tức bị một tên cướp hung hãn, mặt đầy máu bóp nghẹt!
“Con khốn cứng đầu, đàn bà con gái học nhiều như vậy để làm gì, còn muốn ra ngoài xã hội làm loạn à? Này, thấy chưa, đây chính là cái giá phải trả!”
Cứng đầu… cứng đầu…
Cơn đau như muốn gãy cổ khiến cô vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Hai mắt cô đỏ ngầu, gương mặt méo mó vì đau đớn.
Được, cô sẽ làm kẻ cứng đầu cho các người xem!
Kiếp này, cô không chỉ làm kẻ cứng đầu, cô còn muốn giết chết anh ta! Giết chết anh ta!
“Hự…” Ninh Tú Phân đột nhiên bật dậy như một lò xo.
Cả người cô run rẩy, ánh mắt mơ hồ nhìn quanh: “Dao! Dao của tôi đâu!”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
Ninh Tú Phân cả người căng cứng, theo bản năng chộp lấy ấm nước nóng trên bàn ném về phía đối phương!
Bình giữ nhiệt thủy ngân – thiết yếu cho mọi gia đình và khách du lịch, bạn xứng đáng có được!
Giây tiếp theo, tay cô bị người ta tóm lấy, bình nước nóng cũng rơi vào tay đối phương!
Cô ngây ngốc nhìn rõ người đứng trước mặt không phải là tên cướp, mà là một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đang sợ hãi đến chết.
Bác sĩ trung niên suýt bị bệnh nhân tỉnh dậy đánh vỡ đầu, run rẩy nói:
“Được rồi, tỉnh lại là không sao rồi, người cô ấy toàn là vết thương ngoài da, còn lại là kiệt sức và bị dọa sợ!”
Thật quá đáng sợ, ông ấy chỉ đến khám bệnh, suýt bị bệnh nhân đánh chết, cô gái này cũng quá hung dữ rồi!
“Họng cô ấy…” Bên cạnh có một giọng nói lạnh lùng hỏi.
“Bị bóp bị thương, phải dưỡng kỹ, xương cổ họng suýt bị bóp nát, truyền nước ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, vừa mới truyền xong.”
“Còn lại là uống thuốc, nhớ là nói ít trong vòng một tuần.” Bác sĩ trung niên dặn dò cẩn thận.
Ninh Tú Phân nghe tiếng nhìn sang bóng người cao ráo đứng bên cạnh, chính là anh đã tóm lấy tay cô khi cô cầm ấm nước ném người.
Anh mặc một bộ quân phục rằn ri sa mạc không nên xuất hiện ở trong nước những năm 1980, trông cao ráo và lạnh lùng.
Ninh Tú Phân có chút hoảng hốt, khó khăn mở miệng: “Vinh… Cẩm… Thiêm?”
Giọng cô như bị cưa cắt, mỗi chữ đều đau đớn, giọng nói cũng khàn khàn vô cùng.
“Là anh đây.” Vinh Cẩm Thiêm buông tay đang nắm lấy cổ tay của cô.
Anh tiễn bác sĩ rời đi rồi quay lại bên cạnh cô, rót cho cô một cốc nước ấm: “Uống chút nước, anh đã cho thuốc làm dịu họng rồi.”
Ninh Tú Phân uống nước, cổ họng như bị lửa đốt cũng dễ chịu hơn một chút.
Cô nhìn xung quanh, muốn mở miệng: “Đây…”
“Đây không phải bệnh viện, em kiệt sức và kích động hôn mê hai ngày, đây là nhà khách nội bộ quân khu nơi anh ở.” Anh ngồi bên cạnh cô, sờ trán cô đo thử nhiệt độ.
Ninh Tú Phân không nhịn được muốn hỏi thêm, cổ họng truyền đến cảm giác đau rát như bị giấy nhám cọ xát: “…”
Vinh Cẩm Thiêm nói: “Âu Minh Lãng, Mãn Hoa và Hoa Tử đều xuất viện như em, hiện đang ở đây.”
Dường như cô chỉ cần động mắt, anh ngay lập tức đã biết cô muốn hỏi gì.
Ninh Tú Phân thở phào nhẹ nhõm, họ không sao là tốt rồi.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay được băng bó, trên người cũng đã thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Giọng nói của Vinh Cẩm Thiêm bình thản đến mức đương nhiên: “Anh đã giúp em lau rửa và thay quần áo, còn rửa mặt và xử lý việc đại tiên, nên em rất sạch sẽ.”
Trong nháy mắt, mặt Ninh Tú Phân đỏ bừng, không trách sao người cô lại dễ dịu vậy, trong miệng thậm chí còn có mùi thơm mát của bạc hà.
Đó là mùi lá bạc hà mà anh thích nhất, kem đánh răng hay bình thường anh đều có thói quen ngậm một ít lá bạc hà trong miệng.
Cô đã từng nếm thử, trong miệng anh thường là mùi thơm mát sảng khoái đó.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn con thỏ hung dữ trong đám cháy biến thành con thỏ tai cụp xấu hổ trước mặt mình, trong lòng ngứa ngáy.
Ninh Tú Phân đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, trước tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mùa đông tối sớm, kim giờ trên cửa sổ chỉ vào 6 giờ rưỡi.
Ánh mắt cô có đôi lúc thất thần, như thể lại quay về đêm lửa sáng chói, tiếng chém giết vang trời đấy.
Cô đột nhiên run rẩy cả người.
Vinh Cẩm Thiêm cau mày, không bỏ lỡ sự thay đổi sắc mặt của cô, một lần nữa đưa tay sờ trán cô: “Sao vậy?”
Ninh Tú Phân dường như bị giọng nói của anh làm giật mình, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, rồi đưa tay về phía anh: “Anh…”
Giọng cô quá khàn, lại không phát ra tiếng, tay, trán còn dán băng gạc, trông thật thảm hại và đáng thương.
Lần này anh không đoán được cô muốn làm gì, cúi người thăm dò đưa tay ôm cô dậy: “Muốn đi vệ sinh sao?”
Nhưng giây tiếp theo, cô gái “thảm hại và đáng thương” đó dùng tay trái kéo lấy cổ áo rằn ri của anh, ngẩng đầu cắn vào môi mỏng của anh: “Muốn ăn…”
Vinh Cẩm Thiêm dừng lại một chút, ngón tay cô kéo cổ áo của anh, cứ như con thú bé nhỏ nửa hôn nửa cắn anh.
Thần kinh anh căng thẳng, suýt nữa theo bản năng muốn ôm lấy eo cô để đáp lại nụ hôn.
Cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, như dỗ dành trẻ con, giọng nói bị cô chặn một nửa-
“Đói rồi à? Đừng vội, lát nữa anh sẽ mang cơm cho em, cổ họng em đau, phải ăn cháo loãng nhạt.”
Anh vốn không phải người nhiều lời, lúc này nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng vô cùng, mặc kệ cô tùy tiện hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Nhưng Ninh Tú Phân không buông tay, buông miệng, ngẩng đôi mắt to lên, nhìn chằm chằm anh: “Anh… tắm…”
Cô ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ trên người anh.
Vinh Cẩm Thiêm không biết tại sao cô lại hỏi anh vấn đề này, gật đầu: “Chiều mày mò thiết bị nên ra mồ hôi, trước khi đến đã tắm rửa rồi.”
Cô nhìn bộ quân phục rằn ri cứng cáp trên người anh, rồi chỉ ra ngoài: “Còn phải…”
“Ừ, 8 giờ rưỡi phải thử nghiệm so sánh các thiết bị khác, bộ quân phục rằn ri này là của đất nước E, cũng có thiết bị đi kèm.” Vinh Cẩm Thiêm nhỏ giọng nói.
Bây giờ họ lấy được những thứ nước ngoài này vô cùng khó khăn, muốn biết bản thân mình với thế giới chênh lệch như thế nào, phải nắm chắc thời gian ghi lại cảm giác trải nghiệm thiết bị.
Ninh Tú Phân như trút được gánh nặng, cố gắng dùng giọng nói yếu ớt nói: “… Một tiếng rưỡi.”
Vinh Cẩm Thiêm tưởng cô nói trống ra một tiếng rưỡi để ăn cơm, anh gật đầu: “Ừ, anh có một tiếng rưỡi để cùng em ăn cơm.”
Nhưng Ninh Tú Phân không buông tay áo anh, mà dùng tay phải đang được băng bó lòng bàn tay, sờ lên thắt lưng trang bị của anh.
Bộ quân phục rằn ri màu xám trắng vàng nhạt trên người anh đan xen với màu ngụy trang, cổ áo được cài cúc rất chặt, che cả yết hầu.
Bộ quân phục rằn ri màu lạnh khiến người ta liên tưởng đến thép, máu và sa mạc dưới ánh mặt trời sa mạc.
Thắt lưng trang bị thô ráp trên eo anh có in chữ cái tiếng Anh, thô ráp lạnh lùng, nhưng lại thắt chặt vào cái eo thon gọn của anh.
Hiện ra một cảm giác muốn kiềm chế ham muốn nhưng lại vô cùng quyến rũ, cả khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú và sắc bén, lúc này lại dịu dàng nhìn cô.
Như lưỡi dao sắc bén được tra lại vào vỏ, khiến người ta muốn rút nó ra!
“Không ăn cơm… ăn… anh cơ.” Cô mở miệng, khó khăn nói ra được mấy từ.
Vinh Cẩm Thiêm dừng lại, nhìn cô gái đang quỳ trên giường, nằm trong lòng mình.
Lúc này mới phát hiện, ánh mắt cô không bình thường cho lắm.
Có chút giống như đêm hôm đó chiến đấu với bọn cướp, ánh mắt toát lên luồng sát khí.
Vinh Cẩm Thiêm cau mày, giữ lấy bàn tay vô phép của cô: “Em còn bị thương, anh không cầm thú đến mức như vậy.”
Đôi mắt của Ninh Tú Phân sáng rực đến mức đáng sợ,ánh mắt như ngọn lửa nhảy nhót vào đêm hôm đó: “Vết thương… ở cổ, ở tay… không ảnh hưởng…”
Cô không bỏ cuộc, cởi bỏ dây đai trang bị của anh, im lặng mở miệng, dùng giọng khàn khàn nói cho anh biết cô muốn gì.
Đáy mắt Vinh Cẩm Thiêm lóe lên dòng chảy u ám, cô gái nhỏ này thật sự không bình thường, có lẽ là bị kích thích bởi vết thương.
Anh cau mày chặt hơn, nhưng không dám dùng lực kéo cánh tay bị thương của cô, chỉ có thể khàn giọng nói: “Ninh Tú Phân… ưm!”
Bàn tay trái lành lặn của Ninh Tú Phân đột nhiên thò vào vạt áo rằn ri của anh, không chút thương tiếc nắm lấy đáy quần.
Chính xác nắm lấy con dao găm thuộc về anh.
Giống như ngày hôm đó, cô nắm lấy con dao dài chém chết tên cướp cao lớn, dùng sức bóp chặt con dao găm nguy hiểm, nặng trĩu thuộc về anh.
Vinh Cẩm Thiêm cả người cứng đờ, lời ngăn cản biến thành tiếng rên rỉ, theo bản năng nghiêng người về phía cô.
Cô quấn băng gạc trên đầu và cổ, cười rộ lên, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, trông thuần khiết như một thiếu nữ mới lớn –
“Dao tốt… Con dao này… nhanh không?”
Bị khiêu khích, ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm lóe lên vẻ hung bạo, nhưng sau một lúc, lại bị anh kìm nén, trở về vẻ lạnh lùng và u ám.
Giọng anh lành lạnh, dịu dàng vỗ vào xương cụt của cô: “Đừng nghịch, buông tay ra, em bị bệnh rồi.”
Ninh Tú Phân lại áp vào tai anh, dùng giọng khàn khàn, thân mật, lên mặt cụ non cười hỏi bên tai anh –
“Đội trưởng Vinh, học xong tài liệu lâu như vậy, trên giường vẫn không được à?”
Anh là người tỉ mỉ, nhưng sự tỉ mỉ của anh đều dùng để đối phó với kẻ thù, không phải là người thực sự lễ phép và nho nhã.
Dưới lớp da mặt lạnh lùng, đẹp đẽ của Thái Tuế là một con thú hoang, một con dao đã từng đẫm máu.
Bây giờ, cô muốn con dao Thái Tuế này, đâm xuyên qua sự bồn chồn và bất an bám sâu vào linh hồn và thể xác cô.
Vinh Cẩm Thiêm dừng lại, cúi đầu nhìn cô, chậm rãi cười: “Em sẽ hối hận đấy.”

Ads
';
Advertisement