Loại rác rưởi khóc lóc lăn lộn thế này là ghê tởm nhất, vì đối phương không hề nói lý gì cả, chỉ muốn chiếm lợi mà thôi!
“Cô mau buông ra, trông giống kiểu gì đây.” Ông bí thư chi bộ cũng rất tức giận.
Dì ba Vương này không nói lý thì thôi, còn muốn vả mặt bí thư chi bộ là ông nói ông không công bằng!
Mãn Hoa nhìn Ninh Tú Phân có vẻ không thích hợp, bố chồng ở bên cạnh rất tức giận, nhưng một người đàn ông không tiện ra mặt can thiệp.
Cô ấy vội vàng giữ Ninh Tú Phân lại: “Tiểu Ninh, đừng vội, để tôi.”
Nói xong cô ấy vừa gọi những người phụ nữ khác kéo dì ba Vương lại vừa không khách sáo mà nhắc nhở…
“Dì ba Vương, hay là tôi gọi Vương Tú Tài đến xem mẹ cậu ta cưỡng ép chiếm công lao của người khác, tham món lợi nhỏ mà làm cậu ta mất hết mặt mũi xem cậu ta còn tìm được người yêu hay không?”
Dì ba Vương vừa nghe vậy tay cứng đờ.
Vương Tú Tài là con trai bà ta, được đi học nên người làm sao, tên như vậy, học đến cấp ba, luôn khoe khoang mình sánh ngang với thanh niên trí thức, là người có văn hóa nhất trong thôn, mắt cao hơn đỉnh, cực kỳ sĩ diện.
Bây giờ tới lúc cưới vợ nên đang tìm người yêu.
Dì ba Vương bị bắt chẹt, kìm nén một lúc, tức đến mức lồng ngực phập phồng.
“Mấy… mấy người chỉ thiên vị con bé kia thôi!”
Mãn Hoa cười lạnh: “Mẹ Tú Tài à, mọi người có mắt nên nhìn thấy có thiên vị hay không, nếu dì không ngại mất mặt thì tôi còn có thể làm cho những người khác trong thôn cùng biết nữa đấy!”
“Cô…” Dì ba Vương tức muốn chết.
Nhưng bà ta không dám đổ lỗi cho con dâu của bí thư thôn là Mãn Hoa, nên đổ tội lên đầu Ninh Tú Phân, một cô gái không có căn cơ hay bối cảnh gì trong thôn.
Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Ninh Tú Phân, buông tay nói: “Chiếm đoạt phiếu lương thực của nhà tôi, con bé chết tiệt họ Ninh kia đợi đó, chuyện này chưa xong đâu!”
Chiếm lợi của dì ba Vương này dễ thế sao? Hừ!
Nói xong bà ta bò dậy, ôm phần thịt của mình tức giận bỏ đi.
Trò hề kết thúc, mọi người tiếp tục vui vẻ chia thịt, Mãn Hoa thở phào nhẹ nhõm, kéo Ninh Tú Phân sang một bên.
“Vừa rồi cô muốn đánh nhau à, nếu cô thật sự đạp người đàn bà chanh chua dì ba Vương đó trước mặt nhiều người như vậy thì cô có lý sẽ trở thành vô lý rồi.”
Ninh Viễn mím môi, tức bực nói: “Tôi chỉ ghét loại người chiếm lợi không biết đủ thế này thôi.”
Mãn Hoa mỉm cười, trên mặt hơi u ám: “Cô gái ngốc, đời này chúng tôi đã gả cho người trong thôn nên cũng đăng ký hộ khẩu ở nông thôn, không thể quay lại thành phố nữa, vậy nên phải tìm cách đối phó những người đàn bà chanh chua vô lại trong thôn chứ.”
Cô quả thật thấy thương hại cô gái Ninh Tú Phân này, gả cho người phải cải tạo, là kiểu không thể ngẩng cao đầu trong thôn.
Nên cô ấy có thể hiểu được việc Ninh Tú Phân cố gắng thể hiện tốt với bố chồng nhà mình.
Ninh Tú Phân nhìn Mãn Hoa, im lặng một lúc rồi gật đầu: “Sau này có gì không hiểu tôi lại hỏi chị Mãn Hoa.”
Cô không thể nói với Mãn Hoa rằng sau này sẽ có rất nhiều cơ hội trở lại thành phố, trong thôn rất nhiều người đã ly hôn vợ hoặc chồng khi họ trở về thành phố.
Mãn Hoa thấy Ninh Tú Phân nghe lời khuyên cười nói: “Vậy mới đúng.”
Đường Trân Trân lạnh lùng nhìn Ninh Tú Phân không hề bị ảnh hưởng, hừ lạnh một tiếng cũng quay người đi.
Dì ba Vương này cũng là phế vật.
Nhưng có thể thêm phiền toái cho Ninh Tú Phân cũng không uổng công cô ta đi gây xích mích.
“Trân Trân, đợi tôi với!” Hoàng Học Hồng và Đàm Hiểu Hà vội vàng chạy theo.
Đàm Hiểu Hà quay đầu nhìn Ninh Tú Phân và Mãn Hoa đang nói chuyện, trong lòng kinh ngạc, sao Ninh Tú Phân lại có quan hệ tốt với người ghi điểm công Mãn Hoa, con dâu thứ nhà trưởng thôn như vậy.
Vốn cho rằng Ninh Tú Phân gả cho người phải cải tạo, cả đời này bị hủy rồi, ai ngờ lại bám lên được bí thư thôn.
Xem ra Ninh Tú Phân đã khác hẳn với cô gái đần độn và nhút nhát ngày xưa.
Chính mình bây giờ vẫn ở trong thôn, không cần thiết vì Đường Trân Trân làm mất lòng Ninh Tú Phân thì tốt hơn.
…
Trời tối dần, hôm nay đội sản xuất đã hoàn thành công việc sớm.
Khói bếp từ mỗi nhà trong thôn giống như ăn tết đều tràn ngập mùi thơm của thịt.
Năm nay thiếu thịt, lòng lợn rừng cũng xào được rất nhiều món.
Còn có người làm thịt lợn rừng hun khói.
Ninh Tú Phân về nhà nhỏ cạnh chuồng bò, Vinh Cẩm Thiêm còn về sớm hơn cô…
Hôm nay có một nhóm thôn dân lên núi đốn củi định bắt lợn rừng nhưng không bắt được, lúc xuống núi mỗi người đều bị vài vết thương ngoài da và đến tìm Vinh Cẩm Thiêm chữa trị.
Nên buổi chiều Vinh Cẩm Thiêm không phải ra đồng, vẫn luôn giúp họ xử lý vết thương, nên chỉ dọn dẹp chuồng bò.
Lúc Ninh Tú Phân về Vinh Cẩm Thiêm đã nấu cháo xong, đây là món chính của họ.
“Tối nay có thể chiên tôm sông và ăn cá.” Ninh Tú Phân cầm trong tay một giỏ tôm sông và bốn năm con cá bằng lòng bàn tay.
Hôm nay cô ra sông thu lồng tôm, trong lồng tôm có rất nhiều tôm và cá nhỏ.
Sống lại về cuối những năm bảy mươi, cô kiên quyết không chịu sống kham khổ tiết kiệm mà đói bụng.
Vinh Cẩm Thiêm nhận lấy giỏ cá trong tay cô, bình tĩnh nói: “Tôi làm thịt cá, cô rửa tay chân trước rồi nghỉ ngơi, buổi tối chúng ta phải lên núi.”
Nhìn động tác tự nhiên của Vinh Cẩm Thiêm, Ninh Tú Phân không hiểu sao lại hiện ra mấy chữ, cuộc sống thường ngày của vợ chồng.
Tai cô nóng bừng vội vàng quay người đi rửa tay chân.
Thôi, kiếp này cô muốn làm ni cô theo đuổi sự nghiệp, không thể bị mê hoặc bởi sắc đẹp nam giới!
Hơn nữa Vinh Cẩm Thiêm không phải là người mà cô nên hay có thể nghĩ đến, sau này anh ấy đã cưới một người vợ môn đăng hộ đối.
Nhìn Ninh Tú Phân lại giống như con thỏ sợ hãi bỏ chạy.
Trong mắt Vinh Cẩm Thiêm âm u, trông anh đáng sợ thế sao? Hay tối hôm qua cô bị dọa sợ rồi.
Tố chất tâm lý của đặc vụ nhỏ chỉ vậy thôi hả, chậc, thật vô dụng.
Ăn tối xong hai người cùng nhau lên núi.
Đến trong hang, củi dùng để nướng thịt đã tắt, thịt heo rừng vẫn chưa hun xong.
Vậy là hai người tiếp tục nhóm lửa tiếp tục hun thịt.
Ninh Tú Phân nhìn miếng thịt bốc khói và tỏa ra mùi thịt nướng, cô không khỏi nuốt khan vài cái, cố gắng thêm củi để phân tán sự chú ý của mình.
Bỗng một bàn tay thon dài đưa tới mấy xiên thịt nướng: “Ăn không?”
Ninh Tú Phân sửng sốt, nhận ra Vinh Cẩm Thiêm đã cắt mấy xiên thịt đem nướng chín.
Trong lòng Ninh Tú Phân ấm áp cười nói: “Cảm ơn!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn đôi mắt to tròn sáng ngời trong ánh lửa của cô, anh quay mặt đi nói nhỏ: “Không phải tôi nướng cho cô, tôi tự nướng, ăn không hết mới cho cô hai xiên.”
Ninh Tú Phân: “?”
Hình như cô không nói gì nhỉ, sao đại lão Vinh lại tự mình giải thích rồi.
“Biết rồi.” Cô không sao cả mà gật đầu.
Ninh Tú Phân ăn xiên thịt thơm phức, nhìn thịt hun khói bán thành phẩm bóng loáng ướt át, chợt nói: “Chúng ta làm hun thịt xong, ngoại hình làm dễ nhìn chút, tôi sẽ tranh thủ thời gian đi lên huyện bán một phần thịt lấy tiền.”
Bây giờ cô có phiếu, cần vào huyện đổi lương thực thì tiện thể bán thịt lấy tiền, có thể mua rất nhiều thứ cải thiện cuộc sống.
Vinh Cẩm Thiêm khẽ cau mày: “Cô sẽ không có lợi nếu bị bắt quả tang bán thịt ở chợ đen.”
Viết kiểm điểm đã là nhẹ, nếu nghiêm trọng hơn, cô có thể bị bắt, nhất là bây giờ cô là “vợ” của một người phải cải tạo như anh.
Ninh Tú Phân ăn miếng thịt xiên cuối cùng, liếm khóe miệng chưa đã thèm: “Tôi sẽ cẩn thận, nếu không đến khi nào mới hết nghèo?”
Đã cải cách mở cửa rồi, người to gan no chết kẻ nhát gan đói chết.
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt liếc nhìn cái miệng nhỏ đầy dầu mỡ của cô, chợt có chút lơ đãng.
Sao cô ăn cũng không thật thà, giống con thỏ hay con mèo lúc ăn dùng lưỡi liếm khóe miệng, thịt này ngon vậy sao?
Hừm, ngay cả miệng cô trông có vẻ cũng rất ngon…
Vinh Cẩm Thiêm thấy mình cũng hơi đói.
Anh tiện tay cắt thêm hai xiên thịt rồi nướng trên lửa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất