Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Âu Minh Lãng cau mày: “Chị của tôi lấy chồng ở Dương Thành là vì chị ấy muốn sống ở đó.”
Cậu ta nhìn Ninh Tú Phân đột nhiên thấy không vui: “Bạn trai của cậu là loại người gì vậy, một cô gái nhỏ đến Dương Thành nhập hàng mang theo cả đống tiền mà anh ta không đi theo cậu, lỡ cậu có chuyện gì chắc anh ta cũng không thèm quan tâm!”
Bây giờ trên xe lửa trộm cướp và bắt cóc nhiều không kể.
Thậm chí cướp xe ngay trên đường, cướp của giết người cũng không thiếu.
Ninh Tú Phân thở dài: “Tôi đâu có đi một mình, anh ấy có nhờ chiến hữu đã xuất ngũ của anh ấy giúp đỡ tôi.”
Vinh Cẩm Thiêm là người cẩn trọng, biết bản thân không thể theo cô đến Dương Thành nên đã nhờ bảo vệ và trưởng tàu chăm sóc cô, họ đều là chiến hữu cũ của anh.
Anh nhập ngũ khi còn trẻ, từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ nên bây giờ ở đâu cũng có chiến hữu của anh.
Trong số đó có không ít người từng được anh cứu mạng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Cho nên trong mắt và trong lòng của Trần Thần đều là anh, cậu ấy thần tượng anh bằng cả tính mạng.
Cậu ấy đã rất nhiều lần chứng kiến đội trưởng xoay chuyển tình thế, giống như thiên binh trên trời hạ phàm tự cứu lấy bản thân hoặc là đồng đội từ trong núi xác biển máu.
Nữ chính trong phim được cứu mạng một lần đã lấy thân báo đáp đừng nói gì chi đến người được cứu nhiều lần từ tay của thần chết như Trần Thần——
Trong hoàn cảnh chết chóc đó mà có được một người đồng đội đáng tin cậy thì đúng là ánh sáng cuối con đường.
Cho nên việc mà anh nhờ, mấy chiến hữu chắc chắn không qua loa mà sẽ làm hết sức mình——
Ví dụ như việc mua nội y… hay là cung cấp tài liệu dạy học ở Hồng Kông
Âu Minh Lãng cảm thấy sự nghiệp của bản thân không bằng Vinh Cẩm Thiêm nên sắc mặt có chút không tốt.
Cậu ta cố chấp nói: “Bảo vệ và trưởng tàu không cần làm việc sao, chẳng lẽ ngày nào họ cũng ngồi canh cậu, kế hoạch của anh ta không chu đáo chút nào hết!”
Ninh Tú Phân: “…”
Âu Minh Lãng nhíu mày nhìn cô: “Đúng rồi, không phải cậu muốn biết chuyện ở Ninh gia sao, chúng ta lên xe từ từ nói.”
Cậu ta dừng một chút, nói thầm: “Tôi cũng muốn biết tin của người nhà ở Ninh Nam nếu không sao có thể bàn giao công việc cho anh Vũ vào lúc này chứ.”
Ninh Tú Phân suy nghĩ một lát thì thấy khá hợp lí: “Được thôi, chúng ta nói chuyện một lát vậy.”
Nói rồi cô nhìn Âu Minh Lãng từ đầu đến chân: “Cậu không thể ăn mặc giản dị hơn một chút sao, nhìn cậu giống như đang thông báo cho người ta biết cậu là kẻ có tiền.”
Sắc mặt Âu Minh Lãng sáng lên hẳn, cậu ta nhìn Ninh Tú Phân, vui vẻ cười nói: “”Được! Cậu yên tâm đi!”
“A, đây không phải là bạn học Âu Minh Lãng sao?” Một giọng nữ tinh tế mang theo sự ngạc nhiên vang lên.
Ninh Tú Phân dừng bước nhìn Cố Lan ôm chồng sách chạy đến mà nhíu mày.
Cố Lan dường như không thấy được vẻ mặt lạnh lùng của cô, cố ý nắm tay cô đầy thân thiết, trìu mến.
“Ninh Ninh, bạn cậu tới sao không nói cho tớ biết, chúng ta đều quen biết nhau hay là cùng ăn cơm trưa đi?”
Ninh Tú Phân rút tay ra: “Không thân lắm, cậu chỉ là bạn mới quen, gặp nhau có một lần, tụi tôi ăn chung với nhau là được rồi.”
Thái độ từ chối thẳng thắn này của Ninh Tú Phân khiến Cố Lan cứng người.
Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Âu Minh Lãng.
“Bạn học Âu, chúng ta trước lạ sau quen, lần trước cậu cho quá nhiều tiền nếu tớ không mời cậu ăn cơm thì tớ sẽ ngại lắm.”
Ninh Tú Phân nhịn không được liếc cô ta, còn không nhiều sao?
Cái ấm đun nước cũ nát của Cố Lan bị vỡ, Âu Minh Lãng đã đền một số tiền đủ để mua hai cái mới.
Hôm sau không biết Cố Lan lấy từ ai một cái ấm nước cũ, 10 tệ tiền đền bù cũng thành tiền tiêu vặt.
Quan trọng là cái ấm nước cũ bị vỡ đó là do Cố Lan xin được ở chỗ của bạn học khác kí túc xá, không tốn một đồng nào.
Ninh Tú Phân thật sự nể cái tài đỉnh cao tay không bắt sói này của cô ta!
Nếu Cố Lan sinh sớm mấy chục năm nhất định có thể tung hoành ở Myanmar, trở thành nữ hoàng lừa đảo với vô số đàn em —— Thận đủ cho cô ta ăn thận xào cải!
Đương nhiên cô cũng nói với Âu Minh Lãng mấy chuyện này.
Nhưng có mấy bạn học cũng biết mặt Cố Lan dày hơn cả tường thành, chuyên đi vơ vét đồ của người khác.
Chỉ là ngày thường cô ta thích diễn vai bạch liên hoa yếu đuối lại còn có tuyệt chiêu khóc lóc ỉ ôi, miệng dẻo, mặt dày cũng không sợ bị người khác mắng.
Ai mắng cô ta thì cô ta khóc, xin lỗi các kiểu sau đó sáp sáp lại đòi làm bạn với người ta.
Dù là nam hay nữ cũng hết cách với kẻ mặt dày miệng ngọt này.
Ba người họ ở kí túc xá cũng coi như có ý chí sắt đá.
Cố Lan là người chim nhạn bay qua còn muốn nhổ lông giờ lại mời Âu Minh Lãng ăn cơm, điều này chứng minh cô ta đang nhắm vào Âu Minh Lãng.
Ninh Tú Phân nhịn không được nhìn Âu Minh Lãng, cô cảm thấy cậu ta không giống những người khác nhẹ dạ với Cố Lan.
Âu Minh Lãng nhìn dáng vẻ yếu đuối, đáng thương của cô ta thì nở một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười: “Đừng khách sáo vậy, nhưng nếu bạn học đã muốn mời cơm thì cũng không phải không được.”
Đôi mắt to của Cố Lan phát sáng như nghe thấy chuyện gì đó vui lắm: “Thật sao?”
Một giây sau, cô ta cúi mặt tỏ vẻ thẹn thùng: “Bạn học Âu, vậy… cậu muốn ăn gì?”
Không thể phủ nhận dáng vẻ thiếu nữ e thẹn này của Cố Lan rất đẹp.
Ninh Tú Phân thở dài, xong luôn, ngỗng trắng lớn cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn của thợ mỏ.
Ngay sau đó Âu Minh Lãng đặt tay lên vai cô nhìn Cố Lan mỉm cười nói: “Tiểu Ninh là bạn gái của tôi, cậu hỏi xem cậu ấy thích ăn gì thì gọi cái đó, chi phí sẽ do cậu thanh toán.”
Cậu ta vừa dứt lời, sắc mặt của Cố Lan thay đổi nhanh như chớp.
Âu Minh Lãng nhìn Ninh Tú Phân, nháy mắt với cô vài cái, Ninh Tú Phân mới chịu hợp tác với cậu ta.
Cố Lan đảo mắt nhìn Âu Minh Lãng và Ninh Tú Phân vài cái, cô ta muốn bao Âu Minh Lãng ăn cơm để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, muốn thử xem có thể khiến Âu MInh Lãng say mê cô ta hay không.
Nhưng mời Ninh Tú Phân…
Cố Lan nhìn ánh mắt lạnh lùng của Ninh Tú Phân, dường như cô có thể nhìn thấu tất cả tính toán của cô ta.
Cô ta cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cậu hiếm khi đến đại học Phục Đán tìm Ninh Tú Phân, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi.”
Cố Lan nói xong cố ý dùng ánh mắt ai oán nhìn Âu Minh Lãng rồi mới chịu đi.
Cô ta vừa đi đã không nhịn được cắn móng tay, chậc, phải tìm cách giải quyết mới được.
Ba người ở kí túc xá không thân với cô ta lắm, không giống với mấy phòng khác. Nếu cô ta muốn vươn tay tới chỗ Âu Minh Lãng thì phải tính tới chuyện đổi kí túc xá.
Huấn luyện viên trưởng vậy mà cũng khá hào phóng, cho Ninh Tú Phân bộ váy đắt tiền như vậy.
Hơn nữa Ninh Tú Phân còn xảo quyệt nhận hai vợ chồng giáo viên lớn tuổi đã về hưu làm ông bà cứ như vậy mà mở một tiệm cà phê lớn.
Nếu có một cô em chồng giàu có như thế cô ta cũng vơ vét được không ít.
Cố Lan đắn đo một hồi——
Tính toán xem làm chị dâu của Ninh Tú Phân tốt hơn hay là làm tình địch tốt hơn.
A, chuyện này làm cô ta rất khó xử, đúng là vấn đề khó giải quyết!
Cố Lan vừa đi khuất, Ninh Tú Phân đã gạt tay của Âu Minh Lãng trên vai cô ra: ‘”Ông cố của tôi ơi, ai là bạn gái của cậu, cậu lại gạt tôi.”
“Tôi chỉ đang rút củi dưới đáy nồi thôi, lần đầu đến kí túc xá của cậu chơi tôi đã không ưa vẻ mặt của cô ta, buồn nôn.” Ánh mắt Âu Minh Lãng tràn đầy sự chán ghét.
Từ năm 10 tuổi cậu ta đã nhận vô số ánh mắt đến từ con gái, chút trò vặt vãnh này sao có thể qua mắt được cậu ta?
Nhưng trong mắt cậu ta Cố Lan thông minh hơn Lâm Quyên Tử nhiều.
Ninh Tú Phân liếc nhìn: “Rút củi dưới đáy nồi cũng không cần phải làm vậy, gây hiểu lầm thì rất khó giải quyết.”
Nếu để Vinh Cẩm Thiêm biết anh nhất định sẽ nhào tới cắn người.
Âu Minh Lãng mỉm cười, vẻ mặt hơi ghét bỏ: “Cậu sợ tên Vinh Cẩm Thiêm hẹp hòi đó hiểu lầm chứ gì, anh ta nghĩ nhiều rồi, ai mà thích một trái bí lùn như cậu, khoai tây nhỏ!”
Ninh Tú Phân chán nản, tức giận đạp cậu ta một phát: “Cho cậu nói lại lần nữa, ai là trái bí lùn, khoai tây nhỏ!”
Âu MInh Lãng cười he he: “Ai giận thì nói người đó là trái bí lùn, khoai tây nhỏ!”
Nói xong cậu ta chạy mất để lại Ninh Tú Phân đang tức giận đuổi theo ở phía sau: “Con ngỗng trắng lớn này, cậu đứng lại cho bà!”
Trong nháy mắt đã qua nửa tháng, kì thi cuối kì cũng kết thúc, chào đón kì nghỉ đông!
Thời gian này Ninh Tú Phân trừ việc ôn tập và thi cử còn kí hợp đồng do Cận Biên Cương soạn thảo với Nghiêm Dương Dương và Sở Hồng Ngọc.
Họ còn đưa cho giáo sư pháp luật xem qua, giáo sư nhận xét rằng hợp đồng này không có vấn đề thậm chí còn rất chi tiết, vô cùng công bằng, giáo sư còn khen Cận Biên Cương một hồi.
Nghiêm Dương Dương đứng bên cạnh nghe giáo sư khen Cận Biên Cương, tự nhủ trong lòng lát nữa khi ra ngoài sẽ kí với Cận Biên Cương một hợp đồng riêng giữa hai người họ.
Nội dung cơ bản là trong vòng hai năm Cận Biên Cương sẽ tìm cách thực hiện ước mơ nhập ngũ của cô ấy nếu được thì Nghiêm Dương Dương phải đồng ý với cậu ta một điều kiện.
Hợp đồng này Ninh Tú Phân có xem qua, đây rõ ràng là một hợp đồng không công bằng và không hợp lệ.
Bạn học Nghiêm Dương Dương dù là sinh viên nhưng lại không có kiến thức về pháp luật cứ vậy mà kí tên tự đào cho bản thân một cái hố to.
Đã vậy còn không chịu nói với mấy chị em trong kí túc xá.
Đến lúc lọt hố ai mà biết được?
Đầu kì nghỉ đông, Ninh Tú Phân đến bàn bạc chuyện quản lí quán cà phê với bà Hạ và ông Đường.
Sau đó cô lấy một khoản tiền lớn khoảng 2000 tệ đi xe lửa xanh đến Dương Thành với Âu Minh Lãng.
Ứng Cương tự mình đi đón Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng vào trạm tiện thể giúp họ làm quen với bảo vệ trên chuyến tàu đó.
Bảo vệ là một cậu thanh niên tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, quê ở Hà Nam tên là Vương Trí Hòa.
Người thanh niên cao lớn, vạm vỡ có cùng tên với thương hiệu đậu hủ thối nổi tiếng này nhiệt tình đưa Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng lên xe.

Ads
';
Advertisement