Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân còn chưa mở miệng thì Sở Hồng Ngọc đã lạnh lùng: “Không được.”
Cố Lan sửng sốt, nói nhỏ: “Chúng ta là bạn cùng phòng, chị tặng cho Ninh Tú Phân được, sao lại không thể tặng em?”
Sở Hồng Ngọc cười lạnh: “Bởi vì đây là đồ của tôi, tôi muốn tặng ai là quyền của tôi!”
Cố Lan ấm ức, cô ta liếc nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Ninh Tú Phân, lại rụt rè nói:
“Vậy chị Hồng Ngọc, chị có thể giúp em trang điểm kiểu này được không?”
Sở Hồng Ngọc vẫn dứt khoát: “Không được, tiện thể, mẹ tôi cũng không sinh ra em gái nào tên Cố Lan, cô cứ gọi tôi là Sở Hồng Ngọc đi!”
Nói xong, cô đưa tay lấy lại hộp phấn, đặt lên bàn.
Cố Lan như bị giật mình, cắn môi đầy ấm ức: “Chị Hồng Ngọc…”
Ninh Tú Phân nhìn điệu bộ của Cố Lan, lạnh lùng nói: “Cố Lan, đồ là của chị Hồng Ngọc, chị ấy tặng cho ai là quyền của chị ấy, cô không thể mở miệng đòi, đó là đạo lý làm người!”
Cố Lan cắn môi, nói nhỏ: “Chị Hồng Ngọc đã cho cậu nhiều đãi ngộ như vậy, sao còn phải mỉa mai tớ chứ?”
Ninh Tú Phân cảm thấy mình thật sự cạn lời: “…”
Sở Hồng Ngọc cười nhạt: “Cái gì mà tôi đãi ngộ nhiều cho Ninh Ninh chứ, tôi đến nhà cô ấy ăn chưa bao giờ tốn tiền, bạn bè với nhau là phải qua lại, còn cô có gì?”
Cố Lan ấm ức nhìn cô ấy: “Nhưng em cũng là bạn chị mà, chỉ vì cô ấy có thể cho chị đãi ngộ, em nghèo, chị bèn khinh thường em sao?”
Sở Hồng Ngọc nhướn mày, level này mà cũng dám giả vờ trước mặt cô ư, cô cười lạnh: “Không, tôi chỉ khinh người mặt dày.”
Cô lại khinh bỉ vẫy tay: “Tiện thể, tôi với cô là bạn học, bạn cùng phòng, nhưng không phải bạn bè đâu!”
Nói xong, không thèm để ý Cố Lan sầm mặt, Sở Hồng Ngọc nhìn Ninh Tú Phân lười biếng hỏi: “Ninh Ninh, chị định đi phòng nước lấy nước tắm nóng, em có muốn lấy không?”
Ninh Tú Phân lắc đầu, cô cũng không thèm ở chung với kiểu người “tôi nghèo nên tôi có lý” như Cố Lan: “Em đi cùng chị luôn.”
Sở Hồng Ngọc lại nhìn cô với ánh mắt nửa đùa nửa thật: “Em thật sự có thể sao? Tối qua anh họ em về, hôm nay em đi đường có đau hông không?”
Nghe riêng câu “anh họ về” “đi đường đau hông” tưởng như không liên quan gì đến nhau.
Nhưng Ninh Tú Phân lại lập tức đỏ mặt: “Anh ấy mệt lắm… anh ấy đi ngủ ngay rồi… Em ổn lắm, có thể cùng chị đi lấy nước mà!”
Hôm cô làm nhiệm vụ nằm vùng, suýt chút nữa đã động phòng với Vinh Cẩm Thiêm vào đêm hôm đó, sau khi thay một bộ quần áo khác mới quay về ký túc xá
Hôm đó khi cô trở về, đi đứng có chút không thoải mái khiến Sở Hồng Ngọc nhận ra.
Chị gái này thỉnh thoảng sẽ dạy dỗ cô – thời gian học hành, đừng có làm chuyện gì với đàn ông mà để mang thai!
Để chứng minh mình không làm chuyện gì, Ninh Tú Phân nhanh nhẹn xách bình nước của mình và Sở Hồng Ngọc lên: “Đi đi đi, đi lấy nước!”
Cố Lan thút thít nhìn Ninh Tú Phân: “Ninh Tú Phân, vậy cậu có thể giúp tớ lấy một bình nước không, tớ hơi khó chịu.”
Sở Hồng Ngọc giật lại bình nước của mình từ tay Ninh Tú Phân, liếc xéo Cố Lan:
“Xin lỗi, Ninh Ninh của chúng tôi không tùy tiện làm chân chạy vặt cho người khác đâu, chi bằng cô hỏi thử con ngốc to xác ở giường trên cô xem?”
Vừa dứt lời, Nghiêm Dương Dương đang ngồi thiền trên giường trên lập tức thò đầu ra trừng Sở Hồng Ngọc:
“Chị nói gì, chị có gan lặp lại câu em là con ngốc to xác nữa xem! Rõ ràng em là khỉ đột linh hoạt nhất – biểu tượng của loài người!!”
Ninh Tú Phân vốn bị Cố Lan làm phát ói, giờ thực sự không nhịn được cười phá lên: “Phụt!”
Cố Lan bị ba người phớt lờ thì cực kỳ bực mình.
Cô ta mím môi, mắt ầng ậng nước mắt, bắt đầu nức nở: “Tớ biết, các cậu không thích cô gái quê mùa là tớ, tớ biết mình nghèo, không xứng làm bạn với các cậu!”
Nói xong quay người vừa khóc vừa bước ra ngoài.
Nghiêm Dương Dương bĩu môi: “Hứ, cô ta ở đây một tháng, mấy phòng ký túc xá xung quanh đều nói chúng ta xa lánh cô ta, đồ quỷ gì vậy!”
Cố Lan cứ lấy cớ khó chịu để nhờ ba người bọn họ lấy nước, mang cơm ở căng tin cho cô ta.
Lấy nước không đưa tiền nước thì thôi, giúp Cố Lan mang cơm, cô ta lại chẳng bao giờ đưa tiền hay vé cơm.
Hỏi thì lại ra vẻ tự ti ủy khuất, móc ra mấy xu một hào, nói số còn lại mấy hôm nữa trả.
Kết quả qua mấy hôm Cố Lan sẽ không nhớ chuyện trả tiền.
Nếu họ có thái độ cứng rắn chút hỏi Cố Lan đòi tiền, cô ta lại sẽ khóc chạy ra ngoài, kể lể với bạn học ở ký túc xá khác rằng mình nghèo khổ đáng thương.
Không chỉ không trả tiền cho họ, Cố Lan còn có tài năng lấy tiền cơm từ bạn học khoa khác có lòng đồng cảm với cô ta…
Tài lừa đảo vặt của cô ta, ngay cả ba người Sở Hồng Ngọc cũng phải thán phục.
Họ đã khôn rồi, không mang cơm cho đồ quái gở này nữa.
Cố Lan bắt đầu dùng đồ hàng ngày của họ, xà phòng của Nghiêm Dương Dương, dầu gội đầu của Ninh Tú Phân, kem Tuyết Hoa của Sở Hồng Ngọc, giấy vệ sinh, dây buộc tóc… lý do là nghèo.
Trước khi cô ta đến, mọi người nhiều lắm chỉ khóa đồ giá trị trong tủ quần áo.
Giờ Ninh Tú Phân mua luôn cho Nghiêm Dương Dương và Sở Hồng Ngọc mấy cái khóa để mọi người khóa hết ngăn kéo và đồ dùng thường ngày lại.
Cố Lan thấy họ lắp thêm khóa, nức nở ấm ức chạy ra ngoài tìm bạn học khóc lóc rằng ba người họ coi cô ta là kẻ trộm, nước mắt tuôn như suối.
Khiến tất cả mọi người đều nghĩ ba đứa bọn họ kì thị cô ta, phòng ký túc bên cạnh còn sang khuyên.
Nếu là người bình thường cãi nhau với bạn cùng phòng như vậy, hoặc tự đổi phòng, hoặc tìm cách ra ngoài ở.
Nhưng sau khi Cố Lan đi mách, hằng ngày vẫn nhởn nhơ trong ký túc xá trò chuyện cười đùa với họ.
Như thể cô ta và họ là bạn bè tốt lắm vậy.
Trình độ mặt dày siêu cấp này của Cố Lan cũng khiến ba người họ thán phục thật sự!
Cảm giác này giống như – gián không cắn người, nhưng cứ Cố Lan vừa xuất hiện là khiến người ta khó chịu!
Ninh Tú Phân nhướn mày: “Tài năng muốn khóc là khóc của Cố Lan thực sự là tuyệt kỹ của sen trắng… Mọi người cẩn thận.”
Bây giờ đa số sinh viên đại học đều từng là thanh niên trí thức xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, hơn nữa thời buổi này ai dám coi thường công nông binh?
Cố Lan vu oan giá họa ác thật!
Cô không sợ kiểu người mặt dày cấp thấp như Cố Lan, nhưng phải nhắc nhở Nghiêm Dương Dương và Sở Hồng Ngọc.
Nghiêm Dương Dương và Sở Hồng Ngọc không hiểu sen trắng là gì.
Ninh Tú Phân giải thích đơn giản: “Nghĩa là nếu bạn nói chuyện với cô ta, chỉ cần cô ta không vui, thì là lỗi của bạn.”
Sở Hồng Ngọc cười lạnh búng tay: “À há, thì là như vậy, sau này cô ta đừng thật sự chọc giận tôi, nếu không tôi cho cô ta biết tay!”
Trong ba người, điều kiện gia đình Sở Hồng Ngọc tốt nhất, Cố Lan cực kì thích xin xỏ cô ấy.
Ninh Tú Phân cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Đừng để ý cô ta nữa, giờ này rồi, chúng ta phải mau xuống lấy nước đi!”
Cô lấy nước rửa mặt ngủ sớm, ngày mai khai trương cửa hàng mà!
Nghiêm Dương Dương lười biếng vẫy tay: “Trưa nay tớ luyện quyền xong, về đã tắm rồi.”
Sở Hồng Ngọc và Ninh Tú Phân vừa đi vừa nói cười xách bình nước đi xuống lầu.
Sở Hồng Ngọc vừa đi vừa nhìn đồng hồ Ninh Tú Phân đeo trên tay: “Đồng hồ cổ Patek Philippe vàng 18k này của em chắc đắt lắm, sau này đừng đeo khi đi lấy nước.”
Ninh Tú Phân giật mình, nhìn đồng hồ của mình, hóa ra Patek Philippe là tên tiếng Anh của Bách Đạt Phí Lệ.
Mấy chục năm sau có một câu nói rằng – Nghèo chơi siêu xe, giàu chơi đồng hồ.
Bởi vì đồng hồ là món đồ nhỏ không dễ thấy, không như xe to đùng, chỉ có người hiểu biết mới nhận ra thương hiệu.
Một người lái Ferrari chưa chắc đã giàu, nhưng nếu anh ta/cô ta đeo đồng hồ xa xỉ, cho dù người này lái xe Wuling Hongguang, họ rất có thể là người giàu kín tiếng.
Kiếp trước, Ninh Tú Phân chỉ nghe nói đến những thương hiệu đồ hiệu thường xuất hiện như túi xách, quần áo Chanel, LV, Dior.
Nhưng cho dù cô không biết đồng hồ Patek Philippe trông như thế nào, cũng từng nghe cái tên đồng hồ trang sức xa xỉ hàng đầu này.
“Chắc là vật định tình anh họ em tặng đúng không, trông anh ấy cũng khá giả, ngoài đồng hồ quần áo, còn tặng em gì nữa?”
Sở Hồng Ngọc cười trêu chọc.
Ninh Tú Phân hơi ngại, trong lòng ấm áp: “Ừm, lương anh ấy đều đưa em cả.”
Sở Hồng Ngọc gật đầu: “Coi như có thành ý, đàn ông tiêu tiền cho em chưa chắc đã yêu em, không tiêu tiền cho em thì chắc chắn không yêu em, em nhớ kỹ đấy!”
Ninh Tú Phân cảm khái, ở thời đại ai cũng nghèo khổ này mà chị gái Sở đã có nhận thức như thế, chẹp chẹp quả không hổ là con gái gia đình giám đốc ngân hàng!
Hai người vừa ra khỏi cổng ký túc nữ, Ninh Tú Phân đã thấy một bóng người quen thuộc cao thon như cây bạch dương đứng dưới ánh đèn đường.
Thấy họ đi ra, người kia ngẩng mắt lên, ánh đèn đường vàng chiếu lên gương mặt tuấn tú rọi xuống bóng sáng lạnh lùng quyến rũ.
Sở Hồng Ngọc liếc nhìn Ninh Tú Phân, cười khoác tay cô bước tới: “Ồ, anh họ Vinh đến đón Ninh Ninh rồi à.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô thản nhiên cười: “Cảm ơn cô đã chăm sóc em gái tôi.”
Giọng nói mềm mại của Sở Hồng Ngọc lại vang lên lạnh lùng: “Đúng vậy, anh họ Vinh nhất định phải để mắt tới Ninh Ninh, nếu cô ấy bị gã đàn ông xấu lừa dối có thai, tên khốn kiếp đó sẽ hủy hoại tương lai cả đời cô ấy!”
Tên xấu xa & Đồ khốn kiếp – Vinh Cẩm Thiêm: “…”

Ads
';
Advertisement