Anh mới đến gần, đã thấy một nam sinh ngại ngùng hỏi: “Đàn em, em là sinh viên khoa nào vậy, có thể làm quen một chút được không?”
Bị mấy nam sinh vây quanh, Ninh Tú Phân sững người: “…”
Cô không hiểu gì cả, ủa? Hai đời cô cũng chưa từng thấy đàn ông chủ động tán tỉnh mình!
Sau khi cải cách mở cửa, con trai trong trường đại học hóa ra vừa phóng khoáng nhiệt tình, lại lịch sự nhã nhặn như vậy, họ không làm người ta ghét.
Nhưng cô đã có người mình thích rồi, vừa định từ chối: “Tôi…”
“Các anh định làm gì em gái tôi?” Giọng nói lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm vang lên.
Mấy nam sinh giật mình, quay đầu nhìn Vinh Cẩm Thiêm, không hiểu sao lại hơi hoảng hốt trước ánh mắt âm trầm của anh.
“Không… không có gì.” Mấy người vội vàng xấu hổ quay đầu bỏ chạy.
Ninh Tú Phân suýt bật cười, đôi mắt to cong cong nhìn anh: “Ấy chà, đây là ai vậy, không phải anh họ đi công tác mười ngày của em sao? Chào buổi tối!”
Vinh Cẩm Thiêm khó chịu lạnh lùng: “Anh bận lắm, xem ra mười ngày nay em cũng bận ghê, lên lầu với anh!”
Nói xong, anh sải bước chân dài kéo cô về phía ký túc xá của mình.
Ninh Tú Phân nhìn bóng lưng lạnh lùng tức giận của anh, thực sự muốn cười.
Vào phòng, Vinh Cẩm Thiêm vừa định lên lớp, đã cảm thấy một bóng người nhỏ nhắn yểu điệu ôm lấy eo anh từ phía sau lưng.
“Anh có nhớ em không, em nhớ anh đấy.”
Vinh Cẩm Thiêm chỉ thấy sống lưng cứng đờ, cảm giác tê dại suýt khiến anh không đứng vững, muốn xoay người ôm cô gái đang trêu chọc phía sau hôn một trận.
Anh nghĩ vậy, cũng làm vậy, xoay người ôm lấy eo Ninh Tú Phân, cúi đầu hôn.
Ninh Tú Phân không chống cự, nụ hôn của anh cũng không vội vàng, nhưng mang theo một sự nồng nhiệt khó tả, hơi thở quấn quýt lẫn nhau, liếm láp khắp mọi nơi trong khoang miệng mềm mại của cô.
Đúng hơn là anh đang thưởng thức cô, thưởng thức hương vị của cô, thưởng thức… cơ thể của cô.
A, thật gợi tình lại biến thái!
Ninh Tú Phân bị hôn đến nỗi mặt đỏ tai hồng, vỗ anh một cái: “Anh… anh hôn thì hôn, sao hôn mà… trơ trẽn thế.”
Khí chất gợi cảm tràn ngập, người này thật là, trong xương tủy làm gì có giống vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo!
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô trốn tránh, cũng không tiếp tục nữa, chỉ hơi thở dốc, nheo mắt: “Chuyện trơ trẽn của chúng ta có phải chưa từng làm đâu?”
Ninh Tú Phân bó tay: “Chờ chút, dừng lại, anh bảo người gọi điện thoại cho em đợi anh, chẳng lẽ là để làm chuyện trơ trẽn sao?”
Gặp lại sau thời gian xa cách, không thể “tình cảm nồng nàn ấm áp” một chút trước sao?
Mười ngày không gặp, cô có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm!
Vinh Cẩm Thiêm vừa định nói, đã thấy cô gái trước mặt đánh giá anh từ trên xuống dưới, nghi hoặc:
“Hơn nữa mười ngày nay ngoài bận rộn tiếp khách làm ăn, anh còn có thời gian học “đạo vợ chồng” không đấy, em thấy anh bận đến mức tóc cũng chưa cắt mà?”
Vinh Cẩm Thiêm sững người, quay mặt đi, khẽ ho một tiếng: “Đang nhờ người tìm “tài liệu” rồi.”
Ninh Tú Phân thấy anh lúng túng, lại nhìn thấy quầng thâm dưới đôi mắt trắng nõn của anh, cũng không vạch trần.
Hiện tại với chuyện nam nữ, Vinh Cẩm Thiêm đang ở trạng thái vừa gà mờ vừa thích chơi, nhưng tiếc là mấy hôm trước không rảnh chơi, ngay cả tìm tài liệu cũng không có thời gian.
Ninh Tú Phân đành chuyển sang chủ đề khác: “À đúng rồi, Ứng Cương nói họ đã hoàn thành khám xét kho hàng Đường Quân ẩn náu, bắt một loạt đường dây nằm vùng, bảo anh rảnh thì qua cục của họ một chuyến.”
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu, ôm cô ngồi xuống mép giường: “Biết rồi.”
Ninh Tú Phân ngồi trên đùi anh, mở phích nước, đổ một bát chè trứng đường đỏ nóng hổi: “Đây là bà bảo em mang cho anh tẩm bổ đấy.”
Thấy Vinh Cẩm Thiêm nhận lấy, Ninh Tú Phân đưa thìa cho anh, nghiêm túc nói:
“Em chỉ là con mồi của bọn họ dùng để đối phó anh, mục tiêu của họ vẫn là anh, lần này không thành công, anh và em đều phải cẩn thận.”
Ở đại học Phục Đán cô còn ổn, người người qua lại đơn giản, còn anh ở bên ngoài phải đối mặt với đối tượng phức tạp hơn nhiều, như vậy sẽ nguy hiểm.
Ninh Tú Phân vừa dứt lời, tay Vinh Cẩm Thiêm khựng lại, trong đôi mắt hẹp lạnh lùng hiện lên tia sáng phức tạp.
Anh đặt bát chè trứng đường đỏ trong tay xuống, nhìn cô: “Ninh Tú Phân, rất xin lỗi! Ở bên anh sẽ mang lại nguy hiểm cho em!”
Anh ngừng lại: “Sau này có lẽ vẫn sẽ có âm mưu hoặc tấn công nhắm vào em, anh sẽ cố hết sức bảo vệ em!”
Ninh Tú Phân giật mình: “Em biết.”
Vinh Cẩm Thiêm chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt phượng lạnh lùng: “Nhưng chúng ta phải luôn ở bên nhau, đã hứa rồi, không ai được nuốt lời.”
Ninh Tú Phân sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, câu nói cuối cùng này của anh như một đứa trẻ.
Vừa bướng bỉnh vừa bất an.
Ninh Tú Phân nghĩ ngợi: “Vinh Cẩm Thiêm…”
Vinh Cẩm Thiêm ngắt lời cô: “Anh biết mình ích kỷ, nhưng một khi sói đã chọn bạn đời, cả đời này, anh chỉ chọn em thôi!”
Ninh Tú Phân nhìn đôi mắt tưởng như lạnh lùng bình tĩnh, nhưng ẩn chứa ánh lửa rực cháy của anh.
Vinh Cẩm Thiêm trẻ tuổi, anh vẫn chưa phải là nhân vật lớn trầm ổn lạnh lùng, uy thế sâu nặng trên ti vi.
Nhưng áp lực từ đáy mắt cố chấp đến sự cuồng nhiệt của anh đã khiến người ta không dám cũng không đủ sức từ chối.
Ninh Tú Phân thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai anh:
“Vinh Cẩm Thiêm, anh biết với người làm ăn, điều quan trọng nhất là giữ lời hứa mà, em đã đồng ý thành vợ chồng thật với anh, sẽ không tùy tiện vì chút nguy hiểm khó khăn mà nuốt lời đâu.”
Trên người anh giai này cũng có chút điên cuồng, nhưng giấu rất kỹ.
Đúng vậy, không cuồng nhiệt không thành được việc lướn, có thể leo lên vị trí cao như vậy, bản tính của anh sao có thể là yếu đuối dễ bảo chứ.
Ninh Tú Phân nheo mắt to cười: “Em tin anh sẽ bảo vệ em thật tốt, dù sao chúng ta là bạn đời cách mạng, phải cùng nhau xây dựng bốn điều hiện đại hóa mà!”
Ở bên anh rất nguy hiểm, nhưng muốn đội vương miện phải gánh vác trọng trách.
Tự an ủi mình một chút ở góc độ khác – vợ anh kiếp trước cũng đâu có chết đúng không?
“Hơn nữa cửa hàng của em sắp khai trương rồi, em tự mình ra xã hội làm ăn cũng sẽ gặp nguy hiểm, nhiều rận không sợ ngứa.”
Ninh Tú Phân nhún vai.
Thời buổi này không ít vũ khí và đạn dược vẫn còn lưu hành trong dân, càng chẳng có chuyện quản lý công cụ sắc nhọn gì.
Mức độ nguy hiểm là điều mà người trẻ vài chục năm sau chưa từng trải qua.
Từ năm 1979 ban hành Bộ luật Hình sự đầu tiên đến năm 1983 bắt đầu phong trào trấn áp tội phạm trên cả nước, an ninh trật tự nông thôn đô thị trong khoảng thời gian đó rất tệ.
Từ lâu đã không còn là thời không cần cửa khóa then cài.
Nhưng giống như mặt trời rực rỡ nhô lên từ biển cả cuồn cuộn, đây là thời đại vừa tốt nhất vừa tồi tệ nhất, cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái trước mặt, tâm trạng phức tạp như có nước sôi sùng sục trong lòng, cô chính là người châm lửa.
Ánh mắt anh từ từ trở nên thâm trầm, đột nhiên giơ tay, ôm cô vào trong lòng, ngửa đầu hôn lên môi cô.
Ninh Tú Phân chỉ cảm thấy sống lưng mình bị năm ngón tay thon dài của anh khóa chặt, nụ hôn này không hề mang ý chiếm đoạt,
Anh chỉ dịu dàng đến mức khiến cột sống cô cũng mềm nhũn.
Hồi lâu, hai người mới tách ra.
Miệng Ninh Tú Phân nhỏ xinh, bị anh hôn sưng đỏ, sáng bóng.
Hơi thở cả hai đều hỗn loạn, có thể cảm nhận được sự nóng bỏng khi da thịt áp sát và nhịp đập rung động của hormone.
Khuôn mặt tròn nhỏ của Ninh Tú Phân cũng đỏ ửng, thở hổn hển dữ dội.
Giọng Vinh Cẩm Thiêm khàn khàn, gương mặt tuấn tú lạnh lùng và đuôi mắt tinh xảo đều ngập tràn sắc đỏ của dục vọng.
Nhưng anh cụp mi mắt dài, hít sâu một hơi thả cô xuống đất: “Tối nay em về sớm đi, anh chưa chuẩn bị, không giữ em lại đâu, không đánh trận khi chưa chuẩn bị.”
Nỗi ám ảnh tâm lý khiến anh không muốn nghe lại câu nói đó nữa – chẳng ra sao cả!
Ninh Tú Phân sững người, muốn cười, lại sợ chọc giận người nào đó đang đỏ tai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất