“…” Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái nhỏ xinh bên cạnh.
“Sao thế? Anh từng thấy cá đạp xe à?” Ninh Tú Phân nhướng mày.
Tam quan của anh được thanh tẩy một lần, phụ nữ không có đàn ông giống như cá không có xe đạp?
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cá lái xe…
“Phụt… Ha ha ha.” Vinh Cẩm Thiêm thật sự không nhịn được mà bật cười.
Đã lâu lắm rồi anh không cười, nhưng cô đặc vụ nhỏ này thú vị quá, trong đầu đâu ra nhiều ý nghĩ kỳ lạ vậy chứ.
Ninh Tú Phân cảm thấy mình bị cười nhạo, cất cao giọng: “Vốn dĩ là vậy, tiền và điểm công tôi tự kiếm được, việc nhà cũng tự làm được, bị bệnh tự đến bệnh viện được, anh nói xem đàn ông còn làm được gì?”
“Còn phải nhờ tôi hầu hạ anh ta và cả nhà anh ta, cuối cùng già rồi còn phải hốt phân lau nước tiểu hầu hạ anh ta đến chết!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô xù lông, buồn cười: “Sao cô nói giống như cô từng lấy chồng, còn hầu hạ đàn ông cả đời rồi vậy?”
Ninh Tú Phân bứt rứt, quay đầu oán giận cắn lấy xiên thịt: “Anh nghĩ lại hầu hết gia đình cạnh anh có vậy không đi, tôi chống mắt nhìn đây này!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn dáng vẻ tức tối của Ninh Tú Phân, trêu chọc: “Cho nên đây là nguyên nhân cô không muốn lấy chồng, do đàn ông vô dụng?”
Ninh Tú Phân ghét cái cách anh nghiêm trang châm chọc mình, hung tợn cắn thịt: “Vốn là vậy, trừ tác dụng lên giường đẻ con ra thì đàn ông làm gì…”
Vừa dứt lời, cô biết ngay bản thân sai rồi…
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô với ánh mắt sâu xa, chống cằm cười: “À, đúng, phải có đàn ông mới có thể hoàn thành… Nhiệm vụ lên giường, cô biết khá nhiều đấy.”
Ninh Tú Phân đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh: “Hừ, đây là y học thường thức!”
Người này cứ trưng khuôn mặt đẹp trai văn nhã ra, nhưng giọng điệu vừa gian tà vừa ngả ngớn, làm trái tim cô hẫng đi một nhịp.
Cô gái bên cạnh cúi đầu, vành tai trắng nõn giờ hồng hào mềm mại, làm Vinh Cẩm Thiêm híp mắt, vô thức để đầu lưỡi cạ vào hàm sau răng.
Không biết cắn vào sẽ có mùi vị gì.
“Tôi còn tưởng cô đang hẹn hò với bí thư Lý kia nên mới hiểu nhiều vậy đấy.” Anh rũ mắt, đè nén suy nghĩ đó đi.
Sắc mặt Ninh Tú Phân lạnh tanh: “Tôi không hẹn hò với anh ta, cùng lắm thì trước kia có thiện cảm. Tôi hiểu là vì có thím hàng xóm là bác sĩ của trạm y tế, tôi cũng sống bên cạnh trạm y tế, thím ấy thường đưa đưa tôi và con thím ấy đi chơi.”
Giải thích chính là che giấu, nhưng cô cũng nói thật, không lừa anh.
Không biết tại sao khi nghe cô nói cô chưa từng hẹn hò, lòng Vinh Cẩm Thiêm lại có cảm giác thoải mái lạ thường.
Anh quay mặt sang, đứng dậy cầm một phần dưa hấu cắt sẵn đến, đưa cho cô: “Ăn không?”
Ninh Tú Phân vui mừng nhìn dưa hấu trong tay: “Anh lấy dưa đâu ra vậy?”
Vinh Cẩm Thiêm chỉ vào trong núi: “Tôi trồng, thì là, hồi hương và ớt cay do tôi trồng cả.”
Ninh Tú Phân nhìn anh, một lời khó nói hết: “Đừng nói là anh khai hoang trồng ruộng trong núi luôn đấy nhé?”
“Chỉ có một miếng đất, đảm bảo tố chất cơ thể không thụt lùi thì phải có đủ nguồn dinh dưỡng, rốt cuộc thì có lẽ cả đời này đều phải ở lại đây.” Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói.
Ninh Tú Phân ngẫm lại cũng phải, không lén trồng cây sau núi, không đi săn, e rằng mấy năm nay anh khó mà chịu đựng nổi.
Phần tử cải tạo bị điều xuống nông thôn không thể có đất phần trăm.
“Không đâu, anh sẽ không ở đây cả đời, giờ khắp nơi đều đang khôi phục trật tự, phát triển kinh tế, anh sẽ về nhà thôi.” Ninh Tú Phân lắc đầu.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, ánh mắt xa xăm: “Cô chắc chắn tôi còn cơ hội rời khỏi đây như vậy?”
Ninh Tú Phân nghiêm túc nhìn anh: “Bởi mọi thứ đều đang tốt lên, anh lại là người có bản lĩnh, rồng sẽ không bị kẹt trong đầm cạn mãi.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái trước mắt, không biết đáy lòng cảm thấy thế nào.
Chưa có ai nói vậy với anh bao giờ, tuy anh cũng không tin mình sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở đây.
Cô là người đầu tiên tin tưởng anh như vậy khi anh rơi xuống vực thẳm.
“Này.” Anh đưa dưa hấu và xương sườn đã nướng xong cho cô.
Ninh Tú Phân cười khúc khích: “Cảm ơn.”
Dưa hấu ngọt thanh giải khát, thịt nướng mọi có mùi cực thơm, khiến cô ăn đến vùng miệng bóng nhẫy.
Nhưng, sau khi ăn no rồi…
“Chẳng phải cô nói cô biết hun thịt ư?”
Đứng trước một đống “núi thịt”, Vinh Cẩm Thiêm nhìn bộ dạng luống cuống không biết xuống tay từ đâu của Ninh Tú Phân, anh hơi nhíu mày.
Ninh Tú Phân thở dài: “Làm ơn đi anh trai à, anh nhìn đống núi thịt này đi, chừng năm con lợn rừng, đủ để người cả thôn đến ăn, sao một mình tôi làm hết cho được?”
Hun năm sáu ký thịt còn được, cái này gần năm trăm ký thịt luôn rồi!
Nếu bán chắc cũng tầm mấy ngày mới hết nhỉ?
Hơn nữa khói bốc lên khi hun thịt rất dễ bị người khác nhìn thấy.
Cũng trách cô khi nãy đói đến mơ hồ, nhìn thấy đồ ăn đã bắt đầu nói chuyện mà không suy nghĩ.
“Vậy giờ phải làm sao?” Vinh Cẩm Thiêm hỏi.
Ninh Tú Phân xoa huyệt thái dương, suy nghĩ một lúc lâu: “Cách tốt nhất đương nhiên là bán hết số thịt lợn này đổi lấy tiền và loại phiếu chúng ta cần.”
Nhiều thịt lợn thế này đổi được biết bao nhiêu tiền và phiếu, chắc cỡ hơn ngàn tệ đến tay.
Nhưng đây là điều không thể, bọn họ không có cách tự xử lý đám lợn rừng này rồi vận chuyển xuống núi vào thành.
Hay là nói cho trưởng thôn, để người ta kéo lợn xuống rồi chia cho toàn tiểu đội thôn đổi lấy lòng người. Ninh Tú Phân lại nói.
Cặp ‘vợ chồng hoạn nạn’ là cô và anh còn phải sống trong thôn một thời gian, nợ ân tình khó trả, tiểu đội thôn được đồ tốt, ít nhiều gì cũng sẽ nhớ đến hai người họ.
Vinh Cẩm Thiêm trầm ngâm một hồi: “Tôi có thể xử lý một con lợn, trong núi này còn một sơn động chưa ai đi qua, có thể hun thịt bên trong sẽ không ai biết.”
Đôi mắt Ninh Tú Phân sáng ngời: “Vậy chúng ta nuôi mấy con lợn đó trong sơn động. Lúc cần có thể làm lợn sữa quay!”
Cô ngồi xổm trước mấy con heo rừng nhỏ đang run bần bật: “Chúng ta tự chừa lại một con lợn với đám lợn con, bốn con còn lại để bí thư chi bộ dẫn người nâng vào thôn, vậy là ổn.”
Nói làm là làm ngay, Vinh Cẩm Thiêm chọn một con lợn rừng, dứt khoát giết rồi cạo lông chung với gà rừng và hoẵng rừng rồi khiêng lợn vào trong sơn động.
Số lợn còn lại ở ngay tại chỗ, họ lấy dây thừng cột lên cây.
Ninh Tú Phân ở phía sau với vài con lợn rừng nhỏ nhìn anh khiêng con lợn trăm ký đi qua đường núi gập ghềnh mà chân như giẫm trên đất bằng, như thể chẳng khiêng thứ gì vậy.
Cô đúng là nhìn đủ rồi, rốt cuộc anh làm sao mà trưng khuôn mặt điển trai văn nhã đó, làm việc lại khoẻ như Trương Phi như vậy!
Đến sơn động, Ninh Tú Phân còn thấy có chỗ chứa củi và không ít đồ ăn vặt.
Cô biết ngay đây là “căn cứ bí mật” của Vinh Cẩm Thiêm.
Người này quá trâu bò.
Đến khi cô và Vinh Cẩm Thiêm nhóm lửa, tất cả thịt lợn và thịt hoẵng được thái ra từng miếng treo lên thì trời đã gần sáng, lúc này hai người mới xuống núi.
Có Vinh Cẩm Thiêm dẫn đường, xuống núi nhanh hơn nhiều.
Đến chuồng bò, Ninh Tú Phân ngửi mùi máu tanh và mồ hôi trên người mình thì muốn nôn ra.
“Tôi đi nấu nước, cùng tắm không?” Vinh Cẩm Thiêm thấy Ninh Tú Phân nhăn mặt, hỏi một câu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất