Vinh Cẩm Thiêm nhớ lại tài liệu mình đã xem, gật đầu: “Được, chúng ta cũng nên vào rồi.”
Mọi người mặc thường phục, đi thẳng qua lối đặc biệt vào phòng chờ VIP.
Trong phòng VIP đã có ba người ngồi uống trà, trên bàn để những tách trà bằng sứ trắng vẽ cảnh núi sông.
Thấy Vinh Cẩm Thiêm bước vào, có hai người lớn tuổi hơn một chút, người còn lại là một thanh niên tuấn tú cầm sổ ghi chép, trông giống thông dịch viên hoặc thư ký.
Chàng thanh niên vừa thấy Vinh Cẩm Thiêm thì sững người.
Nhưng ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm cũng chỉ lướt qua cậu ta, như không thấy gì cả, cuối cùng dừng lại ở người đàn ông trung niên 47, 48 tuổi đang đứng lên.
Ông ta mặc bộ vest rộng vai ít thấy trong nước, đeo kính gọng thủy tinh kim loại, khuôn mặt vuông trông ôn hòa nho nhã, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa ánh sáng kiên nghị thâm thúy.
“Chắc hẳn đây là đội trưởng Vinh, ngưỡng mộ đã lâu.” Người đàn ông trung niên mỉm cười chìa tay về phía anh.
Vinh Cẩm Thiêm cũng cười, đưa tay ra: “Chú chắc là cục trưởng Âu, hồi nhỏ không hiểu chuyện, xem ra tiếng tăm gây rối ở Kinh thành cũng truyền đến tận chỗ chú rồi.”
“Đâu có, đâu có, trưởng tử nhà họ Vinh tài hoa hơn người, luôn là tấm gương để chúng tôi dạy dỗ con cái nhà mình.” Người đàn ông trung niên cười rộ lên.
Cậu thanh niên này nhìn qua cũng không phải là loại người ngang ngược khó bảo khiến người ta đau đầu như lời đồn.
Vinh Cẩm Thiêm cười nhạt: “Vậy sao?”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng của anh thoáng lướt qua vị thư ký trẻ tuổi bên cạnh.
Chàng thư ký tuấn tú quay mặt đi, ánh mắt tức giận.
Cục trưởng Âu khen ngợi nhìn chàng trai cao lớn trầm ổn trước mặt: “Tôi có thể gọi cậu là Cẩm Thiêm được không? Lần tiếp đón Ninh gia Hong Kong này chúng ta còn phải hợp tác chặt chẽ nữa?”
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu: “Đương nhiên được, tôi là hàng hậu bối, lại chỉ là nhân viên tạm thời, mong chú chỉ giáo nhiều hơn.”
Cục trưởng Âu mời Vinh Cẩm Thiêm ngồi xuống, nói đầy ẩn ý: “Đừng gọi là cục trưởng nữa, lần này chúng ta đến là vì “việc tư”, không phải công vụ, Cẩm Thiêm cứ gọi tôi là chú Âu là được.”
Vinh Cẩm Thiêm hiểu rõ trong lòng, đúng vậy, hoạt động tiếp đón lần này bắt buộc phải là cũng chỉ có thể là – “việc tư”!
Anh gật đầu: “Chú Âu.”
Cục trưởng Âu ngồi xuống cùng Vinh Cẩm Thiêm, mở tập tài liệu đánh dấu “tuyệt mật”, hai người bắt đầu thảo luận công việc.
Chàng thư ký trẻ tuổi tuấn tú luôn theo bên cạnh mặt không biểu cảm nhìn cảnh này, bản thân không chen vào được câu nào.
Cậu ta cúi đầu, tâm trạng không vui đã hiện rõ trên mặt.
Khi cục trưởng Âu cầm tách trà uống nước, có chút khó hiểu liếc nhìn cậu ta, nhíu mày, tiếp tục nói chuyện với Vinh Cẩm Thiêm.
Nửa tiếng sau, đột nhiên có nhân viên lễ tân vội vã đi tới, mở cửa phòng VIP nói: “Thưa ngài, khách đã đến.”
Chỉ chốc lát sau, một bóng người cao khoảng 1m78 trong sự hộ tống của mấy nhân viên bảo an bước vào.
Người đàn ông trạc 34, 35 tuổi, mặc áo gió, bên trong là bộ vest rộng vai, giày da tinh xảo, đeo kính râm màu nâu.
Phong thái ung dung trầm ổn, hoàn toàn là kiểu quý ông phong cách Hong Kong điển hình.
Cục trưởng Âu mỉm cười đứng dậy, tiến lên mấy bước: “Chào mừng ngài Ninh Bỉnh Vũ từ Hong Kong đến thăm quan Thượng Hải.”
Ninh Bỉnh Vũ tháo kính râm, lộ ra gương mặt tuấn tú với đôi mày kiếm mắt sáng, chủ động đưa tay, cười nói bằng tiếng Quảng Đông rõ ràng: “Làm phiền các vị rồi, cảm ơn!”
Lúc này, phim Hong Kong vẫn chưa phổ biến trong nước, ở Thượng Hải gần như không ai nghe hiểu tiếng Quảng, càng đừng nói đến chuyện giao tiếp.
Nhưng chàng thư ký trẻ tuổi luôn theo sát bên cạnh cục trưởng Âu lại đột nhiên lên tiếng, dùng tiếng Quảng Đông chuẩn nói với Ninh Bỉnh Vũ: “Anh Bỉnh Vũ, lâu rồi không gặp.”
Ninh Bỉnh Vũ ngạc nhiên, nhìn chàng thanh niên trước mặt: “Cậu có phải là… A Lang… Âu Minh Lãng không? Cậu đã lớn thế này rồi à?”
Âu Minh Lãng đóng vai thư ký cười nói: “Đúng vậy, em lớn rồi, anh Vũ!”
Lời hàn huyên thân mật đó cho thấy Âu Minh Lãng và cậu cả hiện tại của Ninh gia từng có mối giao tình tốt.
Vinh Cẩm Thiêm đứng bên cạnh mặt không biểu cảm lắng nghe.
Nếu anh nhớ không lầm, cục trưởng Âu từng ở chi nhánh Hong Kong mấy năm, Âu Minh Lãng cũng theo sang đó.
Khó trách trong dịp đặc biệt đón tiếp đại diện dòng chính Ninh gia lần này, thằng ranh con Âu Minh Lãng cũng có thể tham gia.
Cục trưởng Âu nghe hiểu tiếng Quảng nhưng không nói được, chỉ dùng tiếng phổ thông mỉm cười: “Xem ra Ninh đại thiếu gia còn nhớ Minh Lãng nhà tôi, hồi nhỏ nó làm phiền các cậu rồi.”
Bên Hong Kong không thích nói đồng chí, cục trưởng Âu dùng cách xưng hô người bên đó thường gọi Ninh Bỉnh Vũ nhất.
Có Âu Minh Lãng chen ngang như vậy, Ninh Bỉnh Vũ cũng không còn khách sáo như lúc đầu nữa, mỉm cười nói: “Lâu không gặp, chú Âu vẫn khỏe mạnh như rồng như hổ vậy!”
Mọi người nói cười có đủ, Vinh Cẩm Thiêm không xen vào, lặng lẽ đứng như pho tượng.
Trừ khi anh cố ý, nếu không trong đám đông anh luôn là người thu hút sự chú ý nhất.
Rất nhanh cuộc hàn huyên kết thúc, Ninh Bỉnh Vũ nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm, mỉm cười, chủ động đưa tay: “Vị này chắc là Vinh sinh rồi.”
Vinh sinh, người Hong Kong thích đơn giản hóa từ “tiên sinh” thành “sinh”, thêm họ vào trước, chính là cách gọi một quý ông – Vinh sinh.
Vinh Cẩm Thiêm hơi gật đầu, bắt tay với vị quý ông phong cách Hong Kong uyển chuyển trước mặt: “Chào anh, hoan nghênh trở lại đại lục, mong chúng ta hợp tác đầu tư lần này thuận lợi.”
“Chắc chắn rồi, người Hong Kong chúng tôi làm ăn đều đề cao chuyện buôn bán phát đạt, ai cũng phát tài.” Sắc mặt Ninh Bỉnh Vũ ung dung.
Nếu anh ta không đoán sai, người thanh niên đẹp trai mặc áo khoác da và quần bò nhưng khí thế trên người như giấu mũi tên sắc bén chắc hẳn là người chủ chốt thực hiện giao dịch lần này.
Ninh Bỉnh Vũ dùng một câu nói đã xác định tính chất chuyến thăm quan lần này là “làm ăn đầu tư”, không liên quan đến chuyện khác.
Đôi mắt thâm thúy của Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Bỉnh Vũ: “Đúng vậy, ai cũng phát tài, làm ăn phát đạt, Ninh đại thiếu gia đừng khách khí, có thể gọi tôi là A Thiêm.”
Đã là làm ăn, vậy thì cứ theo quy củ bên Hong Kong, dùng cách xưng hô có thể kéo gần khoảng cách giữa đôi bên.
Người đối diện hiển nhiên là một nhân vật cực kỳ thông minh và hiểu chuyện.
Khó trách có thể trở thành người dẫn đầu thế hệ trẻ nhà họ Ninh, được cử sang đại lục đàm phán “việc làm ăn” có cấp bảo mật cao như vậy.
Tất nhiên, những ai xuất hiện trong tình huống đặc biệt thế này chẳng ai không phải người thông minh, nhìn nhau cười cùng ra ngoài, lên xe riêng đi về nội thành.
Từng chiếc xe vệ sĩ cũng lặng lẽ dẫn đường riêng phía trước.
Trên xe của Ninh Bỉnh Vũ, hàng ghế trước là thư ký của anh ta, hàng ghế sau anh ta và Vinh Cẩm Thiêm cùng ngồi.
Ninh Bỉnh Vũ lên xe, đeo kính mắt kim loại, lấy ra một chiếc máy ảnh Sony, mỉm cười:
“Mấy chục năm trước ông nội tôi cũng từng dạy học ở Thượng Hải, nay ông nội tuổi già nằm liệt giường, không thể trở lại đại lục nữa, tôi chụp một ít ảnh mang về có được không? Như vậy có vi phạm kỷ luật không?”
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu: “Không sao, đây không phải khu vực quân sự, ở Thượng Hải cũng thường có khách nước ngoài, Ninh đại thiếu gia cứ tự nhiên.”
Ninh Bỉnh Vũ cười chụp rất nhiều ảnh dọc đường, cảm khái: “Đại lục quả thực tràn đầy sinh cơ vô hạn, xem ra qua thêm vài năm nữa sẽ có biến đổi lớn long trời lở đất.”
Nói xong, anh ta vừa chụp ảnh vừa hờ hững hỏi:
“Nhà họ Ninh chúng tôi vốn có gốc rễ tổ tiên ở Ninh Nam và Dương Thành, A Thiêm nghe hiểu tiếng Quảng là vì trước đây từng làm việc gần Ninh Nam sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất