Nhưng có một điều rất kỳ lạ là anh ta đã lục tung trường học rồi, vậy mà vẫn không phát hiện được tung tích của Vinh Cẩm Thiêm.
Mà hiện giờ chỉ cần nhìn là anh ta có thể nhận ra ngay lập tức.
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm lạnh lẽo: “Có vẻ như mày nhận ra tao, mày là người ở thủ đô, người chỉ đạo mày làm chuyện này cũng là người ở thủ đô đúng chứ?”
Đường Quân nhìn Vinh Cẩm Thiêm, anh ta đột nhiên không còn căng thẳng nữa, cười khẩy.
“Đại công tử Vinh mà mọi người đang tìm kiếm luôn lẩn trốn trong đồn cảnh sát nhỏ ở Thượng Hải đúng chứ? Chẳng trách nhiều người tìm mãi không ra, hoá ra là trốn dưới pháp luật!”
Vinh Cẩm Thiêm mặt không biểu cảm chĩa súng về phía anh ta: “Ninh Tú Phân đang ở đâu?”
Ninh Tú Phân đang trốn trong đống đồ lộn xộn trong nhà kho thì đột nhiên nghe thấy loáng thoáng một giọng nam lạnh lùng quen thuộc.
Tựa như đã thoát khỏi sự nguy hiểm khiến cô ngẩn người trong giây lát, phút chốc cả người cô ngồi xổm xuống đất mà thở phào nhẹ nhõm, xung quanh khoé mắt đã phiếm hồng.
Tên khốn nạn, cuối cùng cũng đến!
Lúc này Ninh Tú Phân mới cảm nhận được chân tay mình đang run rẩy, sau lưng đã toát đầy mồ hôi.
Sau khi bình tĩnh lại Ninh Tú Phân không chạy đến nơi phát ra giọng nói của Vinh Cẩm Thiêm.
Thay vào đó cô tiếp tục tiến sâu vào trong nhà kho tìm một nơi khác mà không hề ngoái đầu lại, cẩn thận đi về phía trước.
Nếu như cô không nhầm, thì lúc bị Ninh Trúc Lưu bế vào đây, cô đã nhìn thấy thứ gì đó.
Cái nhà kho kiểu cũ này có cửa sổ thông gió hình vòm bằng kính, kiểu dáng khá cổ xưa.
Không lâu sau, đúng như dự đoán Ninh Tú Phân nhìn thấy trên bức tường có một cái cửa sổ thông gió rộng khoảng một mét vuông, cách mặt đất khoảng hai mét.
Cửa sổ này đã bị hỏng từ lâu, trên kính phủ đầy mạng nhện, cô vẫn nhìn thấy tờ báo đang cản ánh sáng chiếu vào, tờ báo đó còn là tờ “Minh Báo” trước ngày giải phóng!
Cô nhìn ngó xung quanh, cố hết sức kéo một chiếc kệ đựng đồ bằng thép đã rỉ sét sang bên cạnh, đặt ngay bên dưới cửa sổ.
Sau khi xác nhận nó khá vững chắc, Ninh Tú Phân kiễng chân lên, đặt cờ lê lên trên bệ cửa sổ sau đó bắt đầu leo lên trên kệ đựng đồ.
Khi đã trèo được lên cửa sổ, cô cúi người xuống, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài qua tấm kính.
Bên ngoài nhà kho hiển nhiên có một con đường trống.
Không đúng lắm, cũng không hẳn là trống, cô nhìn thấy tên đại ngốc Trần Thần đang cảnh giác cầm súng canh gác bên đường của nhà kho.
Khuôn mặt cậu ấy sắc sảo và nghiêm túc, cậu ấy bí mật dùng cử chỉ ra lệnh cho mọi người, lặng lẽ trèo vào những cửa sổ thông gió xung quanh khu vực gần đó.
Trong tay mỗi người đều đang cầm một thứ gì đó cô không rõ, bọn họ cầm lấy rồi ném xuống sông!
Ninh Tú Phân quan sát một cách chăm chú, cô quen những người kia, đây chẳng phải những giáo quan trong trại huấn luyện quân sự sao, bọn họ còn cảnh giác thay thường phục làm gì vậy?
Sau khi quan sát xong, xác nhận bên ngoài an toàn, cô suy nghĩ một lúc.
Lúc này Ninh Tú Phân cầm chiếc cờ lê trên bệ cửa sổ lên đập mạnh vào cửa sổ, phát ra một tiếng “Choang”.
Ở kiếp trước cô vẫn không hiểu tại sao trong phim ảnh và phim truyền hình khi các nam chính đang đánh nhau với kẻ thù của mình.
Nhân vật nữ chính vốn đang núp ở một góc lại giống như một kẻ thiểu năng trí tuệ lao ra giữa hai bên.
Nếu không phải làm con tin cho kẻ địch thì làm lá chắn chắn đạn cho nam chính sao?
Đây là hội chứng mất não gì vậy, thật là một hành vi ngu xuẩn.
Định làm gì? Định chết một cách hào nhoáng sao?
Người bình thường khi thấy đánh nhau sẽ cuống cuồng bỏ chạy khỏi hiện trường, cách nhân vật nam chính và kẻ địch của anh ta càng xa càng tốt!
Đã không có năng lực giúp nam chính giết chết kẻ xấu lại còn khiến nam chính phải bảo vệ cái mạng nhỏ bé của mình.
Cứ coi như nam chính vô dụng, bị phản diện giết chết vậy nữ chính ít nhất cũng phải chạy trốn tìm cơ hội báo thù chứ?
“Choang!” Cửa sổ rất nhanh bị vỡ thành từng mảnh, cô núp mình vào bên tường.
Thứ nhất là để tránh mảnh vỡ của cửa kính làm bị thương!
Thứ hai là vì sợ những người bên ngoài sợ hãi, dùng súng bắn chết cô, một con tin vừa chạy thoát!
Cửa sổ vỡ toang, động tĩnh nơi này nhanh chóng kinh động đến những người bên ngoài.
Đúng lúc nhóm người kia đang lén lút ném thứ gì đó xuống dưới sông, bọn họ cảnh giác nhìn lên!
Giây tiếp theo, đúng như cô nghĩ có vài người đã chĩa súng về phía cửa sổ!
Không có ai ở trên cửa sổ!
Trần Thần nháy mắt với đồng đội bên cạnh, ra hiệu cho bọn họ theo sát mình, sau đó chĩa súng về phía cửa sổ, sắc mặt nghiêm nghị hô lên: “Ra đây!”
Lúc này Ninh Tú Phân mới từ từ đưa tay lên để người bên ngoài thấy bản thân không có vũ khí: “Đừng nổ súng!”
Giọng nói quen thuộc khiến Trần Thần sững sờ, cậu ấy cảm thấy bản thân mình bị ảo giác nhưng vẫn ra lệnh cho người khác không được tuỳ tiện nổ súng.
Giây tiếp theo khuôn mặt nhỏ bé của cô gái nhô lên từ bên cửa sổ.
Cô cười với những đồng chí cảnh sát bên dưới, khẽ nói: “Anh đẹp trai nào có thể giúp tôi xuống được không, chỗ này có hơi cao!”
Mắt của Trần Thần suýt nữa nhảy ra ngoài: “Chị dâu… em… em họ?”
Tại sao nữ chính không ở chỗ đội trưởng mà lại tự mình chạy ra ngoài rồi?
Vậy đội trưởng đang cứu ai?
Cứu cái nịt sao?
…
Nghe thấy tiếng cửa sổ vỡ, Đường Quân nghi hoặc nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng hỏi: “Đường Quân, tao hỏi mày một lần nữa, Ninh Tú Phân đâu!”
Đường Quân quay đầu lại, anh ta không hề cảm thấy sợ hãi khi bản thân bị bao vây.
Anh ta nhếch khoé miệng ác ý nhìn về phía Vinh Cẩm Thiêm: “A, mày nói Tiểu Muội sao, con nhãi đó đang nằm trên giường của tao, cô ta vừa yêu kiều vừa mềm mại, chỉ bóp một cái đã chảy nước…”
“Bằng!” Tiếng đạn xuyên qua trong không khí lại vang lên.
Bởi vì có lắp bộ phận giảm thanh nên tiếng đạn nặng nề đã được nén xuống.
Đường Quân sững sờ, vết thương trên má đau rát, anh ta chạm vào, viên đạn đó đã sượt qua má anh ta một cách chính xác, để lại một vết máu.
Khẩu súng trong tay Vinh Cẩm Thiêm chĩa thẳng vào đầu Đường Quân, anh lạnh nhạt nói.
“Tao chưa nổ súng không phải bởi vì tao không có khả năng cho một phát đạn vào cái đầu toàn rác rưởi của mày, mà tao đang cho mày cơ hội được sống đấy hiểu chưa?”
Giọng nói cùng khí thế của đối phương chiếm thế áp đảo khiến cho sắc mặt Đường Quân trở nên u ám khó coi: “Vinh Cẩm Thiêm, tốt nhất mày nên hiểu rõ một điều, Ninh Tú Phân đang nằm trong tay tao! Nói chuyện phải khách khí một chút!”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn anh ta, nhẹ nhàng chế nhạo: “Nhìn khuôn mặt bầm dập của mày xem, làm sao vậy, bị cô ấy đánh hả? Hay là người chạy rồi!”
Đường Quân thấy anh không nói lý liền cười lạnh: “Vinh Cẩm Thiêm, mày cũng lợi hại thật, có thể tìm đến tận đây, từ lúc bắt đầu mày và Ninh Tú Phân đã giăng bẫy tao chính là để tìm thấy nơi ẩn náu của tao đúng không?”
Vừa dứt lời, Đường Quân liền bóp cò.
“Bằng” Tiếng súng vang lên.
Nhưng tiếng hét lại phát ra từ chính miệng Đường Quân: “A!”
Cổ tay của anh ta đã bị Vinh Cẩm Thiêm cắt đứt!
Những cảnh sát phía sau Vinh Cẩm Thiêm chết đứng, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Đường Quân nổ súng nhưng người bị thương lại là anh ta?
Chỉ có Ứng Cương đứng gần nhất nên cùng đã nhìn thấy rõ nhất, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hai người đồng thời nổ súng cùng một lúc nên chỉ nghe ra một tiếng súng, nhưng đạn của Vinh đội trưởng đã bắn trúng đạn của đối phương, sau đó cắt đứt cổ tay Đường Quân?!
Vinh đội trưởng còn có thể đoán ra hướng đi của viên đạn đối phương sao? Đây là chiêu thức phi lý gì vậy?!
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm lạnh lẽo nhưng miệng lại mỉm cười nói: “Cô ấy rời đi từ lúc nào, còn sống không?”
Nếu là Trần Thần sẽ biết đội trưởng Vinh đã mất hết kiên nhẫn, anh đang tiến vào trạng thái giết chóc.
Đường Quân đau đớn che cổ tay đang chảy máu của mình lại, vừa hận vừa tức nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Ha… Vinh Cẩm Thiêm, mày nghĩ rằng bản thân rất tài giỏi sao! Vậy cùng đi chết đi!”
Nếu dám làm gián điệp thì anh ta đã sớm nghĩ đến ngày này, vì vậy mà đã cho cài bom khắp nơi trong nhà kho!
Anh ta dùng tay còn lại tìm chiếc điều khiển từ xa, sau đó ấn mạnh. “Đùng!”
Trong nháy mắt tiếng nổ vang lên! Khói bụi bay mù mịt!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất