Một lúc sau, miếng giẻ lau bịt miệng bà ta đã thấm đầy máu, bà ta chỉ có thể kìm nén sự đau đớn và sợ hãi, sống chết nhìn Ninh Trúc Lưu với ánh mắt cầu cứu.
Nhưng Ninh Trúc Lưu lại bị dọa sợ trước sự tàn bạo của A Trung, sợ đến nỗi ngã xuống mặt đất.
Ông ta run lẩy bẩy trơ mắt nhìn Ninh Cẩm Vân bị đánh cho đến khi thoi thóp.
…
Bên kia.
Khi Đường Quân cầm roi da đi vào, Ninh Tú Phân đang nằm co ro trên giường.
Cô gái dường như vừa tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt xen lẫn bối rối nhìn tay chân đang bị trói.
Anh ta khẽ cười, hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Anh ta nhìn cô gái phía trước đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đen láy tựa như bồ đào trong phút chốc hiện lên sự cảnh giác và phòng bị.
Tâm trạng Đường Quân trở nên tốt hơn một chút, anh ta đặt roi da sang một bên, thản nhiên cầm một chiếc cốc tráng men kéo ghế ngồi bên cạnh cô: “Uống nước không?”
Ninh Tú Phân im lặng, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”
Đường Quân đưa tay ra nâng cằm cô một cách thương hại: “Cha nuôi của em đã bán em cho tôi, nhóc con em là người thông minh, có lẽ biết rằng không phản kháng sẽ bớt bị giày vò hơn đúng chứ?”
Ninh Tú Phân giơ đôi tay bị trói lên, nhanh chóng đẩy bàn tay đang nâng cằm cô của anh ta ra, mặt không biểu cảm nói: “Tôi không phản kháng nhưng cuối cùng chẳng phải anh vẫn giết tôi sao?”
Đường Quân nắm lấy cổ tay đang bị trói của cô, mạnh mẽ kéo cô đến trước mặt mình, nhàn nhã nói.
“Chết cũng có cách chết thoải mái và cách chết không thoải mái, bị dây thừng siết cổ đến chết và bị chơi đến chết không giống nhau.”
Anh ta hài lòng nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt cứng đờ người.
Đôi mắt xinh đẹp của cô chứa đựng sự sợ hãi, sự tức giận, lấp lánh tựa như một con thú nhỏ hung hãn.
Đường Quân đưa tay ra bóp mặt cô một cách thô bạo, cười: “Đôi mắt to tròn của em khi khóc nhất định sẽ rất đẹp, công tử Vinh cũng khá có mắt nhìn phụ nữ.”
Ninh Tú Phân vô cảm nói: “Khóc trước mộ nhà anh còn đẹp hơn!”
Đường Quân bật cười, đột nhiên xoay cổ tay nắm lấy tóc của Ninh Tú Phân kéo ra phía sau, nước nóng trong cốc nước tráng men trên tay anh ta dội thẳng vào khuôn mặt của Ninh Tú Phân.
Cô không phòng bị nên bị dội thẳng vào mặt, còn bị ngạt nước mà ho mấy tiếng: “Khụ khụ khụ…”
Cũng may nước không nóng lắm, chỉ hơi ấm mà thôi.
Dòng nước thuận theo khuôn mặt cô chảy xuống chiếc cổ gầy gò.
Ninh Tú Phân đang mặc một chiếc áo len mỏng mùa thu, bên trong là áo sơ mi trắng, lúc này chiếc áo sơ mi trở nên xuyên thấu vì bị ướt.
Những đường cong cơ thể lúc ẩn lúc hiện trên áo sơ mi cùng với khuôn mặt tủi nhục của cô khiến Đường Quân cảm thấy vui vẻ.
Đáy mắt anh ta ẩn hiện sự sảng khoái kỳ lạ: “Nhìn xem, tôi đã nói khuôn mặt đẫm lệ của em sẽ rất đẹp mà, Vinh đại công tử đã bao giờ làm em khóc chưa?”
Ninh Tú Phân vô cùng ghê tởm, lạnh lùng hỏi: “Anh không thiếu tiền nhưng lại tốn rất nhiều công sức để bắt tôi lại, thực ra anh không hề nhìn trúng tôi đúng chứ, rốt cuộc là ai đã phái anh đến giết tôi?”
Nếu cứ để anh ta tiếp tục chủ đề chết tiệt này chỉ khiến tên biến thái này càng thêm vui vẻ thôi.
Đường Quân nhìn khuôn mặt ướt đẫm chứa đựng sự tức giận và chán ghét của cô, khoé miệng nhếch lên.
“Em nói xem, một cô gái nhỏ bé đến từ một vùng quê nhỏ như em, cưới ai không cưới lại dám cưới một kẻ không địa vị không ai chống lưng như Vinh Cẩm Thiêm, một kẻ sinh ra để làm bia đỡ đạn.”
Anh ta không hề dừng động tác lại, đưa tay chiếc cởi áo len của cô.
Ninh Tú Phân không quan tâm chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta: “Là người của thủ đô sao? Kẻ địch của Vinh Cẩm Thiêm hay là người bên cạnh anh ấy?”
Tay của Đường Quân móc vào cổ áo cô, bắt đầu cởi chiếc cúc áo đầu tiên: “Sao vậy, mới ở bên cạnh Vinh Cẩm Thiêm đã học được cách moi thông tin sao?”
Ninh Tú Phân sửng sốt, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ không cam tâm, nếu như tôi phải chết thì để tôi làm một con bạch quỷ sáng suốt không được sao?”
Đường Quân dùng đầu ngón tay cởi chiếc cúc áo thứ hai ra, chế nhạo.
“Được, vậy chúng ta hãy trao đổi thông tin, em nói trước, kỹ năng tự vệ của em là học từ trại huấn luyện quân sự ở trường đại học hay là học từ vị giáo quan nào mà lợi hại như vậy?”
Ninh Tú Phân không hề lay động: “Trước đây khi ở trong thôn Vinh Cẩm Thiêm đã dạy tôi.”
Đường Quân cởi chiếc cúc áo thứ ba của cô ra, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Sau khi em lên đại học có từng gặp anh ta không?”
Ninh Tú Phân im lặng, quay mặt đi.
Đường Quân mất kiên nhẫn giật tóc cô ra phía sau, ép buộc cô ngẩng mặt lên: “Nói!”
Khuôn mặt nhỏ bé của Ninh Tú Phân nóng bừng, hung dữ trừng mắt nhìn anh ta, hét lớn: “Đúng vậy, từ sau khi anh ấy ngủ với tôi thì tôi không còn gặp anh ấy nữa, vậy được chưa? Làm sao này, là tôi không cần anh ấy!”
Đường Quân sững sờ, nhìn đôi mắt ngấn nước đã đỏ hoe, khuôn mặt tràn đầy tức giận của cô.
Một lúc sau anh ta đột nhiên chế nhạo: “Ha, em thẹn quá hóa giận vì Vinh đại công tử đã bỏ rơi em sao?”
Thì ra cô ta bị bỏ rơi, vì vậy mới không muốn trả lời sao?
Đường Quân cảm thấy yên tâm hẳn.
Ngày hôm đó anh ta phát hiện những chiêu thức tự vệ của Ninh Tú Phân đã vượt quá phạm vi tự vệ thông thường.
Chắc chắn không phải học được từ trại huấn luyện quân sự.
Mặc dù Hà Tô nói bọn họ không tìm thấy tung tích của Vinh Cẩm Thiêm nhưng trong lòng anh ta luôn có cảm giác bất an đến kì lạ.
Nếu như thật sự là Vinh Cẩm Thiêm dạy cô, vậy chẳng phải Vinh Cẩm Thiêm đang ở bên cạnh Ninh Tú Phân sao?
Nếu như Vinh Cẩm Thiêm đang ở bên cạnh Ninh Tú Phân, vậy nếu anh ta ra tay chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Chậc chậc… người có quyền cao chức trọng như họ, lúc khốn khó nhất thì vẫn giống như con người, nhưng đợi đến khi họ quay về vị trí vốn có của mình, thì liệu rằng có còn giống con người nữa chăng?”
Đường Quân cởi chiếc cúc áo cuối cùng trên áo sơ mi của cô, anh ta chợt có cảm giác thương hại.
Nhưng lại không biết đang thương hại Ninh Tú Phân hay thương hại chính bản thân mình.
Cúc áo đã được cởi hết, ánh mắt anh ta dừng lại trên cơ thể mảnh khảnh trắng như tuyết chỉ mặc mỗi đồ lót của cô.
Anh ta mỉm cười: “Đại công tử Vinh không hiểu phong tình, em đi theo anh ta thật là lãng phí cơ thể vừa yêu kiều vừa mềm mại này, nhìn xem em ngoan như vậy, lần đầu tiên tôi sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Đường Quân đưa hai tay bị trói của cô lên, đầy dục vọng cúi đầu cắn bộ ngực mềm mại của cô.
Nhưng khi anh ta vừa cúi xuống đột nhiên cảm nhận được quanh cổ mình có thứ gì đó!
Anh ta giật mình, nhìn sợi dây thừng trói tay Ninh Tú Phân không biết từ lúc nào đã được nới lỏng.
Cô ngước mắt lên, mỗi tay cầm đầu dây thừng cùng lúc siết thật mạnh!
Đường Quân kinh ngạc vì bị siết cổ, một tay kéo sợi dây thừng quấn quanh cổ mình, tay còn lại túm lấy cổ Ninh Tú Phân!
Nhưng Ninh Tú Phân tựa hồ như đã luyện qua rất nhiều lần.
Trước khi anh ta kịp hành động thì cô đã bật người ngồi dậy, dùng đầu đập thật mạnh vào mũi anh ta một cái “Bụp!”.
Cô gần như đã dùng toàn bộ sức lực của mình cho đòn tấn công này!
“Chết tiệt! A!” Xương mũi của Đường Quân dường như đã bị cô đập gãy, anh ta hét lên đau đớn, cả đầu choáng váng!
Ninh Tú Phân cố gắng chịu đựng cơn choáng váng tương tự, lập tức kéo sợi dây thừng trong tay, mượn lực ra sức siết cổ Đường Quân, sau đó vội vàng đứng dậy!
Cô gần như đã cắt đứt hoàn toàn sợi dây thừng trói tay chân mình.
Nhưng Đường Quân đột nhiên đi vào, cô chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh lại đối phó với anh ta, không dám hành động liều lĩnh.
Suy cho cùng thì cô cũng chưa từng đi lính, không được huấn luyện trong thời gian dài cũng không có kinh nghiệm chiến đấu.
Cho dù sư phụ Vinh Cẩm Thiêm có lợi hại đến đâu cô vẫn chỉ là tân binh!
Cô chỉ có thể cố gắng hết sức thành thạo một số chiêu thức đặc biệt hữu ích trong việc cứu mạng khi cận chiến trong vòng một tháng.
Khoảnh khắc này cơ thể cô phản ứng nhanh hơn não, nhớ lại những gì Vinh Cẩm Thiêm đã dạy.
Khi tấn công với khoảng cách rất gần, hãy dùng trán và đầu làm vũ khí mạnh mẽ tấn công vào phần mắt và mũi của kẻ địch một cách bất ngờ!
Điều này có thể khiến kẻ địch không thể phản kích lại trong thời gian ngắn!
Ô Cường cũng từng trúng chiêu này trước đây!
Hiện tại cô cố gắng chịu đựng tên biến thái Đường Quân này chính là để anh ta mất cảnh giác, một đòn đánh gục anh ta!
Nếu như ra tay thành công Ninh Tú Phân không cần phải ra sức siết cổ anh ta, về sức lực cô không thể so bì với đàn ông.
Nhân lúc Đường Quân đang choáng váng, cô nhanh tay cầm lấy bình giữ nhiệt trên tủ cạnh đầu giường mà cô đã nhắm tới từ lâu, đập thật mạnh vào đầu anh ta vang lên một tiếng “Bang!”.
Bình nước giữ nhiệt đập mạnh vào đầu Đường Quân, lớp lót thuỷ ngân bên trong nổ tung.
Nửa bình nước nóng đổ lên đầu Đường Quân!
“A!” Đường Quân hét lên, Ninh Tú Phân quay người nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất