Mắt Ô Cường hiện lên sự xảo quyệt: “Phụ nữ à, ngủ cùng thì là của con rồi đúng không? Con nhỏ đó đến từ vùng hẻo lánh, không còn trong sạch nữa thì dám làm lớn chuyện chắc?”
Anh ta biến thái cười cợt: “Làm nó hai ba lần là to bụng thôi, hai ông bà già côi cút đó làm gì được nữa?”
Tim mẹ Điền suýt thì nhảy lên cổ họng: “Chẳng lẽ con muốn…”
Ô Cường liếm môi như lúc ngửi được mùi hương trên người Ninh Tú Phân: “Mẹ, lòng con hiểu rõ mà, mẹ giúp con là được.”
Mẹ Điền vẫn thấy lo lắng: “A Cường, mẹ nghe nói cô ta có anh họ làm huấn luyện viên trưởng, lỡ đâu…”
“Anh họ quản lý được em họ suốt chắc? Chưa nói đến kỳ huấn luyện quân sự sắp kết thúc rồi, tất cả huấn luyện viên sẽ phải đi.” Ô Cường cười nham hiểm, anh ta đã tính kế xong rồi.
Mẹ Điền cắn răng nói: “Được rồi, mẹ nghe con đấy, hồi trước hai ông bà già đó lừa nhà chúng ta 150 đồng, coi như mua sính lễ cho cháu gái họ đi!”
Mẹ Điền vẫn còn nhớ số tiền lớn bị hai ông ở bà già tầng dưới moi sạch, bà ta phải bán bao nhiêu cái bánh bao chiên mới đủ!
Bỗng nhiên họ nghe thấy có người cười nhạo ở đằng sau: “Kế hoạch không tệ đâu nha.”
Mẹ Điền và Ô Cường giật nảy mình, cùng lúc quay đầu nhìn ra cửa.
Bây giờ Mẹ Điền mới phát hiện thế mà bản thân quên khóa cửa lại, bây giờ cánh cửa đã bị người khác đẩy ra
Chết tiệt!
Ô Cường vừa thấy người đến, anh ta đã bị dọa sợ, cả người dính đầy mồ hôi lạnh: “Mày… mày… mày nghe được bao nhiêu rồi?!”
Mẹ Điền sợ đến mức một chữ cũng không nói lên lời, trong đầu bà ta hiện ra cảnh tượng mình bị coi như phạm nhân lúc bị bắt ở đồn công an.
Đối phương khinh thường cười nhạo: “Tôi nghe thấy hết rồi, nghe mẹ con mấy người lên kế hoạch độc ác với người ta thế nào.”
Ô Cường nghiến răng nghiến lợi, anh ta cười lạnh: “Hừ, mày không có chứng cứ thì có thể làm gì!”
Anh ta cứ chối bỏ thì đối phương sẽ làm gì được chứ!
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày kết thúc huấn luyện quân sự sắp đến, tất cả sinh viên năm nhất cùng tham gia buổi kiểm duyệt.
Lúc này màn kiểm duyệt đội binh của lớp Ninh Tú Phân chỉ ở mức trung bình, bởi vì phần lớn thời gian các cô không dùng để huấn luyện đội hình mà là huấn luyện bắt địch.
Thế mà buổi kiểm duyệt của bọn họ có một màn trình diễn đánh giáp lá cà với lớp nam nhận được sự khen ngợi từ mọi người.
Khi động tác cuối cùng kết thúc, Ninh Tú Phân làm đội quân danh dự đứng trên sân thể dục, cô lau mồ hôi, nhìn bầu trời mùa thu tháng 10 cười rạng rỡ.
Cuộc sống đại học của cô, vừa bắt đầu đã được người ta cổ vũ!
Đúng là như vậy… Chuyện vui vẻ và đau buồn thường đi chung với nhau mà—
Vậy mà Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân lại xin nghỉ nửa tháng, kỳ huấn luyện quân sự của cô kết thúc, còn hơn mười ngày nữa hai người bọn họ mới quay về.
Không biết tại sao nhà xưởng với bệnh viện lại cho họ nghỉ lâu đến vậy nữa.
Sân trường đại học Phục vừa to vừa đẹp, mấy hôm trước Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân đã đi dạo chán rồi, không thể nào cứ ngồi xổm trong trường đại học Phục mãi không chịu ra.
Là cô con gái duy nhất, có lẽ Ninh Tú Phân là một người phù hợp để đưa bọn họ ra ngoài đại học Phục, đi dạo quanh Thượng Hải một chút.
Nhưng Ninh Tú Phân không hề có ý định này, cô lạnh lùng để 30 đồng xuống bàn—
“Bố à, ngại quá, con cũng mới đến đại học Phục được hai tháng, không ra ngoài trường nhiều nên không rõ về Thượng Hải, hơn nữa mới nhập học nên con khá bận, không đi dạo phố với mọi người được.”
Ninh Trúc để lại cho cô 36 đồng, cô trả 30 đồng còn 6 đồng giữ lại coi như nhận lấy ý tốt của bố nuôi.
Có nhiều hơn cô cũng không cho, nhỡ đâu làm bọn họ nghĩ rằng cô có nhiều tiền, có thể ‘Hút máu’ được.
Ninh Trúc Lưu còn chưa kịp mở miệng, Ninh Cẩm Vân đã đưa tay cầm 30 đồng lên, bà ta cười mỉa—
“Cái gì mà mới nhập học nên bận không thể tiếp đón bọn tôi được, không phải do cô sợ bọn tôi tiêu tiền à? Có tiền trang điểm cho bản thân mà không có tiền cho chúng tôi, đồ vô ơn!”
Ninh Cẩm Vân lấy 30 đồng xong, bà ta ghen ghét ngắm nhìn chiếc áo sơ mi trắng bằng sợi tổng hợp mát mẻ có khuy cài vỏ sò, phối hợp với chiếc váy caro xếp ly màu đỏ của Ninh Tú Phân.
Đây là đồ con nhóc thấp kém đang mặc, con gái Ninh Mỹ Mỹ của bà ta còn chưa được mặc cái váy tây nào!
Ninh Tú Phân chỉ coi bà ta như không khí, cô nói với Ninh Trúc Lưu: “Anh Đường là người Thượng Hải, anh ấy hiểu Thượng Hải hơn con, nếu mọi người không ngại thì đi với anh ấy đi, tiện thể mời anh ấy một bữa cơm.”
Ninh Trúc Lưu đau lòng phức tạp nhìn Ninh Tú Phân: “Con vẫn muốn giữ khoảng cách với bố sao?”
Ninh Tú Phân cười: “Bố đừng nghĩ nhiều, con đi học trước đây.”
Cô không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Ninh Tú Phân, ánh mắt Ninh Trúc Lưu trở nên phức tạp.
Ông ta lạnh lùng xoay người nhìn Ninh Cẩm Vân: “Trả tiền cho tôi, nếu còn làm hỏng chuyện nữa tôi sẽ cho bà đẹp mặt.”
Người Ninh Cẩm Vân cứng đờ, không tình nguyện lắm đưa 30 đồng cho ông ta.
Không đến hai ngày Ninh Tú Phân đã nhận được món quà sau khi Ninh Trúc Lưu và Ninh Cẩm Vân chơi một vòng quanh Thượng Hải, họ tặng cho cô một chiếc váy liền thân có họa tiết hoa nhỏ màu xanh.
Trong ký túc xá của công nhân viên chức đại học Phục.
“Không biết mấy tên bố mẹ kia của cháu đang có ý gì nữa!” Bà Hạ vừa lau miệng vừa ghét bỏ cái váy liền thân tay dài mùa thu kia.
Tuy rằng chất liệu không tệ nhưng kiểu dáng không khác gì cho người 45 tuổi mặc, con gái mặc cái này thì già quá!
Ninh Tú Phân đang giúp ông Đường thu dọn bát đũa, cô nhún vai: “Cháu đoán là do bố nuôi định mua váy cho cháu, nhưng ông ấy không chọn mà để Ninh Cẩm Vân chọn, bà ta cố tình chọn một cái mình có thể mặc được ạ.”
“Bà ta còn nghĩ cháu không thèm lấy, sau đó bà ta có thể lấy đi mặc, hay thật!” Bà Hạ càng nghe càng ghét bỏ đối phương ngu ngốc.
Ninh Tú Phân gật đầu: “Đúng thế, nhưng cháu không cho bà ta làm vậy đâu!”
Nghĩ lại cảnh mình dứt khoát nhận lấy chiếc váy, thấy ánh mắt bực tức và không cam lòng của Ninh Cẩm Vân, cô lại vui vẻ.
Cho dù mình không định mặc hay cầm đi tặng người khác, cô cũng không làm theo ý Ninh Cẩm Vân.
Ông Đường lắc đầu: “Tiểu Ninh à, cháu nhịn nốt mấy ngày, đợi bọn họ về quê là được rồi.”
Ninh Tú Phân ngoan ngoãn gật đầu: “Ông nội, cháu biết rồi ạ.”
Cô và Vinh Cẩm Thiêm cũng nghĩ như thế, hy vọng bọn họ gây ra chuyện xấu, có thể giữ hòa bình.
Khi cơm tối xong mới đến 6 giờ, mặt trời lơ lửng ở phía tây với những đám mây ngũ sắc đầy trời.
Gió đã hơi lạnh, tháng 11 ở phía nam bắt đầu đổi mùa, nhà nào cũng tranh thủ chủ nhật lên sân thượng phơi chăn.
Ninh Tú Phân lên sân thượng giúp ông Đường và bà Hạ dọn chăn, từ đằng xa cô có thể thấy các huấn luyện viên đã thu dọn đồ đạc, họ đang chuẩn bị lên xe rời khỏi trường.
Cô kiễng mũi chân lên dọn chăn khi đang ngắm màu xanh ôliu ở đằng xa, miệng nhỏ khẽ mỉm cười.
Mắt cô khá tinh, từ đằng xa vẫn nhìn được bóng người đang đứng ở đầu hàng chỉ huy mọi người lên xe.
Kỳ lạ thật, rõ ràng mọi người đều mặc quân phục nhưng cô lại thấy anh Vinh đầu tiên…
Cô ôm chăn, ngân nga hát rồi vội vàng chạy xuống cầu thang.
Đã hẹn nhau rồi, khi anh ấy chỉ huy mọi người lên xe cô có thể gặp anh ấy ở sân thể dục một lát, nếu anh ấy đi thì không biết bao giờ mới có thể gặp lại!
Trong lòng Ninh Tú Phân thấy hơi tiếc nuối
Trong hành lang tối tăm, không biết đứa trẻ nhà nào đã dùng chìa khóa vẽ lung tung lên bức tường hoen ố.
Lúc Ninh Tú Phân đi xuống tầng còn đang ôm chăn giường với hai cái gối, bỗng nhiên cánh cửa bên cạnh mở ra vang lên tiếng ‘Rầm.’
Cánh cửa va vào khiến cô lảo đảo, suýt chút nữa làm rơi chăn, gối trong ngực xuống.
Cô theo vội vàng siết chặt tấm chăn, bực bội nói: “Mấy người…”
Một bàn tay bất ngờ thô bạo kéo cô vào trong phòng.
“Rầm.” Đối phương vội vàng đóng cửa sắt lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất