Trong mắt Tần Hồng Tinh mang theo ác ý không hề che giấu: “Cô nói, nếu người phụ nữ đó không học đại học được thì kiểu gì anh Cẩm Thiêm cũng phải xuất hiện đúng không?”
Hà Tô dừng một chút, nhấp một ngụm trà.
…
Một tiếng sau.
Tiễn Tần Hồng Tinh đi, Hà Tô mới bắt đầu xem tài liệu mà Tần Hồng Tinh mang tới, bên trong toàn là tin tức của Ninh Tú Phân.
Sau khi xem xong, bà ta đứng bên cửa sổ ngắm cảnh một lúc.
Gần nơi họ ở có một cái hồ nhỏ, ánh mặt trời lấp lánh phản chiếu trên mặt nước trong vắt, chói đến mức Hà Tô phải híp đôi mắt quyến rũ lại.
Bà ta gọi điện thoại cho phòng thư ký: “Dạo này dạ dày lão Vinh không tốt, thích ăn cháo cá lát, anh chuẩn bị nguyên liệu cho tôi, buổi tối tôi tự mình làm.”
Phòng thư ký trả lời.
Hà Tô lại đổi đường dây, gọi điện thoại đến Thượng Hải.
Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại nghe máy.
“Alo, là tôi.” Hà Tô đổi sang giọng địa phương Thượng Hải.
Người đàn ông đầu bên kia ngây người một lúc, rồi cười như không cười: “Hóa ra là phu nhân Vinh, đã nhiều năm không liên lạc rồi, sao giờ lại nhớ ra mà gọi cho tôi vậy.”
Hà Tô châm một điếu thuốc lá Mỹ, chậm rãi nhả khói ra: “Chúng ta là bạn cũ cùng đến từ một đoàn văn công mà, có chuyện tốt tất nhiên phải nhớ đến bạn cũ rồi.”
Người đàn ông trong điện thoại cười hỏi: “Chuyện tốt gì làm ngài phu nhân Vinh của chúng ta phải nhớ từ xa như vậy?”
Hà Tô mỉm cười nhìn bức ảnh trong tay.
“Anh vẫn thích những cô gái nhỏ chứ, ở chỗ tôi có một cô gái nhìn là biết hợp khẩu vị của anh, nếu có thể thì anh ăn giúp tôi đi, sẽ không đối xử tệ với anh đâu.”
Trong bức ảnh đen trắng là hình chụp lúc Ninh Tú Phân tốt nghiệp thủ khoa trường Trung học số hai của huyện.
Cô gái trong ảnh có một đôi mắt sáng thu hút người, khuôn mặt tròn, miệng nhỏ, bím tóc to đen nhánh, nụ cười xán lạn như đóa hoa mùa hè, mềm mại lại rạng rỡ.
Người đàn ông hơi có hứng thú: “Cô muốn tôi ăn thế nào? Muốn sống hay chết?”
Hà Tô dịu dàng nói: “Tốt nhất là anh có thể ăn tươi nuốt sống cô ta, không thì chết cũng được, tài liệu tôi sẽ cho người gửi điện báo cho anh.”
Người đàn ông đầu bên kia chậc một tiếng, cười: “Tàn nhẫn thế cơ à, sao người ta lại mạo phạm phu nhân Vinh vậy?”
Hà Tô cong mắt: “Mẹ chồng không thích con dâu nên đặt quy tắc cho cô ta còn cần lý do sao?”
Tần Hồng Tinh đầu óc có vấn đề làm việc thì vô dụng, mánh khóe thì non nớt.
Chỉ muốn để bố mẹ nuôi của cô gái quê kia ầm ĩ một trận khiến cô gái đó không thể đi học.
Nhưng muốn ép đứa con riêng vừa xuất chúng lại thông minh giỏi giang kia của bà ta mất bình tĩnh, với chút mánh khóe đó làm sao mà đủ được?
Đã rất lâu rồi Hà Tô không được thấy lửa giận tràn đầy trong đôi mắt phượng tinh tế đó của anh, mà anh lại kìm nén trước mặt bà ta.
Người đàn ông yên lặng: “…”
Cuối cùng ông ta cười ghê rợn: “Vậy mà cô vẫn tin tưởng tôi, cô cũng may mắn lắm đấy, không có mẹ chồng, vừa đến là làm nữ chủ nhân gia đình luôn.”
Hà Tô rũ mắt lạnh lùng nhìn Ninh Tú Phân trong ảnh, đôi môi đỏ mỉm cười nhìn ngón tay thon nhỏ không dính nước của mình.
“Chúng ta cùng đến từ một đoàn văn công, không tin anh thì tin ai, anh nói đúng, tôi rất may mắn!”
Bà ta may mắn thì sẽ có người không may.
Ví dụ như “con dâu” của bà ta.
…
Từng ngày trôi qua.
Ninh Tú Phân mời Sở Hồng Ngọc ăn cơm, Sở Hồng Ngọc thẳng thắn đồng ý giúp tìm người sửa cửa hàng ở cửa sau trường trên đường Chính Minh.
Không cần quá phức tạp, chỉ đơn giản là sơn tường trắng và lát gạch, những việc còn lại, Ninh Tú Phân đã có kế hoạch của mình.
Sạp nhỏ được dựng lên trong khu người nhà giáo viên của Đại học Phúc Đán, bán mì, hoành thánh, văn phòng phẩm…
Các sinh viên cũng có thói quen sau khi kết thúc huấn luyện quân sự hoặc tan học sẽ chạy đến đây.
Hiển nhiên, với trời nóng như vậy thì quán nước có ga của bà Hạ và ông Đường đắt khách nhất, Ninh Tú Phân nhân tiện chuẩn bị thêm một số hoa quả và đồ ăn kèm khác nhau.
Hạt ý dĩ được luộc nhừ, những viên sắn tròn nhỏ, đậu xanh, đậu đỏ được ngâm trong nước đường phèn…. Một xu một thìa.
Cách ăn mới xuất hiện, trong lúc các giáo viên và sinh viên gọi mì và hoành thánh, họ không khỏi gọi thêm một bát, dù sao cũng chỉ tám xu, không chịu thiệt cũng không bị lừa!
Trường học nhắm mắt làm ngơ, nhưng phòng bảo vệ vẫn cho người đến trông coi.
Ông Đường và bà Hạ rất vui, quan hệ với hàng xóm tốt hơn rất nhiều, buôn bán nhỏ lại phát đạt.
Nhưng Ninh Tú Phân không vui lắm, huấn luyện quân sự còn mấy ngày nữa là kết thúc rồi, cô đã cố gắng luyện cách tự vệ hơn một tháng rồi, nhưng mà…
“Bộp!” Khuôn mặt nhỏ của Ninh Tú Phân bị Vinh Cẩm Thiêm ấn xuống nền nhà, ngũ quan vặn vẹo.
Cô chỉ có thể ra sức đập tay lên nền nhà… Ra hiệu nhận thua!
Vinh Cẩm Thiêm nhấc cô như một con thỏ từ chiếu trải trên nền nhà lên rồi mới thả tay.
Ninh Tú Phân không phục, trừng mắt nhìn anh: “Vì sao tôi có thể ném huấn luyện viên Kim qua vai, nhưng vẫn không đỡ được một đòn trong tay anh!”
Làm người ta tức quá mà, hơn nữa tên khốn này còn không nương tay, hơi tí là ấn mặt cô, mặt muốn bẹp luôn rồi!
Trong đôi mắt lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm mang theo ý cười: “Em biết mà, đám Kim Dương nhường các em.”
Ninh Tú Phân vừa giận vừa bực: “Tôi cũng không nghĩ phải thắng các anh, cho dù làm anh lùi một chút, ít nhất tôi cũng có cơ hội trốn thoát!”
Cách tự vệ không phải để giết người mà là để tự bảo vệ bản thân.
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô không phục, nhướn mày ngầm gây hấn: “Tôi cho em thêm một cơ hội nữa, nếu em có thể làm tôi lùi một chút thì tôi sẽ tự mình dẫn em đi tập bắn.”
Đôi mắt to của Ninh Tú Phân sáng bừng, trừng mắt nhìn anh: “Được thôi, nếu tôi có thể làm anh buông lỏng, anh phải dẫn tôi bắn bia bằng súng lục!”
Bọn họ huấn luyện quân sự phải tập luyện bắn bia, họ gần như tập luyện ngắm bia mỗi ngày, ngày mai mới chính thức bắn bia, nhưng chỉ được dùng súng trường kiểu cũ bắn!
Vinh Cẩm Thiêm cười nhẹ, sắn tay áo, để lộ ra cánh tay thon dài khỏe khoắn lại có cơ bắp rắn chắc: “Được, nếu em thua thì phải cọ lưng cho tôi.”
Nếu cô nhóc này có thể làm anh lùi một chút, trừ khi anh nhường cô.
Ninh Tú Phân ngây người, nháy mắt đỏ mặt, người này đang muốn chiếm lợi của cô à, đây không phải là việc mà những cặp đôi bình thường sẽ làm trong thời buổi bảo thủ này.
Nhưng ánh mắt của Vinh Cẩm Thiêm ngay thẳng hờ hững, giống một đạo sĩ trong lòng thanh tĩnh không có nhiều ham muốn vậy.
Dường như Ninh Tú Phân suy nghĩ quá nhiều, thấy cái đẹp nổi lòng tham.
Ninh Tú Phân kiềm chế lại, tên chó này, lắm lúc không biết anh sẽ ra chiêu xấu xa gì, cũng không biết học được ở đâu.
Ninh Tú Phân híp mắt, ánh mắt lướt qua cửa sổ, ở đó đã không còn tung tích những quả bóng bay cô treo lên từ lâu.
Mà ngày thứ hai đã không thấy nữa, cô giả vờ không vui chất vấn anh.
Cậu chủ Vinh vô cùng bình tĩnh ra vẻ… Chất lượng của những quả bóng bay nhập khẩu đó không tốt, tất cả đã nổ hết trong một đêm, nên anh chỉ có thể xử lý hết số bóng bay còn lại.
Đúng là lý do vô cùng đầy đủ!
Nhưng mà…
Ánh mắt Ninh Tú Phân thu lại, chợt cong người, nắm tay lại rồi lao về phía Vinh Cẩm Thiêm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất