Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ở bên kia, trên đường đến đồn cảnh sát, Ninh Tú Phân thì thầm với bà Hạ.
Bà Hạ ngạc nhiên nhìn Ninh Tú Phân, ánh mắt hơi kỳ lạ: “Đứa nhóc cháu còn biết cháy nhà hôi của.”
Ninh Tú Phân cong mắt cười: “Cái này không gọi là cháy nhà hôi của, phải gọi là yêu cầu hợp lý.”

Đồn cảnh sát Ngũ Giác.
Trong phòng làm việc lớn nhất, rất nhiều người nhà trong khu người nhà của Đại học Phúc Đán chen chúc nhốn nháo ở đây.
Một người đàn ông trung niên nhã nhặn bất đắc dĩ nói.
“Lãnh đạo trường chúng ta đúng là suy xét đến những cống hiến của giáo sư Đường đối với trường học.”
“Ông ấy mới quay lại Thượng Hải, thân thể kém, lớn tuổi, không con cái, còn phải nuôi vợ và cháu gái nuôi đi học, đúng là ông ấy đang gặp khó khăn trong cuộc sống.”
Chủ nhiệm văn phòng nhà trường đã nói vậy, thừa nhận lí do của Ninh Tú Phân rồi, nên hầu như người nhà giáo viên cờ im trống lặng.
Vu Cường thấy thế, không thể như vậy được!
Nếu cứ như vậy là xong chuyện, lẽ nào nhà bọn họ ầm ĩ một trận vô ích à, chẳng được lợi ích gì, còn phải đeo tội danh dẫn đầu gây rối.
Anh ta đứng dậy cười nói: “Chủ nhiệm, anh nói đúng, nhưng trường học của chúng ta cũng có rất nhiều giáo sư và người nhà gặp khó khăn, chăm sóc đặc biệt không thích hợp đâu nhỉ?”
Lời dụ dỗ này vừa nói ra, đã có người lẩm bẩm không vừa lòng giống người nhà họ Vu.
“Đúng vậy, thời buổi này nhà ai mà chẳng khó khăn!”
“Phải rồi, con trai tôi kết hôn rồi, trường học không phân phòng cho, còn đang ở ký túc xá cho người độc thân kìa!”
Thời điểm này không cho phép mua bán nhà riêng, tất cả thuộc sở hữu chung của nhà nước.
Chỉ có đặc khu thành phố Thâm Quyến mới bắt đầu thử nghiệm mua bán nhà.
Thấy có người phụ họa theo, Vu Cường vội vàng nháy mắt với mẹ Điền đang hoảng sợ, mẹ Điền kêu giời kêu đất luôn.
“Đúng vậy, hai lão già sống dai bọn họ có quan hệ nên được phân cho ngôi nhà hai phòng ngủ một phòng khách, lão Vu nhà chúng tôi mới chỉ được phân ngôi nhà một phòng ngủ một phòng khách, nhưng nhà chúng tôi có bốn người, đến lúc con trai tôi kết hôn thì phải làm sao!”
Trên mặt chủ nhiệm Sở khó coi nhìn đám người mẹ Điền: “Mẹ Điền, bà nói chuyện tôn trọng người khác một chút, phân phòng theo quy định cũng phải suy xét đến cống hiến của cá nhân người đó, trường học rất công bằng!”
Nói xong ông ấy lại nhìn những người khác: “Giáo sư Đường là một trong những người sáng lập khoa Kinh tế của trường chúng ta, nếu mấy người có thể cống hiến cho trường thì mấy người cũng có thể được như vậy!”
Ông ấy cũng là một trong số học sinh của giáo sư Đường, năm đó không dám đứng ra giúp đỡ thầy giáo của mình, phải nhìn thầy lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Bây giờ ông ấy có thể giúp, trường học cũng đồng ý điều này, hợp lý hợp quy định!
Câu nói này khiến những người nhà khác tạm thời không tìm được lí do để phản bác, ngơ ngác nhìn nhau.
Mẹ Điền rất tức giận, trên mặt sầm xuống: “Được lắm, trường học chia phòng có lí do của trường, nhưng để cả nhà bọn họ đến sân tập bán đồ là không đúng, nó vi phạm quy định!”
Bà ta phải tìm lí do thích hợp cho hành vi đập đồ của mình, nên chỉ có thể cắn chặt điều này, con trai mới có thể thuận lợi thoát ra.
Ninh Tú Phân rót nước ấm cho ông Đường và bà Hạ, chậm rì rì nói.
“Được thôi, chúng tôi có thể không đi bán nước có ga ở sân tập nữa, nhưng con trai bà đánh tôi, và hành vi ác bá đập vỡ đồ đạc nhà tôi của bà phải bị trừng phạt nghiêm khắc!”
Bà Hạ nói ngay: “Đúng vậy, chúng tôi muốn cảnh sát nhân dân phân xử cho chúng tôi!”
Không phải là muốn nắm chân đau của đối phương thôi sao? Ai sợ ai!
Mẹ Điền tức chết rồi, đứng dậy chỉ vào hai bà cháu: “Hai người…”
Vu Cường khẩn trương nháy mắt với cán sự Thôi, họ từng tặng thuốc lá cho cán sự Thôi rồi, chị họ nhà mình còn là người yêu cán sự Thôi, anh ta không thể mặc kệ!
Cán sự Thôi cau mày, đến bên cạnh chủ nhiệm Sở nói nhỏ: “Chủ nhiệm, thầy giáo Vu cũng là giáo sư già năm mươi tuổi rồi, nhốt con trai và vợ ông ấy trong đồn cảnh sát không ổn lắm đâu.”
Anh ta lắc đầu thở dài: “Ngài không thể chỉ chiếu cố giáo sư già đã nghỉ hưu mà làm lạnh lòng các giáo viên hiện tại.”
Anh ta chụp cái mũ này hơi lớn đấy.
Ánh mắt chủ nhiệm Sở hơi kỳ lạ nhìn cán sự Thôi.
Lúc trước nghe người khác báo cáo lại tình hình, có nhắc đến chuyện hôm nay phòng bảo vệ lại không ra mặt.
Xem ra cán sự Thôi vẫn thiên vị nhà họ Vu.
Không quan tâm vì sao anh ta thiên vị nhà họ Vu, nhưng anh ta nói đúng một câu…
Thầy giáo Vu Vĩ Ngạn đúng là giáo viên già của trường, còn là quay lại sau khi xuống nông thôn, nên trường học cũng không hy vọng chuyện này ầm ĩ quá mức khó coi.
Vậy chuyện này…
“Chuyện này nói khó không khó mà nói dễ cũng không dễ, với điều kiện nhà họ Vu được mấy người giáo sư Đường bỏ qua, bên đồn cảnh sát mới có thể xử lý theo tranh chấp giữa hàng xóm với nhau.” Chủ nhiệm Sở nhàn nhạt nói.
Cán sự Thôi là người của phòng bảo vệ nên cũng biết quy trình này.
Anh ta cau mày, kéo hai mẹ con Vu Cường và mẹ Điền ra nói.
Mẹ Điền cực kỳ tức giận: “Cậu không làm gì được hai lão già và một đứa ranh con bọn họ?”
“Thái độ của chủ nhiệm Sở rất rõ ràng, mấy người phải nghĩ cách để ông già họ Đường không kiên trì nữa, nếu không tôi cũng không giúp được mấy người.” Cán sự Thôi hơi khó chịu.
Anh ta vừa mới hẹn hò với một người họ hàng của nhà họ Vu, đã bị yêu cầu giúp làm việc, khiến cả người rối mù.
Vu Cường cũng khá khôn, vội vàng nói nhỏ với cán sự Thôi.
“Cán sự Thôi, anh xem có thể nhờ chủ nhiệm Sở hỏi giáo sư Đường một chút, vừa rồi chúng tôi cãi nhau đến mức khó chịu, chỉ sợ người ta không thèm để ý đến chúng tôi!”
Cán sự Thôi cũng muốn vứt củ khoai lang bỏng tay này đi, định truyền lời cho chủ nhiệm Sở xong rồi chuồn thôi.
Sau khi chủ nhiệm Sở biết, ông ấy cau mày, nhưng vẫn một mình truyền lại ý muốn của nhà họ Vu cho ông Đường và bà Hạ ở ngoài hành lang.
Ông ấy cũng nói lại mong muốn của trường học, cũng hy vọng ông Đường có thể khoan dung độ lượng, dù sao bọn họ cùng là thế hệ trước và thế hệ sau của trường.
Ông Đường nhàn nhạt nói: “Chuyện này tôi nghe theo vợ tôi, chủ nhiệm cũng biết mà, đàn ông Thượng Hải lắng nghe lời của người trong nhà hơn!”
Chủ nhiệm Sở: “…”
Được rồi, ông ấy còn nói được gì nữa, nói bản thân cảm thấy sai à? Nếu truyền đến tai con hổ cái trong nhà thì đêm nay ông ấy phải quỳ ván giặt đấy!
Ông ấy chỉ có thể nhìn bà Hạ.
Bà Hạ niết tay Ninh Tú Phân ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nói theo những gì cô dặn dò.
“Chúng tôi có thể hòa giải với nhà thầy giáo Vu, nhưng bọn họ đánh cháu gái tôi, còn đập vỡ quầy nhà tôi, cũng phải có lời giải thích chứ.”
Chủ nhiệm Sở hiểu ý, lời giải thích chính là muốn nhà họ Vu cắt chút máu… Bồi thường tiền!
Ông ấy gật đầu: “Bà xem muốn bồi thường bao nhiêu thì thích hợp?”
Bà Hạ cười: “Không nhiều, một trăm năm mươi tệ thôi.”
Chủ nhiệm Sở nghe vậy, thấy không quá đáng lắm, chỉ là hai tháng lương của thầy Vu thôi: “Được, tôi tìm họ yêu cầu lời giải thích!”
Bọn họ vừa đánh vừa phá, phải bồi thường!
Trong lòng Ninh Tú Phân hơi động, nghiêng đầu làm ra vẻ bông hoa trắng nhỏ lo lắng: “Nhưng mẹ Điền hung dữ như vậy, chỉ sợ không thèm nể mặt chủ nhiệm đâu.”
Sợ là chủ nhiệm Sở không hiểu nhà đó đã sa cơ thất thế, một trăm năm mươi tệ là muốn cắt một ngụm máu lớn của họ, cho nhà đó chút thuốc nhỏ mắt trước vậy, tuyệt!
Trên mặt chủ nhiệm Sở sầm xuống: “Nếu bọn họ không muốn trả, tôi sẽ nói lại!”
Mục đích đầu tiên đạt được, bà Hạ thừa thắng xông lên ngay, làm như đang rất khó xử.
“Chúng tôi cũng muốn nghĩ cho trường học, về sau sẽ không bán đồ uống gần khu dạy học hay sân tập nữa.”
Nghe bà Hạ chủ động nhắc đến chuyện này, đây là chuyện khiến chủ nhiệm Sở và các lãnh đạo nhà trường cực kỳ khó xử.
Chủ nhiệm Sở không dám tin đẩy kính, hơi xúc động: “Thật sao? Đúng là giáo sư Đường có nhận thức về tư tưởng!”
Khi trước trường học đồng ý cho ông Đường và vợ bán đồ ở sân tập, chưa từng nghĩ đến sẽ gây ra chuyện ầm ĩ như bây giờ!
Bây giờ ông ấy nói lí do ra, khiến người nhà và các giáo viên khác trong khu người nhà ngoài miệng không nói gì, nhưng sự oán hận của họ vẫn hiện rõ, không biết sau này còn xảy ra chuyện gì nữa.
Nếu bà Hạ và ông Đường chủ động từ bỏ thì không còn gì tốt hơn rồi!
Lông mày bà Hạ cau chặt: “Nhưng đúng là cuộc sống của chúng tôi đang gặp khó khăn, các lãnh đạo cũng biết, chúng tôi cũng phải tìm cho mình và cháu gái một con đường sống chứ?”
Chủ nhiệm Sở vội vàng cẩn thận hỏi: “Bà có yêu cầu gì, có thể nói trước không?”
Bà Hạ cười: “Không phải có một số gian nhà nhỏ của trường trên đoạn đường Chính Minh ở cổng sau trường sao, chú xem trường học có thể thuê cho chúng tôi một phòng đối diện đường cái không?
Bây giờ tất cả cửa hàng thuộc sở hữu chung của nhà nước, một loạt gian nhà tầng dưới phía cửa sau của trường thật ra là các bộ phận bán lẻ của đủ loại cửa hàng quốc doanh.
Chủ nhiệm Sở nghe vậy, cau mày: “Vâng, tôi sẽ đề xuất lên cấp trên.”
Hiện nay một hàng nhà thấp bé trên đường Chính Minh ở cửa sau cơ bản toàn là bộ phận bán lẻ của một số đơn vị quốc doanh, cái gì cũng bán, chỗ đó ít nhất còn trống một phần ba.
Hai năm nay trường học mới lấy lại sức sống, bận rộn mười phần hơi sức vào việc giảng dạy, nên không có thời gian quản lý những gian hàng đó.
Thuê cho ông Đường cũng là một cách bồi thường.
Ninh Tú Phân không thấy chủ nhiệm Sở từ chối, đoán ngay tám mươi, chín mươi phần trăm chuyện này sẽ thành công.
Trong lòng cô vui đến mức nở hoa, cửa hàng trên đường Chính Minh ở cửa sau Đại học Phúc Đán đấy, từ lần đầu tiên đi dạo Đại học Phúc Đán cô đã thèm chết rồi!
Dù bây giờ hơi lạnh lẽo nhưng mấy năm sau sẽ đáng giá rất nhiều tiền, nhưng mà không có con đường và tình huống đặc biệt thì sẽ không cho cá nhân thuê!
Chắc cô phải cảm ơn nhà họ Vu vì tình huống “đặc biệt” này thôi!

Ads
';
Advertisement