Huấn luyện viên Kim là người phía Đông tỉnh Sơn Đông, cao hơn 187cm, Ninh Tú Phân đứng trước mặt anh ấy chả khác gì củ khoai tây và cây tỏi tây!
Anh ấy bật cười.
Huấn luyện viên Kim một tay giơ ra, một tay chắp sau lưng: “Bây giờ, khoai tây nhỏ đến đánh tôi, tôi chỉ dùng một tay để đấu với cô thôi!”
Nói xong anh ấy đưa cánh tay còn lại ra sau lưng, tư thế vừa ngầu vừa đẹp trai khiến đôi mắt Nghiêm Dương Dương thoáng cái sáng lên: “Tớ thích sự mạnh mẽ của huấn luyện viên Kim.”
Sở Hồng Ngọc: “… Hình như tớ từng nghe câu này ở đâu đó rồi… Cậu cứ thấy lính là lại hứng hết cả lên.”
Ninh Tú Phân rũ mắt, thủng thẳng nói: “Huấn luyện viên, bà tôi từng nói không được đánh người…”
Huấn luyện viên Kim mỉm cười dụ dỗ: “Miễn là khoai tây nhỏ đánh trúng tôi, buổi chiều mọi người không phải xếp hàng nữa!”
Ninh Tú Phân vô cảm nhìn chằm chằm huấn luyện viên Kim, đòi thêm: “… Vậy cũng không cần chạy quanh sân tập nữa!”
Huấn luyện viên muốn cô làm hề để làm mẫu đúng không?
Anh đợi đấy, cây tỏi tây Đông Sơn!
Huấn luyện viên Kim nhướn mày, cô còn dám cò kè mặc cả?
Người đàn ông tỉnh Sơn Đông dứt khoát đồng ý: “Được!”
Ninh Tú Phân cúi đầu đi qua, chậm chạp giơ tay như quay phim chuyển động chậm, vỗ nhẹ lên tay áo anh ấy: “Đánh… như này hả?”
Huấn luyện viên Kim thấy cô không dám làm gì, cau mày: “Đây không phải đánh lộn giữa em và bạn học, em phải tấn công tôi, mặc sức đấm đá đi!”
Ninh Tú Phân vẫn lưỡng lự giơ tay lên, duỗi ra giữa chừng lại phân vân không biết nên đánh hay nên rút tay về: “Đánh người không tốt đâu?”
“Lính tiêu biểu số một, đây chỉ là thị phạm động tác, không phải đánh người!” Lông mày huấn luyện viên Kim cau chặt, anh ấy ghét nhất mấy nữ sinh nhu nhược, còn yếu đuối nữa.
Huấn luyện viên Kim thấy Ninh Tú Phân như bị anh ấy dọa sợ, rụt rè run rẩy, nhát gan giơ tay ra trước nhưng không dám động đậy mà cực kỳ ức chế.
Anh ấy kiềm chế không được mà bước lên một bước, nổi giận nắm cánh tay cô: “Cô làm gì vậy, không biết dùng tay tấn công người à!”
Anh ấy chưa nói hết câu, bàn tay vốn đang đưa ra của Ninh Tú Phân chợt nắm lại, cong ngón tay thành hình mắt phượng, rồi thoáng cái dùng sức đấm mạnh một phát thật mạnh vào huyệt kỳ môn của anh ấy!
Trong nháy mắt huấn luyện viên Kim cảm thấy sai sai lùi mạnh về sau đỡ đòn, nhưng khoảng cách Ninh Tú Phân đứng quá gần.
Anh ấy cảm thấy một cơn đau dữ dội từ xương sườn, Ninh Tú Phân headshort xong quay người bỏ chạy.
Với tư cách là phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn trinh sát, sau khi bị tấn công huấn luyện viên Kim giơ chân ra gạt giò.
Thấy một đá như chớp giật sắp đánh vào lưng Ninh Tú Phân, anh ấy vội vàng giảm lực thu chân về.
Đúng lúc này, một cánh tay thon dài đè chặt chân anh ấy, rồi vỗ một cái, nháy mắt đã hạ gục cái chân vàng của phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn trinh sát.
Cùng lúc đó Ninh Tú Phân bị một người lạnh lùng ôm lấy eo, xoay người tránh luồng gió theo chân phát ra kia.
“Gan em to nhỉ, ai cũng dám trêu?” Người đàn ông lạnh lùng nói Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân vỗ ngực, hưng phấn cong mắt cười với người đàn ông: “Truy cầu phú quý trong nguy hiểm, do huấn luyện viên đã nói nếu tôi có thể đánh trúng anh ấy, buổi chiều mọi người không cần phải xếp hàng chạy quanh sân tập nữa!”
Thật ra cô rất vui, bà dạy cô nhận biết vị trí các huyệt đạo trong Trung y, và cách dùng sức tấn công vào huyệt đạo bằng nắm đấm mắt phượng, đúng là có hiệu quả thật!
Vậy mà lại đánh trúng phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn trinh sát!
Các sinh viên xung quanh trợn mắt há mồm, sau đó tiếng reo hò vang lên: “Chúng ta thắng rồi! Khoai tây nhỏ thắng huấn luyện viên rồi!”
Giỏi thật, một nữ sinh lại có thể đánh trúng huấn luyện viên!
Ninh Tú Phân: “… Không cần phải gọi khoai tây nhỏ đâu!”
Nghe tiếng reo hò và ánh mắt kinh ngạc của các huấn luyện viên khác, huấn luyện viên Kim che cái xương sườn bị đau của mình, thẹn quá hóa giận: “Cô gian lận, vừa rồi không tính, do tôi bị cô lừa!”
Đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo của Vinh Cẩm Thiêm nhìn qua huấn luyện viên Kim: “Kim Dương, nhà binh không nề dối trá, nếu vừa rồi cậu đối mặt với kẻ thù cầm dao thì cậu đã mất mạng rồi.”
Thật ra huấn luyện viên Kim hối hận lúc nói rồi, thân là một người quân nhân, thua là thua, anh ấy không nên tranh cãi.
“Xin lỗi, huấn luyện viên trưởng, là vấn đề của tôi.” Kim Dương vội vàng hổ thẹn cúi đầu.
Ánh mắt âm trầm của Vinh Cẩm Thiêm lướt qua tất cả các huấn luyện viên vừa rồi đứng xem: “Không được coi thường bất cứ ai, cho dù đấy là phụ nữ hay trẻ em, cho dù đối phương trông nhỏ bé, yếu ớt hay không có hại, tất cả các đặc điểm riêng của kẻ thù làm người khác thả lỏng cảnh giác luôn là vũ khí trí mạng.”
“Rõ!” Tất cả các huấn luyện viên chỉnh tề nghiêm túc khép chân chào.
Đúng là bọn họ đã học được một bài học!
Bầu không khí nghiêm túc của các huấn luyện viên khiến các sinh viên không dám reo hò cười nói nữa.
Không biết vì sao rõ ràng vị huấn luyện viên trưởng trước mặt này trông trẻ tuổi lại lạnh nhạt, cũng khôi ngô tuấn tú, thần sắc cũng không nghiêm nghị như những huấn luyện viên khác.
Nhưng khí chất thâm trầm khó đoán trên người anh khiến người ta sợ hãi, không dám lớn tiếng.
Vinh Cẩm Thiêm thả Ninh Tú Phân ra, cau mày: “Lần sau đừng liều lĩnh như vậy nữa, ngộ nhỡ vừa rồi em bị chân cậu ta đánh trúng thật thì em phải nằm viện một tuần đấy!”
Con ngươi đen láy của Ninh Tú Phân hơi lóe lên: “Cho dù huấn luyện viên trưởng anh không ra tay thì huấn luyện viên Kim cũng sẽ không đánh tôi.”
Cô nhìn các huấn luyện viên nhàn nhạt nói: “Nếu phòng thủ là bản năng của bọn họ, thì bảo vệ những người dân vô tội càng là niềm tin từ trong máu!”
Ban đầu lúc Vinh Cẩm Thiêm ở nông thôn, làm gì có ai trong thôn giỏi đấm đá hơn anh đâu? Thế mà anh có tránh được phân trâu của dì ba Vương đâu?
Trên trán anh vẫn còn vết sẹo do bị đánh, còn hứng đủ phân trâu của dì ba Vương.
Huấn luyện viên Kim sững sờ, anh ấy không ngờ Ninh Tú Phân lại tính xa như vậy.
Lúc đấy anh đã cố gắng thu chân rồi, bảo vệ nhân dân đúng là… niềm tin đã ăn vào xương máu không thay nổi.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng híp mắt, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô: “Em gian lận đấy.”
Mặc dù hành động của anh không quá giới hạn, nhưng vẫn khiến các huấn luyện viên và sinh viên khờ người.
Tư thế của huấn luyện viên trưởng và khoai tây nhỏ thân mật thật…
“Cậu không biết hả, nghe nói huấn luyện viên trưởng là anh họ của khoai tây nhỏ khoa Kinh tế đấy.”
“Oa, mặc dù trông huấn luyện viên trưởng hơi thanh tú nhưng rất có bản lĩnh, không biết anh ấy có vợ chưa!”
Các sinh viên bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Ninh Tú Phân khó chịu, ngượng ngùng đứng ở đó.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn các sinh viên: “Toàn bộ học viên nghỉ ngơi tại chỗ, các huấn luyện viên khác tập hợp!”
Các huấn luyện viên nghe thế thì vội vàng thông báo cho những đồng đội vừa rồi không xem trận chiến của “khoai tây nhỏ phương Nam và cây tỏi tây phương Bắc”.
Trong lúc nói chuyện, hai mắt Nghiêm Dương Dương phát sáng sáp lại, nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Huấn luyện viên trưởng giỏi thật, chỉ một cú đã chặn được chân của huấn luyện viên Kim, đã vậy mà Ninh Ninh còn nói anh là nhân viên thời vụ chứ không phải lính…”
“Ừ, em ấy nói đúng, tôi đúng là nhân viên thời vụ.” Vinh Cẩm Thiêm cười như không cười nhìn Ninh Tú Phân.
Nghiêm Dương Dương sững sờ: “Hả? Nhân… Nhân viên thời vụ?”
Vinh Cẩm Thiêm thong dong nói: “Ừ, tôi xuất ngũ rồi, lần này chỉ là nhân viên thời vụ tạm thời đến giúp đỡ thôi.”
Ninh Tú Phân nghĩ thầm, phải rồi, anh không chỉ là nhân viên thời vụ quân đội, còn là nhân viên thời vụ cảnh sát, đơn vị an ninh…
Lần sau không biết sẽ làm nhân viên thời vụ của bên nào nữa.
Anh có hi vọng cạnh tranh Kỷ lục Guinness Thế giới với tư cách là nhân viên thời vụ giỏi nhất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất