Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Bên cạnh Ninh Tú Phân luôn có người có thể khiến anh đau lòng, trước đây là đầu bếp của nhà khách và hiệu trưởng Chu, còn bây giờ là bạn cùng phòng của cô!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Nghiêm Dương Dương như đang tranh công, mỉm cười hít sâu.
“Tiểu Ninh còn nhỏ, lại mới vào đại học, nên mọi người trong nhà không ai muốn em ấy yêu sớm, nên thích nghi và chuyên tâm học tập trước, nhiệm vụ này giao cho cô, được không?”
“Rõ! Huấn luyện viên trưởng!” Nghiêm Dương Dương vội vàng nghiêm túc kính chào.
Ninh Tú Phân: “…”
Cô muốn cạn lời rồi.
Chó Vinh luôn biết lợi dụng người như vậy!
Cô không kìm được mà kéo Nghiêm Dương Dương sang một bên, thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.
“Chị, đừng nói chị nhìn trúng tên chó anh họ của em nhé! Anh ấy trông giống người thôi nhưng tính chó lắm, còn lòng dạ đen tối ra tay độc ác nữa, vả lại anh ấy không phải lính đâu, anh ấy chỉ là nhân viên thời vụ thôi!”
Vinh Cẩm Thiêm nói anh đã sớm xuất ngũ rồi, chắc sẽ không quay lại quân đội nữa!
Nghiêm Dương Dương nháy mắt nhướn mày, giơ tay kẹp đầu Ninh Tú Phân.
“Con nhóc này nói gì đấy, đừng lấy tình yêu tầm thường làm dơ bẩn sự sùng bái của chị với giáo quan, chị lớn lên trong đại viện, loại khí chất trên người anh ấy chắc chắn là đã trải qua hàng trăm trận chiến mới có, sao có thể là nhân viên thời vụ được!”
Mặc dù Nghiêm Dương Dương là con cháu trong đại viện ở thủ đô, nhưng từ nhỏ cô ấy đã bị ép học nhảy, nên cô ấy vẫn luôn nội trú ở trường tập luyện nhảy múa.
Cô ấy chưa từng thấy “phong thái” năm đó Vinh Cẩm Thiêm đánh nhau với đám con cháu khắp đại viện không có đối thủ, gây chuyện thị phi khắp nơi.
Ninh Tú Phân suýt nữa bị cánh tay mạnh mẽ của Nghiêm Dương Dương kẹp chết, cô vội vàng nói: “Đủ rồi… Khụ… Em sai rồi, em sai rồi!”
“Dù sao em vẫn còn nhỏ, năm nhất không cho phép yêu đương!” Lúc này Nghiêm Dương Dương mới buông tay, túm chặt Ninh Tú Phân đầy mặt buồn bực quay lại.
Ninh Tú Phân: “Em hai mươi tuổi rồi…”
Bạn cùng phòng của mình mới gặp chó Vinh hai lần đã trở thành fan cứng của anh, còn giúp anh giám sát mình, gặp quỷ rồi!
Cận Biên Cương thấy vậy, nhàn nhạt cười: “Huấn luyện viên trưởng cứ đùa, tôi và Ninh Ninh chỉ là nói chuyện hợp nhau, khá có duyên thôi, sau này tôi sẽ chăm sóc em ấy như em gái mình.”
Cận Biên Cương nghe nói huấn luyện viên trưởng của khóa huấn luyện quân sự lần này có một người họ hàng là sinh viên mới, không ngờ lại là Ninh Tú Phân.
Anh ta muốn dùng thủ đoạn không chính đáng tiếp cận Vinh Cẩm Thiêm thông qua Ninh Tú Phân, nhưng không muốn làm Nghiêm Dương Dương hiểu lầm.
Nghe Cận Biên Cương gọi Ninh Ninh, còn chăm sóc cô như em gái, đôi mắt nguy hiểm của Vinh Cẩm Thiêm nheo lại.
Hừ… Ninh Tú Phân và anh đã ngủ cùng một giường, gần như chuyện gì cũng đã làm rồi, bây giờ còn gọi anh là anh họ.
Một người không biết ở đâu ra như cậu ta, lần đầu gặp Ninh Tú Phân, đã mới gặp mà như thân quen từ lâu đến mức gọi em gái?
Ninh Tú Phân có lòng phòng bị người nặng như vậy lại không từ chối…
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân không biết đang nghĩ gì bên cạnh, nhăn mày nói: “Ông bà muốn em về nhà một chuyến.”
Ninh Tú Phân chẳng muốn nói chuyện, chỉ gật đầu, lười biếng hừ nhẹ: “Biết rồi, anh họ.”
Cận Biên Cương nhạy bén cảm thấy huấn luyện viên trưởng thờ ơ không thích anh ta.
Có lẽ là người đàn ông trong nhà có em gái mới lớn, nên sợ cô bé bị lợn ủi mất.
Huống hồ Ninh Tú Phân đúng là cô gái đáng yêu lại tràn đầy sức sống khiến người ta rất dễ sinh ra thiện cảm.
Anh ra cười với Ninh Tú Phân và Nghiêm Dương Dương: “Ngày mai hai người còn phải huấn luyện quân sự, huấn luyện viên trưởng nói đúng, chín giờ rồi, mọi người nên về sớm một chút.”
Cận Biên Cương vốn là nòng cốt trong đám sinh viên, nên anh ta vừa nói vậy, buổi gặp gỡ giao lưu này cũng kết thúc.
Dù sao đã giờ này rồi, nên ngâm thơ, ca hát, nhảy múa cũng đã làm xong hết.
Thật sự có đàn anh đàn em nào nhìn trúng nhau, từng ấy thời gian cũng đủ để hẹn lần gặp sau rồi.
Ninh Tú Phân đi theo Vinh Cẩm Thiêm đến ký túc xá giáo viên.
Nghiêm Dương Dương ra sức vẫy tay với Vinh Cẩm Thiêm: “Huấn luyện viên trưởng, làm phiền anh đưa Ninh Tú Phân về rồi, ngày mai gặp!”
Sở Hồng Ngọc nhéo eo cô ấy, hừ nhẹ: “Cô nàng tomboy, cậu còn ở đây trát đài hình à, về ký túc xá thôi!”
Trát đài hình trong phương ngữ của Thượng Hải có nghĩa là khoe khoang, thích nổi bật.
Nghiêm Dương Dương trợn mắt nhìn cô ấy: “Tối này làm gì nổi bật ghê gớm được như cậu đâu!”
Tối nay gần như một nửa nam sinh hướng về Sở Hồng Ngọc.
Hai người vừa cãi nhau vừa xách đủ loại điểm tâm mà các đàn anh nhét cho quay về.
Con đường trong trường Đại học Phúc Đán được trồng đầy cây cối, lá cây ngô đồng đung đưa theo gió, ánh đèn mờ ảo phát ra từ đèn đường.
Dọc đường đi hai người không nói chuyện.
Tính ra đã ba tháng bọn họ không gặp nhau, bọn họ chỉ gặp nhau một lần vào buổi tối Ninh Tú Phân gặp chuyện.
Vinh Cẩm Thiêm cũng đi ngay trong đêm.
Bóng người và hơi thở quen thuộc bên cạnh làm trái tim vốn bình tĩnh của Ninh Tú Phân dần dần đập loạn lên.
“Em, vẫn ổn chứ, vết thương còn đau không?”
Gió đêm xen lẫn mùi của hồ nhỏ quét qua khoảng cách như xa như gần giữa hai người, cuối cùng anh vẫn dịu dàng lên tiếng trước.
Ninh Tú Phân im lặng một lúc: “Ừm, khỏi hết rồi.”
Những vết bầm tím và vết thương ngoài da đó rất nhanh khỏi, vì chuyện này mà bà Hạ còn yêu cầu cô phải bắt đầu học y với bà.
Ít nhất phải biết cách tự bảo vệ cơ bản.
Trên đoạn đường đến gần ký túc xá giáo viên gần như không có người, Ninh Tú Phân dừng chân.
Vinh Cẩm Thiêm quay người, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Sao không đi nữa?”
Ninh Tú Phân ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên hỏi: “Vinh Cẩm Thiêm, tôi muốn biết hôm nay anh lăn qua lăn lại vở kịch này là vì chuyện gì, anh…”
Cô dừng lại một chút, rũ hàng mi dài dày để che đi sự đau buồn và phức tạp trong mắt.
“Anh… Không phải đã nói cuối năm sau chúng ta sẽ ly hôn à, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Đại học Phúc Đán, còn nói là anh họ của tôi?”
Giọng Vinh Cẩm Thiêm chợt lạnh xuống: “Làm sao, không muốn anh xuất hiện trước mặt em vì em nóng lòng muốn tìm được niềm vui mới có thể đồng ý với những điều kiện và tư tưởng mới của em?”
Ánh sáng quá u tối nên anh không nhìn rõ được cảm xúc trong mắt cô gái ở trước mặt.
Chỉ cảm thấy cô không muốn tình cũ là anh lại xuất hiện, làm phiền buổi gặp gỡ giao lưu của cô!
Ninh Tú Phân nghẹn lời, anh đang nói cái quái gì vậy, làm như cô là loại phụ nữ lả lơi ong bướm không bằng: “Vinh Cẩm Thiêm, anh…”
“Chúng ta đã từng bàn bạc với nhau, để người nhà tôi không thể mưu toan dùng chuyện hôn nhân khống chế tôi trước khi tôi hoàn thành nhiệm vụ vào cuối năm sau, nên cuộc hôn nhân của chúng ta phải kéo dài đến cuối năm sau.”
“Tiền tôi đã trả rồi, cũng đã nói trong khoảng thời gian này em không được gây ra tai tiếng gì làm họ bắt được thóp, em thấy em có hợp tham gia loại chuyện như gặp gỡ giao lưu này không?”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng hỏi.
Vừa nghĩ đến đám nam sinh kia ân cần vây quanh cô, trong lòng anh không khỏi bùng lên ngọn lửa lạnh lẽo.
Ngay từ khi mới thành lập, ngôi trường đại học này đã là nơi dựng lên ngọn đuốc và lá cờ trào lưu tư tưởng mới trên cả nước.
Nếu cô muốn tìm một người bạn đời mới có tư tưởng phù hợp ở đây, chưa hẳn là không tìm được.
Ninh Tú Phân nắm chặt tay, cố gắng nhịn xuống, hít một hơi thật sâu, trên mặt không biểu cảm nói.
“Phải, là do tôi suy nghĩ không chu toàn, nhưng Vinh Cẩm Thiêm, anh vẫn cứ xúc động như vậy, nói chuyện gai góc, sau này chúng ta không cần thiết phải trao đổi với nhau nữa!”
Cô nói xong quay người đi luôn, càng đi càng nhanh.
Cảm xúc không ổn định vì anh cả ngày nay của cô biến thành khó chịu, và sự vui sướng thầm lặng khi gặp được anh.
Tất cả đã trở thành không muốn nhìn thấy anh nữa, không muốn nghe anh nói nữa… Không muốn! Không muốn!
Nhưng một giây sau, một bàn tay nhanh nhẹn dứt khoát nắm chặt đầu vai kéo cô lùi về sau, cứng rắn kìm lại bước chân của cô.

Ads
';
Advertisement