Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân nhìn chú Phương, tỏ ra vô tội: “Yên tâm đi chú Phương, tôi muốn buôn bán thức ăn thôi ạ, mở quán ăn thì cũng chỉ cần thêm chút dầu thôi, không cần nhiều đâu.”
Thời đại này không có sức sản xuất và kỹ thuật cao nên phải được phê chuẩn mới lấy được các nguyên liệu hóa chất này.
Nếu dám to gan đầu cơ những thứ này sẽ bị xử phạt nặng.
Chú Phương nhíu mày: “Cô muốn bán đồ ăn gì, cô là người ngoài địa phương này, sao mở quán được?”
Một chút dầu thì cũng là nguyên liệu đó!
Tuy rằng nước họ đã mở cửa, nhưng ở đây vẫn còn là thế giới của các cửa hàng quốc doanh, nếu cá nhân muốn mở tiệm thì phải có giấy phép.
Phần lớn mọi người buôn bán cá thể giống Ninh Tú Phân, mở hàng quán vỉa hè, nhưng đây được xem là hành động du thủ du thực, ai không có việc gì làm mới làm.
Có nhiều người muốn kiếm thêm chi phí trong nhà, lại ở tầng trệt nên lén treo bảng ở trước cửa nhà mình, coi như là một cửa hàng.
Ninh Tú Phân ho nhẹ: “Tuy tôi không phải người Thượng Hải, nhưng ông nội tôi là người Thượng Hải, một lầu của tòa ký túc xá ông ấy được phân cho có thể bán ít đồ được.”
Tất nhiên cô nhớ Thượng Hải cấp giấy phép kinh doanh đầu tiên vào năm 1980, cô cố gắng không tận dụng nó vào lúc này.
Ông Đường là người Thượng Hải, sau khi bọn họ về nước đã ở Thượng Hải rất nhiều năm, sau đó mới cùng nhau bị điều về quê bà để cải tạo.
Bây giờ đãi ngộ được khôi phục, trường cấp cho họ một căn nhà hai phòng, ở ngay lầu một, nếu không lợi dụng thì khá đáng tiếc!
Chú Phương nghe Ninh Tú Phân nói thì nhíu mày một lúc lâu, nhìn vòng tay trong tay mình.
Ninh Tú Phân không nói thêm gì, kiên nhẫn đợi.
Ánh đèn trong phòng mờ mờ, bụi tro trong không khí lẳng lặng nhảy nhót giữa những tia sáng.
Đồng hồ để bàn phát ra tiếng tí tách, đã mười lăm phút trôi qua, chú Phương mới cầm vòng tay đặt lên bàn.
Ông ta chăm chú nhìn vòng tay một hồi lâu: “Cô đem đồ về đi, tôi sẽ đi xin phê chuẩn thử rồi nói cho cô biết.”
Không ngoài dự liệu của Ninh Tú Phân, ông ta chịu giúp nghĩ cách là tốt rồi.
Cô cẩn thận lấy lại chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương, chỉ chỉ một trái ớt bằng ngọc phỉ thúy: “Chú nhìn giúp tôi thứ kia là gì vậy à?”
Tinh thần của chú Phương đã bị chiếc vòng tay bằng gỗ lim thu hút hết.
Lúc này, ông ta mất tập trung nhìn trái ớt bằng phỉ thúy tinh xảo, ông ta tiện tay cầm lên, mang kính nhìn thử.
“Đây là trái ớt bằng ngọc phỉ thúy, chạm trổ rất tinh xảo, nước ngọc đã rõ ràng, rất sáng, chẳng lẽ nó được sửa từ một chiếc vòng tay?”
Chú Phương có kiến thức rộng rãi, bối cảnh phức tạp, việc ông ta có thể nhìn thấy trái ớt phỉ thúy này từng là một cái vòng tay cũng rất bình thường.
Ninh Tú Phân gật đầu: “Đúng vậy, có người nói vòng tay này đã đứt mất ba đoạn nên được sửa lại.”
“Nếu đúng là vòng tay nguyên vẹn thì giá trị rất nhiều, nhưng bị đứt ba đoạn, bị làm thành một món ngọc khác, giá cả bị hạ xuống ít nhất một nửa.” Chú Phương lắc đầu.
Ninh Tú Phân cũng không định bán phỉ thúy cho ông ta, cười cười: “Tôi thấy trái ớt phỉ thúy này được chạm trổ rất tinh xảo, muốn hỏi do vị đại sư điêu khắc nào làm, có đáng giá không?”
Chú Phương nghe thế thì mang kính nhìn kỹ lại: “Chuyện này thì… Trên phiến lá của trái ớt có một hình chuông điêu khắc rất nhỏ, đây chính là tác phẩm của đại sư điêu khắc số một Chung Lệnh! Cái này thì lại đáng giá!”
Đôi mắt to của Ninh Tú Phân sáng lên, thân thế của mình đây rồi!
Cô không thay đổi sắc mặt, hỏi: “Người đại sư điêu khắc Chung Lệnh này có chuyện gì vậy ạ?”
Chú Phương khẽ nói: “Người ấy là một cô gái ở Thượng Hải cũ, cô cũng biết Từ Chí Ma ghét vợ mình Trương Ấu Nghi không có văn hóa, sau đó cô ấy thành giám đốc ngân hàng mà. Thầy điêu khắc Chung Lệnh này có tên là Chung Linh, cũng là một người mù chữ ở vùng núi.”
Chung Linh xinh đẹp nên được địa chủ giành về làm tiểu thiếp, sau khi mang thai, suýt chút nữa bị vợ địa chủ đánh chết, mất cả con.
Sau đó chiến sự nổ ra, địch thả bom, cả nhà họ chạy nạn, Chung Linh đã nhân cơ hội cuỗm đi không ít gia tài của địa chủ rồi trốn đến bến Thượng Hải.
Ninh Tú Phân giơ ngón tay cái: “Lợi hại thật, bà ấy là người thông minh, còn có thể cuỗm tiền chạy nữa, sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó, nhờ gương mặt xinh đẹp của mình mà bà ấy trở thành người phụ nữ đứng đầu khu lưu manh Thanh Bang, bà ấy bắt đầu thích đọc sách, học chữ, và thích điêu khắc.”
“Lúc đó, cả người không có người phụ nữ nào làm nghề điêu khắc, các giải thi đấu khắc ngọc cũng không cho con gái tham gia, bà ấy đổi tên thành Chung Lệnh, lấy thân phận đàn ông tham gia, sau khi đoạt giải nhất mới lộ thân phận thật sự, làm rung động cả giới điêu khắc ngọc.”
“Món đồ điêu khắc bà ấy đạt giải nhất lúc đó tên là Lương Hồng Ngọc Phá, sau đó được đại sứ Anh đem tặng cho quốc vương, từ đây danh tiếng đại sư Chung Lệnh của bà mới vang danh trong và ngoài nước.”
Ninh Tú Phân nghe chuyện cũ mưa gió của Thượng Hải xưa, không nhịn được cảm thán:
“Ban đầu là Thượng Hải cũ, sau đó là cả nước, phụ nữ có tầm nhìn hạn hẹp sẽ không được như thế, vậy sau này đại sư Chung Lệnh…”
“Sau khi thủ lĩnh Thanh Bang chết, bà ấy đến Quảng Đông và Quảng Tây, nghe nói là định nhờ vả những người nhà giàu ở đó, hình như họ…” Chú Phương nói xong bỗng nhìn Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân cười cong mắt: “Họ Ninh phải không, lúc trước tôi là con của người hầu trong nhà họ Ninh, đây là thứ bà ngoại tôi cầm từ tay chủ nhà.”
Ánh mắt chú Phương nhìn Ninh Tú Phân càng kỳ lạ.
“Thật không? Nhưng sau khi đại sư Chung Lệnh đến nhà họ Ninh, chủ nhà nhà họ Ninh chỉ có được hai tác phẩm của bà, nghe nói là ông cụ nhà họ Ninh yêu quý như bảo vật, bà ngoại cô có thân phận gì mà giữ được vật này vậy?”
Ninh Tú Phân giật mình, chủ nhà họ Ninh nhận tác phẩm của đại sư Chung Lệnh, yêu như báu vật sao?
Nhưng bà ngoại nói vật này không phải đắt giá gì với nhà họ Ninh lắm mà, nên cô mới đoán người nhà họ Ninh lúc sa cơ lỡ vận thì ném bớt phiền toái đi.
Trong lòng Ninh Tú Phân phức tạp, nhưng trên mặt không có vẻ gì khác thường, cô cười cong mắt:
“Bà ngoại tôi là bà vú của các thiếu gia, tiểu thư nhà họ Ninh. Tình hình lúc đó rất hỗn loạn nên đã tiện tay cầm theo tí đồ bên người, chú hiểu mà.”
Chú Phương nhíu mày, không nói thêm gì nữa, đưa Ninh Tú Phân đi.
Nhưng khi về, ông ta lại lấy giấy bút ra vẽ lại trái ớt bằng phỉ thúy ban nãy mình thấy, ông ta suy nghĩ gì đó rồi bỏ vào ngăn kéo.
Người làm vào phòng, thấy ông ta đang suy nghĩ thì nhíu mày hỏi:
“Thầy, con nhóc kia lần nào tới cũng muốn này muốn kia. Phê chuẩn rất khó xin, nó đang chiếm hời của chúng ta mà, sao người lại trả vòng tay lại cho nó, chi bằng…”
Đáy mắt của tên người làm lóe lên tia tàn nhẫn, làm động tác dao găm.
Chú Phương khẽ nói: “Lão Liễu bảo rồi, con bé này quái lạ lắm, bối cảnh của nó sâu không lường được đâu, chưa biết nó là thế lực ở đâu thì đừng manh động.”
Huống chi cái vòng tay gỗ trầm hương đó đúng là có giá trị rất lớn!
Đến đồ phỉ thúy mà đại sư Chung Lệnh điêu khắc Ninh Tú Phân cũng có, có thể thấy được bối cảnh của Ninh Tú Phân.
Chú Phương nghĩ đến cái vòng tay, trong mắt hiện lên sự tham lam.

Ninh Tú Phân đạp xe về trường học. Đúng năm giờ rưỡi!
Cô rửa mặt trong năm phút, nhìn mình trong gương, từ mái tóc dài không bị rối, đến gương mặt… Ôi thôi, hát nhạc thiếu nhi ấy mà, kệ đi!
Ăn cơm quan trọng hơn!
Ninh Tú Phân vội vã chạy đến nhà ăn sinh viên, nhìn trái nhìn phải, cô vọt về hướng có nhiều nam sinh nhất.
Quả nhiên, Sở Hồng Ngọc và Nghiêm Dương Dương đang ăn cơm ở đây.
Những nơi có Sở Hồng Ngọc, thì xung quanh đó đều có một đám nam sinh cố gắng tìm cách ngồi gần cô ấy, ai bảo cô ấy vừa quyến rũ vừa xinh đẹp.
Đương nhiên cũng có vài người đến vì Nghiêm Dương Dương.
Cô ấy có vẻ đẹp rất thịnh hành ở thời này, gương mặt tròn tròn, khí chất trầm ổn, đứng đắn, còn có đôi chân thon dài.
Cô ấy cũng rất được hoan nghênh.
Sở Hồng Ngọc vừa thấy Ninh Tú Phân đã mềm giọng bắt chuyện: “Ninh Ninh, qua đây, tôi đã lấy cơm cho cậu rồi, hôm nay có cá chiên cậu thích ăn này!”
Nghiêm Dương Dương liếc cô một cái, gắp hai viên Tứ Hỉ vào khay cơm của Ninh Tú Phân: “Tiểu Ninh là người Lưỡng Quảng, ăn đồ chiên dễ nóng.”
Sở Hồng Ngọc khinh thường nói: “Hừ! Đồ lập dị!”
Ninh Tú Phân cười cười ngồi xuống: “Tôi thích cả mà, thích cả, các chị tốt nhất!”
Ninh Tú Phân nhét mấy viên Tứ Hỉ vào miệng, đột nhiên một dáng người thon dài mặc đồ quân đội màu xanh biếc ngồi xuống trước mặt Ninh Tú Phân.
Sau đó đối phương thả một khay cơm xuống trước mặt cô: “Em thích gì? Anh nhớ em thích ăn bánh tía tô nhân thịt nhất.”
Ninh Tú Phân nhìn gương mặt đẹp trai lạnh lùng kia, anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Vẻ mặt cô trở nên quái lạ và buồn cười, cô rất muốn phun viên trong miệng ra rồi nói với anh.
Anh trai, anh bệnh gì à?
Chẳng phải anh nói muốn giữ bí mật quan hệ vợ chồng sao, sao bây giờ lại tỏ vẻ mập mờ với cô làm gì?
Ninh Tú Phân nhìn Vinh Cẩm Thiêm.
Không biết sao cô có một loại dự cảm không hay cho lắm.

Ads
';
Advertisement