Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

“Ha ha, ai dám rót rượu cho đội trưởng chúng ta chứ, còn không sợ bị đánh à!”
Lão Từ cười khà khà. Trước kia còn có người dám ỷ vào thân phận lãnh đạo mà ép anh uống rượu, kết quả bị anh bóp cổ, bẻ trật cằm, rót rượu cho vào thẳng phòng cứu thương luôn.
Thế rồi vị “Thái Tuế” quá xá bạo lực, tàn nhẫn lại lạnh lùng kia bị cấm túc. Nhưng đừng nói tướng quân Trần bao che cho con, chỉ nhìn bối cảnh và chiến công của anh khi ấy, ai dám làm khó anh chỉ vì chuyện cỏn con như uống rượu chứ?
Từ đó về sau, không một ai dám khiêu khích đội trưởng Vinh nữa. Ai cũng biết đội trưởng là người đã nói là làm, nói không uống thì ai khuyên cũng không uống, không nể mặt mũi bất kỳ ai. Lão Từ ôm bả vai đội trưởng nhà mình, ánh mắt đầy sự tiếc nuối…
“Tự dưng thấy nhớ anh quá, cũng không biết sau này bao giờ mới có thể gặp lại đội trưởng được nữa.”
Vinh Cẩm Thiêm duỗi tay đẩy mặt của anh ấy ra xa, mặt không đổi sắc nói: “Rảnh rỗi cũng đừng có học cách nói chuyện của Trần Thần, mắc ói.”
Tên này, vừa phát hiện không thể đánh lại anh thì lập tức tìm cách làm anh mắc ói. Cả ngày cứ làm vẻ như nhớ thương anh sâu sắc khó rời lắm, cứ như anh thật sự có một chân với bọn họ vậy. Còn người thật sự có một chân với anh, lại chưa từng nói “nhớ” một lần nào.
A… Lão Từ cười he he: “Đi mau đi, hẳn là giờ này nhà khách huyện đã dọn thức ăn lên rồi!”
… Bên kia, Ninh Tú Phân và đám bạn học chỉ vừa tiến vào nhà khách huyện, Chương Nhị đã nháy mắt mấy cái với cô, chỉ lên căn phòng nhỏ có mấy cái bình phong chắn lại kia…
Trước kia nhà khách huyện không hề có phòng riêng. Nhưng Ninh Tú Phân đã đề nghị Chương Nhị đặt thêm mấy tấm bình phong này, bằng không thì lúc mấy vị lãnh đạo đến đây ăn cơm, cần bàn luận sẽ gặp bất tiện. Rất dễ gặp phải người mình không muốn gặp.
Chương Nhị cảm thấy nó cũng không khó làm lắm, bèn làm hẳn mấy tấm vây hết mấy bàn dựa tường lại luôn. Quả nhiên chúng mang lại hiệu quả rất tốt, mấy phòng riêng bán đắt như tôm tươi, anh ta còn được lãnh đạo trực tiếp khen…
Rằng anh ta rất chu đáo khi biết nghĩ đến chuyện này. Ninh Tú Phân nhìn Chương Nhị dùng tay ra hiệu, nháy mắt với mình thì khó hiểu nhìn về phía phòng riêng anh ta chỉ. Kết quả là khi nhìn xuyên qua gian phòng đó, cô bắt gặp vài bóng người mặc đồng phục áo trắng quần xanh, người ngồi ở ghế đầu lại còn là bóng hình thon dài lạnh nhạt đầy quen thuộc với cô.
Anh vẫn ngồi thẳng tắp như trước, vành mũ ép vào xương mày anh tuấn, che dấu vết trên thái dương đi. Cổ áo anh cài đến tận nút trên cùng, toàn thân đầy vẻ lạnh lẽo lại cấm dục. Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, Vinh Cẩm Thiêm hững hờ nghe những người bên cạnh nói chuyện, nhẹ nghiêng đầu, ghé qua người bên cạnh châm ké điếu thuốc. Tựa như hoàn toàn không nhìn thấy Ninh Tú Phân, như cô cũng chỉ là một người xa lạ.
Phục vụ xác nhận món với bọn họ xong thì kéo bình phong lại, ngăn ra khoảng cách giữa hai người. Ninh Tú Phân cau mày, lòng thoáng chút phiền muộn, sao lại gặp nhau chứ?
Cô ngồi xuống theo đám bạn học, A Bạch và Chương Nhị ngoan ngoãn ra phòng canh gác của nhà khách ngồi xổm làm sói canh cổng. Vốn hầu hết mọi người đều không giỏi phân biệt giữa chó và sói, mà A Bạch lại có bộ lông xám trắng và gương mặt xinh đẹp, rất biết cách cư xử, nên mọi người càng khó nhận ra nó là sói.
“Mấy đứa là những mầm non tương lai, hôm nay hiệu trưởng và các thầy cô sẽ mời mấy đứa ăn cơm, sau này bất kể đi đến đâu, hãy nhớ trường Trung học số Hai huyện mãi là nhà của mấy đứa nhé!”
Hiệu trưởng Chu và các giáo viên nam gọi mấy bình rượu gạo Tống Hà, lại đặt bia Ngũ Tinh cho các học sinh. Mọi người vui vẻ nâng chén chúc mừng cùng nhau. Trong bảy lớp của trường Trung học số Hai huyện, chỉ có sáu người thi đậu vào đại học và cao đẳng, ba người đậu đại học, ba người đậu cao đẳng. Ninh Tú Phân lại còn là thủ khoa, Âu Minh Lãng là á khoa, trường bọn họ chính là trường huyện có nhiều người thi đậu đại học nhất.
Hiệu trưởng Chu và các thầy cô giáo cực kỳ tự hào, lần này họ quyết phải viết thư giới thiệu rồi cùng nhau hùn tiền với phiếu để mời tất cả bọn nhỏ ăn một bữa ngon. Ninh Tú Phân không uống rượu gạo, cũng không uống bia, cô chỉ uống nước ngọt có ga trong nhà khách huyện. Âu Minh Lãng nốc cạn ly bia, xong nhìn sang ly nước ngọt của Ninh Tú Phân thì vô cùng buồn bực.
“Tôi nghe nói cậu truyền lại phương pháp chế món này cho anh Chương Nhị à, sau này cậu không tính bán món nước ngọt có ga này trên Thượng Hải nữa sao? Làm vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của cậu chứ?”
Hồi trước cô còn chẳng chịu kể cho cậu ta cách chế ra món nước ngọt! Ninh Tú Phân cười cười: “Tôi đã đưa phương phấp chế món này cho anh Chương Nhị rồi, không ảnh hưởng gì đâu.”
Dù sao món này cũng chẳng cần kỹ thuật đặc biệt gì. Bây giờ mạng lưới thông tin còn chưa phát triển, Chương Nhị có bán nước ngọt tại huyện thành nhỏ này cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến việc cô đi bán nước ngọt ở bên Thượng Hải hay nơi khác. Cô đã thiếu Chương Nhị khá nhiều nhân tình, nên vẫn phải trả lại. Lại nói… Này cũng xem như một bài kiểm tra nhỏ của cô dành cho anh Chương Nhị đi, dù sao để về sau có thể hợp tác làm việc cùng nhau, nhân phẩm vẫn rất quan trọng.
Ninh Tú Phân không nói chi tiết, Âu Minh Lãng cũng không hỏi nhiều, cậu ta nhìn về hướng bình phong hỏi: “Hình như vị kia nhà cậu đang ngồi trong đó hả… Hai người cãi nhau?” Ban nãy cậu ta thấy họ cứ như hai người xa lạ, hơn nữa hình như cũng đã rất lâu rồi Vinh Cẩm Thiêm không xuất hiện bên cạnh Ninh Tú Phân. Ninh Tú Phân đã sắp lên đại học, bọn họ tính chia tay sao?
Ninh Tú Phân cụp mắt đáp: “Giờ tôi với anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa rồi, Minh Lãng, sau này cậu cũng đừng nhắc đến mấy chuyện này trước mặt người khác nữa.”
Hôm nay anh đã nói, không mong bất kỳ ai khác biết về quan hệ giữa bọn họ. Cô không biết anh tính xử lý những người đã biết rõ quan hệ giữa bọn họ như thế nào, nhưng cô sẽ xử lý ổn thỏa phía Minh Lãng, xem như… Phối hợp với công việc của anh đi.
Âu Minh Lãng sững sờ, nhìn Ninh Tú Phân, cau mày: “Được rồi… Cậu chắc chắn chứ?” Dù cô thoát khỏi mối hôn nhân tạm bợ kia là chuyện tốt, nhưng cậu ta cứ có cảm giác lời Ninh Tú Phân khá lập lờ nước đôi. “Ừ.” Ninh Tú Phân khẽ gật đầu, không tiếp tục nhiều lời.
Âu Minh Lãng thấy thế cũng thức thời không hỏi nữa, gắp thức ăn cho cô: “Thế tôi chúc mừng cậu khôi phục tự do, mặc sức sải cánh trời cao, ăn nhiều nhiều vào.” Ninh Tú Phân nhìn cậu ta gắp một cái đùi gà cho mình thì dở khóc dở cười, này là đang chúc cô bay một mình sao?
Trong căn phòng sau lớp bình phong, Vinh Cẩm Thiêm nhìn len qua khe hở giữa các bức bình phong, thấy Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng, còn có những bạn học khác cùng các giáo viên cười nói với nhau. Như thể hoàn toàn không bị đoạn đối thoại giữa bọn họ hôm qua làm ảnh hưởng. Anh bóp điếu thuốc còn chưa châm lửa trong tay, lạnh nhạt chuyển mắt sang hướng khác nhìn Từ Lực: “Lão Từ, khi nào xong, tôi còn việc khác.”
Lão Từ ho nhẹ một tiếng: “Tí nữa hẵng đi, còn mấy người chưa tới.” Anh ấy cũng nào biết có chuyện trùng hợp như vậy, thế mà chị dâu nhỏ cũng đến đây, đội trưởng cũng mới bắt đầu ăn thôi mà! Vinh Cẩm Thiêm không lên tiếng, nốc một ly rượu bọn họ đưa sang.
… Đến tám giờ hơn, tổ Ninh Tú Phân giải tán…
Vì hiệu trưởng Chu đã say. Có lẽ là vì vui nên các giáo viên đều uống rất hăng, ai cũng đi không vững. Mấy học sinh nam như Âu Minh Lãng chỉ đành nhận trách nhiệm đưa bọn họ trở về.
Cậu ta đỡ hiệu trưởng Chu, không yên lòng nhìn ba nữ sinh Ninh Tú Phân, Từ Hoa Nhi và Lý Phương: “Mấy cậu tự về ổn chứ?”
Lý Phương chính là cô gái gầy đã nói giúp Ninh Tú Phân lúc đứng trước cửa trường học, cô ấy đảo mắt, kéo Từ Hoa Nhi cũng đã uống rất nhiều nói: “Không sao, ba người bọn tớ đi chung mà.”
Ninh Tú Phân dắt A Bạch, cười vỗ lên đầu sói của A Bạch nói: “Phải, tôi còn dẫn A Bạch theo đây, giờ cũng mới có tám giờ!”
Thế là cả đoàn người chia nhau ra. Một tay Ninh Tú Phân dắt A Bạch, tay kia thì dắt Từ Hoa Nhi đã bắt đầu loạng choạng, Lý Phương cũng dắt Từ Hoa Nhi ở phía bên kia, ba người cùng đi. Kết quả sau khi Từ Hoa Nhi cọ tới cọ lui một chút, ống tay áo sơ mi dài của Lý Phương chợt bị kéo lên, để lộ cánh tay đầy vết xanh tím của cô ấy.
“Cậu bị sao vậy?” Ninh Tú Phân liếc mắt thấy được thì lập tức nhíu chặt mày. Lý Phương nhanh chóng kéo ống tay áo xuống, cúi đầu, không để người khác thấy rõ sắc mặt mình: “Tớ… Bố tớ say rượu đánh.”
Ninh Tú Phân thấy thế thở dài, nhất thời không biết phải nói gì. Rất nhiều bố mẹ xem con mình như vật sở hữu của bản thân, muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, thời đại này có một câu rất phổ biến là… Không đánh không nên thân.
“Tiểu Ninh, chúng ta đưa Lý Phương về nhà trước đi!” Từ Hoa Nhi rất thông cảm với cô ấy, thảo nào Lý Phương luôn mặc áo tay dài.
“Vậy không được, cậu uống nhiều thế, tớ không an tâm, phải đưa cậu về trước!” Lý Phương lập tức cất cao giọng nói.
Thấy không lay chuyển Lý Phương được, Ninh Tú Phân cũng lo cho Từ Hoa Nhi đang đi lảo đảo, đồng ý với cô ấy, đưa Từ Hoa Nhi về nhà với Lý Phương trước.
Khi về gần đến nhà Lý Phương, cô ấy bỗng nhiên ôm bụng, nói với Ninh Tú Phân: “Ninh Tú Phân, tớ đi vệ sinh cái đã, đau bụng quá, cậu giữ túi giúp tớ, chờ tớ lát nhé.”
Ninh Tú Phân sờ A Bạch, gật đầu với cô ấy: “Cậu đi đi, tôi chờ cậu.”
Lý Phương nhìn A Bạch, cau mày, cúi đầu hấp tấp tiến vào nhà vệ sinh công cộng. Nhưng một lát sau, cô ấy đã đột ngột ló đầu ra khỏi cửa nhà vệ sinh công cộng, nói với Ninh Tú Phân… “Ninh Tú Phân, cậu cầm túi vào giúp tớ được không? Tớ để băng vệ sinh trong đó… Tớ… Tớ đột ngột tới kỳ, dính quần rồi.”

Ads
';
Advertisement