Ninh Tú Phân nghe giọng nói lạnh lùng của anh cứ như bọn họ là là người xa lạ, lòng cô nặng nề: “Ừm.”
Vinh Cẩm Thiêm đứng dậy rời khỏi phòng.
Ánh mắt Ninh Tú Phân rơi vào bóng lưng thon dài thẳng tắp của anh, cô âm thầm thở dài.
Cô nhanh chóng mặc lại quần áo, ngẫm nghĩ một lúc thì cầm theo hai cái lọ tráng men chứa nước có ga trong nhà.
Cô còn cho thêm bạc hà và đá vào, cô vẫn nhớ anh rất thích uống nước có ga.
Ninh Tú Phân mở cửa nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm trong sân. A Hắc và A Bạch vây xung quanh anh cẩn thận lấy lòng.
Sói là loài vật luôn thần phục những sinh vật mạnh mẽ hơn mình rất nhiều.
“Ờm…Em dọn xong rồi.” Ninh Tú Phân không tự nhiên mang nước có ga ra đưa cho anh.
Lâu lắm rồi cô không thấy được cảnh anh và A Hắc, A Bạch vui đùa trong sân.
Cô thừa nhận, cô hoài niệm điều này.
Vinh Cẩm Thiêm nhận lấy cái chén nhưng không uống, anh chỉ đi vào phòng rồi đặt nó ở bên cửa sổ rồi lạnh lùng nhìn cô: “Ngồi đi.”
Khí thế trên người anh khiến Ninh Tú Phân vô thức ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt anh.
“Hai việc.” Vinh Cẩm Thiêm gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, anh vô cảm nói.
“Đầu tiên, chúng ta sẽ ly hôn vào cuối năm sau như dự định ban đầu. Em có ý kiến gì khác không?”
Đôi mắt to của Ninh Tú Phân hiện lên vẻ bối rối. Theo tính cách thẳng thắn không dài dòng dây dưa của anh thì một khi anh quyết định từ bỏ cô, anh sẽ thu xếp để ly hôn với cô càng sớm càng tốt.
Nhưng tại sao anh vẫn duy trì cuộc hôn nhân của bọn họ theo kế hoạch ban đầu chứ?
Ninh Tú Phân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Việc này có lý do gì đặc biệt không?”
Vinh Cẩm Thiêm cau mày: “Lí do công việc, hi vọng em sẽ không hỏi những điều không nên hỏi.”
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của anh khiến Ninh Tú Phân hơi khựng lại, cô cụp mắt xuống: “Được.”
Vinh Cẩm Thiêm tiếp tục nói: “Thứ hai, trừ phi anh cho phép thì trong khoảng thời gian này em không được tiết lộ tình trạng hôn nhân của chúng ta với bất kỳ ai.”
Ninh Tú Phân sửng sốt, cô hơi nheo mắt nhìn anh: “Anh tính…ẩn hôn à? Đây cũng là yêu cầu công việc sao?”
Trong lòng cô có một loại cảm giác khó chịu kỳ lạ, đã muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nhưng lại không muốn công khai người vợ là cô đây, vì sao chứ?
“Ẩn hôn?” Vinh Cẩm Thiêm chưa từng nghe qua từ này nhưng anh hiểu nghĩa của nó rất nhanh.
Ẩn hôn – giấu tình trạng hôn nhân.
Anh thản nhiên đáp lời: “Ừ, yêu cầu công việc.”
Ninh Tú Phân nhịn không hỏi, cô thở dài: “Chuyện kết hôn của chúng ta đã có rất nhiều người biết, nếu anh cảm thấy nó không ảnh hưởng tới công việc của anh thì em theo anh.”
Vinh Cẩm Thiêm đứng lên bình tĩnh nói: “Vậy em không cần lo, đến lúc đó sẽ có người đưa giấy ly hôn cho em.”
Ninh Tú Phân: “Được…”
Nói cách khác, thậm chí không cần anh ra mặt cũng có thể kết thúc cuộc hôn nhân này của bọn họ.
Sau khi Vinh Cẩm Thiêm thoả thuận xong thì bước ra khỏi cửa.
Ninh Tú Phân nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nhịn không được hỏi: “Chờ một chút, anh muốn đi luôn bây giờ sao?”
Bước chân Vinh Cẩm Thiêm dừng lại, anh đánh giá cô từ trên xuống dưới, nở nụ cười chế giễu…
“Tất nhiên, hợp tác với em có điều kiện, trong lúc này em sẽ được nhận lương. 1.900 nhân dân tệ có sẵn trong tay em là phần thưởng của em trong khoảng thời gian này.”
“Anh nói lời này là có ý gì?” Ninh Tú Phân cắn môi, tức giận nhìn anh.
Trong sáu tháng qua anh đã đưa cho cô không ít tiền. Con số đó phải lên tới 1.900 nhân dân tệ, đã không phải một con số nhỏ nữa.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Ý trên mặt chữ, 1.900 mua một năm lẻ bốn tháng của em, quy tắc em cần tuân thủ chỉ có một thôi…Đừng dây dưa lăng nhăng với người đàn ông khác bên ngoài, đừng để truyền ra tin gì không hay ho để người ta nắm được chuôi dao!”
Anh không ở bên cô hai tháng, cô và Âu Minh Lãng lại ở cùng nhau rất vui vẻ.
Mặt Ninh Tú Phân tái nhợt, cô siết chặt ngón tay, hít sâu một hơi…
“Vinh Cẩm Thiêm, anh nhất thiết phải nói chuyện kiểu này với em sao? Chúng ta đâu phải kẻ thù. Em chỉ muốn nói là ông Đường và bà Hạ rất nhớ anh, hiếm lắm anh mới về một lần thì ngồi ăn cơm cùng ông bà đi.”
Vinh Cẩm Thiêm nghe cô nhắc đến ông Đường và bà Hạ thì khuôn mặt lạnh lùng của anh mới hiện ra chút cảm xúc: “Biết rồi.”
Hàng mi đen dài của Ninh Tú Phân rủ xuống, cô đứng lên vội vàng đi qua người anh: “Em đi mua đồ ăn.”
Cô đeo chiếc túi vải bố lên vai mà không nhìn anh lấy một cái đã bước ra ngoài.
Khi ra khỏi sân chóp mũi cô mới dần đỏ lên, cô vừa đi vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Mặc dù cô biết khi gặp lại sẽ không thoải mái chút nào.
Cô cho là bản thân mình đã nhịn rất giỏi nhưng cô vẫn cảm thấy buồn vì những lời nói cay nghiệt của anh.
Tại sao?
Cô đã làm gì sai? Chỉ là cô kiên trì với cảm xúc thật nhất của mình. Thứ nhất, cô không bám lấy anh vì lợi ích, thứ hai, cô không một chân đạp hai thuyền.
Ngoại trừ tiến đến bước cuối cùng ra thì bọn họ cũng làm hết rồi.
Anh không chấp nhận điều kiện của cô, cô cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm. Tại sao anh lại nói những điều đó với cô?
Giống như cô là một người phụ nữ sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền và không có lòng tự trọng vậy!
Cái nắng gay gắt giữa trưa cuối tháng 8 khiến vành mắt người ta hơi hoen đỏ.
Cô hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm xúc chua xót đau đớn dưới đáy lòng.
Thật đúng đắn khi nói rõ ràng với anh ngay từ ban đầu, cô sẽ phối hợp vô điều kiện với chuyện của anh, coi như là cô nợ anh.
Đến cuối năm nay anh sẽ bay xa vạn dặm như anh muốn, còn cô sẽ được ngắm cảnh hải triều dâng mà cô hằng mong.
Rốt cuộc thì giữa bọn họ là khoảng cách hàng thập kỷ.
Ninh Tú Phân siết chặt tay, cô cười giễu cợt đi về phía chợ.
…
Ông Đường và bà Hạ đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa về thì bọn họ đã ăn trưa rồi.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm, hai ông bà rất vui.
“Thằng nhóc này còn biết trở về cơ à, tiểu Ninh sắp nhập học Phục Đán rồi mới về!” Bà Hạ đập lưng anh một cái, tức giận trợn mắt với anh.
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm khẽ động: “Nguyện vọng một của cô ấy không phải là trường đại học ở Quảng Châu sao ạ?”
Ông Đường chỉnh lại kính đắc ý: “Đệ tử của ông đương nhiên phải theo ông học trường đại học cũ của ông!”
Ông học ở Phục Đán một năm trước khi vào Oxford và về sau ông cũng trở thành giảng viên ở Phục Đán.
Vinh Cẩm Thiêm như nhớ ra điều gì, anh về phòng lấy một tập tài liệu đưa cho ông Đường: “Nói đến đơn vị đầu tiên của ông, cháu có thứ này cho ông.”
“Cho ông?” Ông Đường nhận lấy rồi mở ra xem.
Ông nhìn tập tài liệu từ trên xuống dưới với vẻ không thể tin nổi: “Đây là… văn bản mà đơn vị ông đưa ông… để khôi phục quyền lợi của ông ư?”
Vinh Cẩm Thiêm cười ấm áp: “Đúng vậy ạ.”
Bà nội Hạ nghe vậy lập tức kiễng chân lên thò đầu qua: “Để tôi xem! Để tôi xem!”
Sau khi nhìn rõ chữ trên văn kiện, bà ấy hưng phấn nắm lấy tay áo ông Đường: “Lão già! Lão già, ông thật sự đã được khôi phục lại quyền lợi rồi!”
Ông Đường cầm tập tài liệu trong tay, ông run rẩy nở nụ cười: “Đây là thật sao?”
Sau đó bỗng nhiên ông cởi kính lão ra, ôm đầu chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt tuôn đầy mặt: “Tôi đã đợi… Tôi đã chờ, không ngờ rằng ngày này lại đến!”
Bà Hạ cũng đỏ cả mắt, bà ngồi xổm xuống ôm lấy ông bạn già nhà mình rồi nghẹn ngào lên tiếng: “Chờ được rồi, chúng ta đã đợi được!”
Nhìn hai ông bà già ôm nhau khóc rống, hốc mắt của Vinh Cẩm Thiêm cũng phiếm hồng, đương nhiên anh hiểu được cảm xúc này.
Chờ hai người phát tiết xong cảm xúc trong lòng anh mới đưa tay ra đỡ ông Đường dậy: “Ông không thể quá kích động đâu, trái tim đã không khoẻ rồi.”
Bà Hạ cũng tranh thủ trở tay đỡ ông bạn già: “Lão già, tiểu Vinh nói đúng đấy, ngày tháng tốt lành của chúng ta còn đang ở phía sau, đừng quá kích động!”
Ông Đường được dìu đứng dậy, dường như ông chợt nhớ tới điều gì mà lại đổi sang kéo tay bà Hạ nhìn về phía Vinh Cẩm Thiêm: “A Hạ nhà mình thì sao…Bà ấy có thể nào…”
Vinh Cẩm Thiêm im lặng nhìn bà Hạ, trong cái nhìn mang theo sự áy náy.
Bà Hạ thấy thế thì đưa tay lau nước mắt, bà vỗ một cái vào cánh tay ông Đường: “Thôi đi, ông có thể phục hồi quyền lợi đã là chuyện tốt lắm rồi, mong ước gì thêm nữa chứ!”
Ông Đường sững sờ, vội vàng gật đầu rồi lấy tay áo thấm nước mắt…
“Ừ, đúng rồi, hiếm khi tiểu Vinh mới về nhà một lần mà lại còn cho chúng ta tin tốt như thế, tối nay chúng ta phải ăn thật ngon mới được!”
Vinh Cẩm Thiêm cười ấm áp: “Dạ, lâu rồi cháu chưa được nếm thử tay nghề của bà Hạ đấy.”
Bà Hạ lau khô nước mắt, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi anh: “Tiểu Ninh định đưa ông bà cùng lên Thượng Hải, lần này cháu về sẽ đến Thượng Hải cùng mọi người chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất