Lần này Vinh Cẩm Thiêm đi là đi hơn một tháng, anh chỉ cho người mang thư đến nói là có việc phải xử lý.
Chớp mắt đã đến đầu tháng Tám, ngay cả điểm thi đại học cũng đã có, Ninh Tú Phân thi được 414 điểm, là số điểm khoa học tự nhiên cao nhất trong cả huyện, không, là cả thành phố!
Xếp thứ sáu toàn tỉnh!
Trong một năm này, cô đã từ một người học dốt đạt được thành tích như vậy, không uổng công cô cả năm nay nỗ lực học hành khắc khổ, quên ăn quên ngủ, cũng không phụ lòng ông Đường phụ đạo tận tình cho cô!
Dù biết mình sẽ thi tốt nhưng Ninh Tú Phân vẫn kích động đến mức mắt đỏ lên, suýt nữa khóc ra tiếng!
Cuối cùng cô đã đạt được mong ước mà đời trước có nằm mơ cô cũng muốn thực hiện!
Nhưng đấy vẫn chưa phải khoảnh khắc khiến cô kích động nhất!
Mà không lâu sau, giấy thông báo trúng tuyển được gửi tới.
Lần này Ninh Tú Phân nhận được ba thông báo trúng tuyển, một cái là của trường đại học tốt nhất trong tỉnh, một cái là của Đại học Trung Sơn, còn một cái…
“Đại học Phúc Đán?” Ninh Tú Phân không dám tin mà lật đi lộn lại thư trúng tuyển bưu điện gửi đến
Bên trên được đóng con dấu đỏ tươi của Văn phòng tuyển sinh Đại học Phúc Đán.
Cô để Đại học Phúc Đán ở nguyện vọng thứ ba, Đại học Trung Sơn là nguyện vọng đầu tiên, theo như bình thường thì loại đại học top đầu như Đại học Phúc Đán sẽ rất ít tuyển chọn học sinh xếp họ ở nguyện vọng thứ hai.
Nhưng ông Đường lại đẩy kính, không ngoài ý muốn cười: “Đó là vì mấy người xếp trước cháu chọn đi mấy trường như Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Đại học Giao thông và Đại học Khoa học kỹ thuật Trung Quốc hết rồi, thành tích của cháu đủ để Đại học Phúc Đán sẵn lòng tuyển chọn cháu.”
Ông ấy đã từng tìm hiểu, năm 1979, điểm chuẩn của các trường đại học (bao gồm trường cao đẳng) ở Thượng Hải là khoa học xã hội 274 điểm, khoa học tự nhiên 358 điểm, trong đó điểm chuẩn của trường đại học trọng điểm là khoa học xã hội 310 điểm, khoa học tự nhiên 300 điểm.
Điểm tuyển sinh thấp nhất của Đại học Phúc Đán là 380 điểm, điểm thi của Ninh Tú Phân nhiều hơn không chỉ 30 điểm.
Nên không quá ngạc nhiên khi giáo viên tuyển sinh của Đại học Phúc Đán lại động lòng!
Ninh Tú Phân nhìn thông báo trúng tuyển của Đại học Trung Sơn và Đại học Phúc Đán, trong lòng bốn bề dậy sóng, hưng phấn đến mức tay run rẩy!
Ối giời ơi… Mình thành công rồi! Mình thành công thật rồi! Mình quá giỏi!
Bầu trời của khu giải phóng! Là một ngày nắng chói chang! A… Ha ha! Mình sắp vào đại học rồi, còn là một trong những trường Thanh Bắc Phúc Giao nữa!
Cơ thể nhỏ nhắn của Ninh Tú Phân chỉ hận không thể nhảy cao ba thước, trèo lên cây hồng rồi ngửa đầu cười lớn!
Không được, không ổn, mình là lão già đã sống hai đời rồi, mình phải thong dong, mình phải bình tĩnh!
Ninh Tú Phân thở sâu, nhưng vẫn không kìm được ôm chầm lấy ông Đường và bà Hạ vừa khóc vừa cười.
Mong ước hai đời thành hiện thực rồi, làm sao không kích động được!
“Cháu ngoan, từ từ, chậm thôi, cái lưng già của ông không chịu nổi cháu nhảy nhót vậy đây!” Ông Đường không khỏi cười theo, ánh mắt tự hào lại kiêu ngạo phía sau mắt kính dày cộp.
Ông già này ghê gớm lắm đấy!
Dạy dỗ cô bé học dốt này lấy được giấy thông báo trúng tuyển của hai trường đại học trọng điểm, trong đó còn có trường cũ của ông!
Ninh Tú Phân cố nén hưng phấn, cúi đầu thật sâu với ông Đường và bà Hạ: “Cảm ơn! Cảm ơn hai người!”
Trên gương mặt khô quắt của bà Hạ cũng nở nụ cười, vội vàng đỡ cô dậy: “Ôi, con bé này sao lại khách sáo vậy chứ, chúng ta đi mua đồ về nấu món ngon nhé!”
Ông Đường đẩy kính, cười nói: “Phải rồi, nếu tôi còn ở Thượng Hải thì lúc này sắp vào mùa cua lông rồi, có thể nấu món cua hấp rượu hoa tiêu cho mọi người thử!”
Ninh Tú Phân dừng một chút, ông Đường đang thăm dò sao…
Khi gió mùa thu thổi, chân cua sẽ bị ngứa, cua tháng Mười mới béo, cua lông cũng vậy, mới đầu tháng Tám làm gì đã có mà ăn.
Thăm dò xem cô không đi Đại học Trung Sơn mà đi trường học cũ của ông, Đại học Phúc Đán hay không.
Ông Đường từ nước ngoài về, dạy học ở trường Đại học Phúc Đán rất nhiều năm nên có tình cảm sâu nặng với Thượng Hải và Đại học Phúc Đán, ông muốn về Thượng Hải cũng là điều có thể hiểu được.
Hơn nữa Đại học Phúc Đán… Có năng lực học thuật xuất sắc hơn Đại học Trung Sơn, các loại xếp hạng tổng hợp trong tương lai cũng cao hơn Đại học Trung Sơn.
Ninh Tú Phân do dự, nhưng mục tiêu của cô vẫn luôn là học Đại học Trung Sơn của tỉnh Quảng Đông, để có cơ hội làm kinh doanh tốt hơn và để giành một bát canh khai vị của cải cách mở cửa.
Thêm nữa, tỉnh Quảng Đông nằm gần chính quyền Hồng Kông… Cô muốn điều tra tin tức của nhà họ Ninh.
“Ông Đường, ông để cháu suy nghĩ thêm rốt cuộc muốn đi đâu học.” Ninh Tú Phân cũng không chơi trò bí hiểm với ông Đường, thật lòng nói.
Ông Đường thấy Ninh Tú Phân nhanh nhạy như vậy, biết ngay tâm tư của mình không giấu được cô, thở dài một tiếng: “Ừ, ông chỉ đưa ra ý kiến thôi, tương lai của cháu là do cháu quyết định mà.”
Ninh Tú Phân cười: “Vâng ạ!”
Sau đó, cô vui vẻ xách giỏ, khoác tay bà Hạ: “Bà ơi, chúng ta đi mua thức ăn thôi, nghe nói hôm nay ở chợ có cá biển tươi lắm, cháu đi tìm anh Chương Nhị đổi phiếu, hôm nay chúng ta không ăn được cua hấp rượu hoa tiêu thì ăn cá biển vậy!”
Huyện nhỏ nơi họ ở cách biển không quá xa cũng không quá gần, chỉ mất mấy tiếng đi lại thôi.
Khi một lượng lớn hải sản được bán trên thị trường vào mùa hè, thì sẽ có một ít được đưa đến chợ trong huyện.
Bà Hạ mỉm cười gật đầu, đội mũ rơm đi cùng Ninh Tú Phân ra ngoài.
Tháng Tám oi bức, nhưng dọc đường hai bà cháu trò chuyện rất vui vẻ, tâm trạng tốt nên cũng không thấy nóng nữa.
Nhưng mà…
Bà Hạ làm như vô tình nhắc đến: “Tiểu Vinh đã đi hơn một tháng rồi, không biết lúc nào mới quay lại, có thể về kịp để đưa cháu đến trường đại học không đây.”
Ninh Tú Phân dừng lại, im lặng một lúc: “Bà ơi, anh ấy bị cháu chọc giận nên mới bỏ đi, cho dù không quay lại cũng không có gì kỳ lạ.”
Bà Hạ và ông Đường vẫn luôn không hỏi về chuyện của họ, đây là lần đầu tiên.
Cô phải làm chuẩn bị tâm lý cho họ trước.
Bà Hạ nhăn mày, nhìn Ninh Tú Phân: “Tiểu Ninh, cháu thật sự không định sống cùng Tiểu Vinh sao?”
Tối hôm đó, nhóc Vinh đạp cửa bỏ đi thì họ biết, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Nhưng có một điều rõ ràng là, lần này đi không giống với lần trước đi công tác.
Ninh Tú Phân nhàn nhạt nói: “Là anh ấy không muốn sống cùng cháu chứ, tam quan của chúng cháu không hợp.”
Bà Hạ ngây người, nhìn Ninh Tú Phân ánh mắt phức tạp: “Tiểu Vinh đã được khôi phục đãi ngộ, cháu có biết nếu cháu đi theo Tiểu Vinh thì sau này có thể không phải lo cơm ăn áo mặc, rất nhiều việc cũng không cần lo lắng không?”
Ninh Tú Phân cười: “Cháu biết ạ, bà cứ coi như cháu khó chiều đi.”
Ninh Tú Phân biết, nếu cô cứ mơ màng như vậy sống cùng anh cả đời cũng không tệ.
Nếu cô chiếm trước cơ hội trở thành người phụ nữ của anh, sinh con dưỡng cái cho anh, cho dù sau này anh có gặp được người phụ nữ anh yêu ở đời trước và ly hôn với cô.
Với tinh thần trách nhiệm và bản lĩnh của anh, thì cô và con sẽ được sắp xếp ổn thỏa.
Cho dù ở trong nước hay nước ngoài, cô có thể sống một cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc, có thể mua những gì cô muốn mua.
Nhưng cô nhất quyết muốn bàn điều kiện để lên giường và trở thành vợ chồng thật với anh, làm anh không chấp nhận được, mà tức giận bỏ đi.
Bà Hạ cau mày: “Sao vậy, nếu cháu thực sự muốn làm việc thì để Tiểu Vinh sắp xếp cho cháu một công việc văn phòng nhẹ nhàng, lại có thể chăm sóc gia đình, như vậy không tốt sao?”
Ninh Tú Phân không phải một cô gái đỏng đảnh, cô vẫn luôn lý trí và thực dụng, nhưng trong tình cảm, cô lại có một sự kiên trì kỳ quái.
Tiểu Vinh từng nhắc đến việc sắp xếp tương lai cho Tiểu Ninh với bà và ông Đường, nghe thì thấy sắp xếp của Tiểu Vinh rất tốt mà?
Dù sao công việc của Tiểu Vinh rất quan trọng, nên cần phải có một người ở sau lưng chăm sóc gia đình.
Ninh Tú Phân dừng một chút, phải rồi, là rất tốt.
Tốt nghiệp đại học thì tìm cho cô một công việc văn phòng ổn định nhẹ nhàng, mang thai sinh con, lương không cao nhưng có thể chăm sóc gia đình, nuôi con và chăm sóc chồng đang lăn xả làm việc bên ngoài.
Nhưng đời trước cô đã đi con đường này rồi.
Đời trước khi Lý Diên muốn có con, cuối cùng còn chuyển cô từ nhà máy dệt về làm nhân viên thu ngân của công xưởng gỗ.
Công việc đó không bận, tiền lương coi như tiền tiêu vặt, và có thời gian chăm sóc gia đình và chồng.
Ninh Tú Phân cười nhạt: “Anh ấy sắp xếp như vậy không có vấn đề gì cả, nhưng đó không phải thứ cháu muốn, cháu cố gắng thi đại học như vậy không phải để làm vợ của ai, mà là vì bản thân cháu.”
Đời trước cô đã đi qua con đường làm giá áo phụ thuộc vào người khác này rồi.
Cô hiểu rõ muốn làm giá áo thì phải có trái tim mạnh mẽ, phải khoan dung cho tính tình của chồng, nhà chồng làm khó dễ, đến nỗi phải bao dung cả những người phụ nữ khác của chồng.
Nếu đời này vẫn đi con đường như vậy, chẳng qua chỉ là thay đổi người đàn ông từ giám đốc Lý Diên thành ông lớn tương lai Vinh Cẩm Thiêm mà thôi!
Vẫn phải sống dựa vào “lương tâm” của một người đàn ông “tốt”.
Nói chung, đời trước Lý Diên cũng rất có “tinh thần trách nhiệm và lương tâm” mà không ly hôn với cô, coi như “sống chung hòa hợp” với cô.
Bà Hạ ngây người một lúc, ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Tú Phân: “Cháu, không tin đàn ông có thể khăng khăng một mực đối xử tốt với cháu cả đời sao?”
Ninh Tú Phân cười tự giễu: “Cháu nhát gan, vận may cũng kém, làm sao dám cược cả một đời, dù sao người như ông Đường là ngoại lệ.”
Trong cuộc hỗn loạn vài năm trước, chuyện vợ chồng tố giác lẫn nhau do xích mích trong kinh doanh xảy ra rất nhiều.
Thứ không đáng tin nhất trên thế giới này là đàn ông đối xử “tốt” với bạn.
Bởi vì loại tốt này là do họ ban tặng và có thể thu hồi bất cứ lúc nào, họ đối xử tốt với bạn thì bạn có tất cả mọi thứ.
Họ không muốn đối xử tốt với bạn nữa thì bạn chẳng có gì cả.
Thay đổi là điều thường thấy của con người, tại sao lại trách lòng người dễ đổi, chỉ có lòng người và mặt trời là không thể nhìn thẳng vào được.
Bà Hạ thấy mình không thể phản bác lại, thở dài: “Tiểu Ninh à, lắm lúc bà cảm thấy cháu không hề giống một cô gái hai mươi tuổi chút nào.”
Tiểu Ninh không có chút cảm giác an toàn nào, nhóc Vinh có biết không?
Ánh mắt Ninh Tú Phân lóe lên, đảo mắt nhìn ra xa: “Cháu không muốn phải sống phụ thuộc vào đàn ông, và tìm cảm giác an toàn từ trên người bọn họ nữa, bọn họ không chấp nhận được cách suy nghĩ của cháu thì không làm lỡ lầm nhau cũng là chuyện tốt.”
Đời trước cô không có năng lực, không có học vấn, phải dựa vào một trái tim “mạnh mẽ”, phụ thuộc vào chồng và phải nhìn sắc mặt anh ta mà sống cả một đời.
Đời này cô có học vấn, có cơ hội được sống lại, vậy thì tại sao không vùng vẫy trong dòng chảy thời đại, mà phải đi lên con đường giá áo như đời trước?
Coi như cô khó chiều đi!
Nhưng cho dù cô có thua trong dòng chảy thời đại này cũng là do cô tự chuốc lấy, thất bại cũng chịu phục.
Dù sao cũng tốt hơn đời trước, thất bại và thành công hoàn toàn dựa vào sự ban tặng và mặc định của chồng!
Còn về Vinh Cẩm Thiêm…
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng siết chặt cái giỏ trong tay.
Anh là người đàn ông khiến cô phải lòng, nghĩ kỹ thì sống chung một năm này giống như ngay cả kham khổ cũng có một lớp ánh sáng mập mờ ngọt ngào.
Nhưng cô sống hai đời rồi, cô biết thích một người không nhất định phải có được người đấy, bằng không cách sống không hợp vợ chồng cũng không hòa hợp, hà cớ gì phải như vậy?
Cô đã sớm tính đến kết quả xấu nhất rồi, chẳng qua là anh phẫn nộ, anh chán ghét cô, hai người sẽ không ở bên nhau.
Cô biết trong lòng cô sẽ rất khó chịu và đau lòng, nhưng mà…
Bản thân cô có thể chấp nhận kết quả này, nên mới nói những lời này ở trên giường ngày đó,
Dù cuối cùng họ không ở bên nhau, nhưng từ lúc anh buông tay, với việc trong quá khứ cô đã nhiều lần bảo vệ anh từ trong tay của Vệ Binh Đỏ và thôn dân.
Anh sẽ ghi nhớ phần ân tình cô đã từng giúp anh này.
Một ngày nào đó cô gặp khó khăn lớn, chỉ cần mở miệng, anh chắc chắn sẽ đưa tay giúp đỡ, trả cô phần ân tình đó.
Ninh Tú Phân chậm rãi vén mái tóc bị gió thổi bay bên tai, đôi mắt đen láy híp lại.
Nhìn đi, cô là người phụ nữ vừa thực dụng lại lõi đời thế, hừ…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất