Vinh Cẩm Thiêm bị ép “già” khuôn mặt âm trầm lạnh lùng, anh ném tài liệu trong tay vào lòng lão Từ: “Đúng vậy, chúng tôi già rồi, dẫn cô nhóc kia vào phòng thẩm vấn cho tôi, biên bản tôi sẽ ký.”
Đồn trưởng Diêu sửng sốt: “Ồ, đội trưởng Vinh đây là…”
Giọng Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng vang lên: “Tôi là người giám hộ của cô ấy, đến ký tên bảo lãnh người.”
Đồn trưởng Diêu ngây người, theo sau nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Vinh à, đừng tức giận, nghe nói cô gái này và cậu trai kia, một người đứng đầu khối, một người đứng nhì khối, là người yêu rất đẹp đôi, còn không trì hoãn việc học.”
Khóe môi lão Từ giật giật: “…”
Không phải đồn trưởng Diêu đang đổ thêm dầu vào lửa à?
Vinh Cẩm Thiêm không biểu cảm nói: “Tôi nghĩ nó rất quan trọng.”
Nói xong, anh kéo vành mũ, quay người đi nhanh như chớp vào phòng thẩm vấn.
Đồn trưởng Diêu gãi đầu, nhìn lão Từ: “Đội trưởng Vinh sao vậy?”
Lão Từ: “Không sao… Chỉ là dạo này trời nóng, nên ngọn lửa trong lòng hơi mạnh thôi.”
Anh ấy cũng không tiện nói cô gái kia là vợ Vinh Cẩm Thiêm.
…
Ninh Tú Phân bị dẫn vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy ngay bóng người thon dài ngồi sau bàn.
Anh khoanh tay trước ngực, ngồi dựa trên ghế, bộ đồng phục màu trắng làm lộ ra eo hẹp vai rộng của anh, đôi chân dài tùy tiện duỗi dưới gầm bàn.
Đẹp trai lại… U ám.
Ninh Tú Phân hơi mở to mắt: “Vinh Cẩm Thiêm… Sao anh ở đây?”
Vinh Cẩm Thiêm cười lạnh: “Tôi không ở đây thì còn không biết em giỏi vậy đấy, tan học không về nhà còn tham gia đánh nhau nữa.”
Ninh Tú Phân nháy mắt chột dạ: “Tôi… Làm gì có, rõ ràng là tôi bị lừa gạt tống tiền, bạn học giúp đỡ thôi.”
Đầu ngón tay thon dài của Vinh Cẩm Thiêm gõ lên mặt bàn: “Ngồi.”
Ninh Tú Phân thành thật ngồi lên ghế: “Ài…”
“Chọc giận ai rồi?” Vinh Cẩm Thiêm lật biên bản trong tay, lạnh nhạt hỏi.
Ninh Tú Phân lén lút ngước mắt nhìn anh, nửa người chìm trong bóng tối như một vị thẩm phán khôi ngô nghiêm khắc.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Chắc là bạn học nữ trên lớp, tên là Lâm Quyên Tử, cô ta vẫn luôn ngứa mắt tôi nên gọi người đến bắt nạt tôi.”
“Sao lại ngứa mắt em?” Vinh Cẩm Thiêm đặt biên bản xuống.
Ninh Tú Phân nhìn Vinh Cẩm Thiêm hơi do dự, nếu vẫn là quan hệ hợp tác như trước đây, cô sẽ không hề do dự nói ra nguyên nhân.
Nhưng bây giờ Vinh Cẩm Thiêm tự cho mình là chồng cô, nếu nói là có liên quan đến Âu Minh Lãng…
“Bởi vì cô ta tưởng em có gì đó với Âu Minh Lãng.” Âm thanh lạnh nhạt của người đàn ông vang lên.
Ninh Tú Phân giật mình: “Anh… Sao anh biết!”
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt, gõ lên bàn: “Lại đây.”
Ninh Tú Phân vừa đi qua đã bị Vinh Cẩm Thiêm giơ tay kéo ngã ngồi lên bàn.
Một tay người đàn ông siết chặt eo thon của cô, một tay nhéo cằm cô, cúi đầu nhìn cô khinh thường: “Bởi vì ai cũng cảm thấy em và Âu Minh Lãng có gì đó với nhau.”
Đến cả đồn trưởng Diêu cũng nói họ xứng đôi, hừ…
Ninh Tú Phân căng thẳng đến mức tai đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Anh đừng như vậy, đây là phòng thẩm vấn.”
“Đúng, vậy nên tôi đang thẩm vấn phạm nhân.” Ngón tay dài đầy vết chai của Vinh Cẩm Thiêm xoa trên eo cô, dần dần siết chặt: “Em thích cậu ta?”
Ninh Tú Phân toàn thân căng thẳng, chỉ cảm thấy eo tê dại, khuôn mặt trắng nõn nóng bừng: “Tôi không có, thật sự không, chỉ là quan hệ hợp tác!”
“Hợp tác? Ban đầu em cũng hợp tác với tôi, rồi sao, bây giờ em định đổi người hợp tác.” Vinh Cẩm Thiêm nheo đôi mắt dài lạnh lùng.
Tay nhỏ của Ninh Tú Phân ấn trên ngực anh, cả người căng thẳng: “Anh đừng có ghen linh tinh, đừng như vậy, đang ở trong cục đấy, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người vào…”
Anh mỉm cười, vỗ nhẹ lên mặt cô: “Nhớ kỹ lời em nói, không có quan hệ gì với cậu ta, sau này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Ninh Tú Phân rũ mắt không tự nhiên: “Biết… Biết rồi… Ưm!”
Cô chưa kịp phản ứng thì miệng cô đã bị đôi môi mỏng của anh chặn lại.
Nụ hôn của anh vẫn trúc trắc lại ngang ngược như vậy, bóng của vành mũ rơi trên mặt cô, khiến tim Ninh Tú Phân đập thình thịch, tim sắp bị anh hôn đến mức nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một lúc sau, anh mới thả cô ra, rồi giơ tay chậm rãi dùng ngón tay lau nước bọt trên môi cô.
“Học sinh tốt là phải chăm chỉ học tập, đừng đi bán nước có ga nữa, cách mầm họa Âu Minh Lãng xa một chút sẽ không có ai làm phiền em nữa.”
Làm buôn bán dễ bị người kiếm chuyện, cô nên hiểu.
Ninh Tú Phân bị anh hôn đến mức mơ màng, đấm anh hai cái, trong đầu vừa xấu hổ vừa nóng bừng: “Anh… Anh mới là mầm họa, chuyên môn đi gây họa…”
“Gây họa cho ai?” Vinh Cẩm Thiêm nhướn mày, cười như không cười nhìn cô gái trong lòng mình.
Ninh Tú Phân muốn nói gây họa cho tôi!
Nhưng nhìn vào mắt anh, cô lại không nói nên lời, quay mặt đi: “Chỉ là tôi không hiểu, tại sao rõ ràng tôi không phải người làm sai mà tôi lại phải tránh mấy người đó?”
Cô thấy sợ và hoảng hốt khi nhìn anh…
Ninh Tú Phân dừng một chút: “Hơn nữa, theo cái nết của tìm người đánh tôi của Lâm Quyên Tử, cho dù chủ nhật tôi không đi bán nước có ga thì cô ta vẫn sẽ gây phiền phức cho tôi.”
Cô biết làm buôn bán rất dễ bị người có tâm kiếm chuyện chứ.
Nhưng chỉ chút phiền phức này cô cũng sợ, vậy sau này cô không cần làm buôn bán nữa, trực tiếp tìm chỗ đi làm cho xong.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô: “Vậy em muốn làm thế nào?
Ninh Tú Phân hơi rời khỏi vòng tay anh một chút, mở to mắt đánh giá anh, chợt hỏi: “Đồng chí cảnh sát, các anh có cần tuyên truyền pháp luật không?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn đôi mắt tinh ranh phát sáng của cô, hơi nhướn mày: “Vậy phải xem biểu hiện của em.”
Con thỏ lông quăn này lại nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ gì nữa?
…
Lúc cửa phòng thẩm vấn đột ngột mở ra, bởi vì lão Từ nằm bò trên cửa nên suýt nữa ngã chúi đầu vào trong.
“Hai người làm trò gì đấy?” Vinh Cẩm Thiêm nhìn lão Từ và Trần Thần không biết xuất hiện từ lúc nào, không biểu cảm gì hỏi.
Lão Từ vội vàng đứng dậy, ho nhẹ: “Không có gì, không có gì, đội trưởng xử lý xong rồi chứ?”
Vinh Cẩm Thiêm nhàn nhạt nói: “Ừ, tôi đưa chị dâu nhỏ của các cậu về trước, lúc nữa lại lên cục trên huyện tìm các cậu.”
Ninh Tú Phân đứng sau lưng anh, tai nhỏ vẫn hơi hồng nhưng thần thái cũng khá tự nhiên.
Đồn trưởng Diêu ở bên cạnh trợn mắt há mồm: “À… Hả… Chị dâu nhỏ?”
Chuyện gì vậy? Em gái nhỏ này không phải em gái hay cháu gái của đội trưởng Vinh hả?
Đồn trưởng Diêu hơi chột dạ, cười khan với Vinh Cẩm Thiêm một tiếng : “Hóa ra là vợ đội trưởng Vinh à.”
Không phải nói là người giám hộ sao?
Nhìn cô gái này vẫn còn nhỏ, nhiều nhất chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi thôi, vậy mà đội trưởng Vinh cũng ra tay được.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn ra đồn trưởng Diêu đang nghĩ gì, anh lạnh mặt: “Ừ, tôi đưa vợ về trước.”
Con thỏ lông ngắn trông nhỏ như vậy cũng không phải lỗi của anh.
Lúc Vinh Cẩm Thiêm dẫn Ninh Tú Phân đi ra ngoài, người trong nhà Âu Minh Lãng cũng đã ký tên bảo lãnh cậu ta.
Thấy Ninh Tú Phân đi ra, Âu Minh Lãng vẫy tay với cô: “Ninh Tú Phân…”
Nhưng một giây sau, Vinh Cẩm Thiêm chợt đặt tay lên eo Ninh Tú Phân: “Đi thôi, nên về nhà ăn cơm rồi.”
Đó hoàn toàn là tư thế tuyên bố chủ quyền, khiến Âu Minh Lãng cứng người, theo bản năng cậu ta nhìn Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân lắc đầu với cậu ta: “Anh ấy đến ký tên bảo lãnh cho tôi rồi.”
Âu Minh Lãng chỉ có thể gật đầu: “Được, vậy mai gặp lại ở trường.’
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất