…
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tiền bán nước có ga tháng này, cậu phải cho tôi một nửa!” Mắt xếch dài nhỏ của Âu Minh Lãng đầy ý xấu.
Ninh Tú Phân nghe thế, xù lông lên: “Một nửa, sao cậu không đi cướp đi, tôi còn chi phí nữa!”
Chờ chút…
Cô ngẩn ra, hơi khó tin nhìn Âu Minh Lãng: “Không đúng, ý cậu là gì? Cậu thắng rồi còn định đi bán nước có ga với tôi à?”
Âu Minh Lãng nhún vai: “Vì sao không, bố tôi nói đây là việc làm thêm, bố tôi còn khen tôi nữa đấy!”
Cậu ta không nói dối, bố cậu ta gửi điện báo từ nước ngoài về khen cậu ta!
Mắt Ninh Tú Phân sáng rực lên, khoác bả vai cậu ta: “Được đấy, cậu như vậy xem như chính thức gia nhập vào buôn bán nhỏ của chúng tôi, rất tinh mắt, chia năm năm không phải không thể, nhưng là chia năm năm lợi nhuận thuần, phải trừ chi phí của tôi!”
Trong nhà thằng nhãi Âu Minh Lãng này còn rất thoáng!
Cậu ta tình nguyện đến là tốt nhất, hai người đúng là không mệt như vậy!
Hơn nữa, Âu Minh Lãng bây giờ có thể xem như có chút danh tiếng ở gần rạp chiếu phim! Rất nhiều cô gái đến vì cậu ta!
Đây là mở đường của nền kinh tế người nổi tiếng trên mạng!
Hôm nay Lâm Quyên Tử là một trong số học sinh trực nhật, cô ta cầm cây chổi quét tới quét lui ở gần chỗ Âu Minh Lãng.
Nghe hiểu rõ lời bọn họ nói, cô ta nhất thời không nhịn được cao giọng nói…
“Âu Minh Lãng, cậu rảnh quá hả, cô ta làm nhà tư bản áp bức cậu làm lao động miễn phí, cậu còn hùn vốn bày quầy với cô ta nữa hả?”
“Tôi bày quầy liên quan gì đến cô?” Âu Minh Lãng nhíu mày nhìn Lâm Quyên Tử.
Lâm Quyên Tử không ngờ Âu Minh Lãng lại mắng mình, cô ta cắn môi không hiểu lại kích động hỏi Âu Minh Lãng…
“Âu Minh Lãng, cậu là con trai của nhà ngoại giao, tay của cậu cần phải cầm bút, ăn cơm nhà nước, cậu cùng với cô ta đến rạp chiếu phim bán nước có ga chẳng phải đang chìm đắm trong trụy lạc sao?”
Cô ta đi rạp chiếu phim từng gặp bọn họ bán nước có ga hai lần!
Ninh Tú Phân nhíu mày, Lâm Quyên Tử cũng biết cô và Âu Minh Lãng bán nước có ga à?
Nhưng ngẫm lại không thấy lạ, cô đeo khẩu trang, nhưng có Âu Minh Lãng đứng bên cạnh, Lâm Quyên Tử cẩn thận nhìn là có thể nhận ra.
Chân mày tuấn tú của Âu Minh Lãng nhíu chặt lại: “Bạn học Lâm Quyên Tử, mọi người ngang hàng, bày quầy thì sao!”
Cậu ta hiểu quan điểm của Lâm Quyên Tử, dù sao quan điểm của phần lớn mọi người hiện giờ… Hộ cá thể là không có việc làm mới làm.
Nói cho cùng hai năm trước hành vi này còn được gọi là… đầu cơ trục lợi.
Nhưng cậu ra rất thích bầu không khí khi bày quầy, cũng thích cảm giác thành tựu khi cùng bán đồ với Ninh Tú Phân!
“Cô ta thì khác, cô ta nhờ vào bày quầy để tiếp cận cậu, cậu không cảm thấy sao!” Lâm Quyên Tử tức giận chỉ vào Ninh Tú Phân mắng.
Có Ninh Tú Phân, Âu Minh Lãng không hề nhìn thấy hoa khôi trường là cô ta!
Cuối cùng là cô đã dùng cách nào mê hoặc Âu Minh Lãng vậy!
Ninh Tú Phân cong đôi mắt to: “Tôi không tiếp cận cậu ấy, tôi tiếp cận cô sao? Tiếp cận cậu ấy có thể cùng nhau kiếm tiền, tiếp cận cô, chỉ có thể dùng đầu cô làm hốt rác thôi!”
Lâm Quyên Tử ngây người: “Đầu làm hốt rác…”
Một bạn nữ khác cùng trực nhật không nhịn được bật cười thành tiếng: “Xì!”
Chẳng phải Ninh Tú Phân đang mắng Lâm Quyên Tử không có đầu óc, đầu chứa rác sao?
Lâm Quyên Tử căm tức phẫn nộ nhìn bạn học nữ hơi béo kia, đập mạnh cây chổi rong tay về phía cô ta: “Cô cũng dám cười nhạo tôi, mập mạp chết tiệt!”
“A!” Bạn học nữ che mặt kêu lên.
Ninh Tú Phân thấy thế, đứng phắt dậy, đi đến bên cạnh bạn học nữ kia: “Từ Hoa Nhi, cậu không sao chứ?”
Âu Minh Lãng đứng lên, nhíu mày nhìn Lâm Quyên Tử: “Lâm Quyên Tử, cô đánh người làm gì, xin lỗi đi!”
Từ Hoa Nhi che mặt bị cây chổi đập đau, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Âu Minh Lãng, lại nhìn Ninh Tú Phân, khẩn trương lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tôi không sao.”
Ninh Tú Phân cũng lạnh lùng nhìn Lâm Quyên Tử: “Lâm Quyên Tử, cô có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, lấy bạn học khác ra xả giận coi là bản lĩnh gì chứ?”
Lâm Quyên Tử lạnh lùng nhìn Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng, cúi đầu, không thèm nhìn Từ Hoa Nhi: “Được, tôi nói xin lỗi, chỉ cần cô ta chịu được!”
Nói xong, Lâm Quyên Tử cầm cặp sách xoay người, thẳng bước đi không quay đầu lại.
Ninh Tú Phân sửng sốt, kỳ quái thật, Lâm Quyên Tử lại sẽ xin lỗi?
Nhưng cô không nghĩ nhiều, nhìn trên mặt Từ Hoa Nhi chỉ hơi sưng đỏ, không có vấn đề lớn, mọi người tan học.
Nhưng hôm sau khi đến trường, Ninh Tú Phân phát hiện trên mặt Từ Hoa Nhi thêm hai dấu tay: “Mặt cậu sao vậy?”
“Không, không sao, mẹ tôi đánh tôi.” Từ Hoa Nhi vừa thấy cô thì hoảng hốt tránh đi, như thể cô là ôn thần vậy.
Trong lòng Ninh Tú Phân mơ hồ có suy đoán, nhìn Lâm Quyên Tử.
Lâm Quyên Tử lại nhếch môi cười lạnh với cô, không nói gì.
Từ Hoa Nhi không dám nói gì, Ninh Tú Phân cũng không có chứng cứ chứng minh cô ta bị Lâm Quyên Tử bắt nạt và đánh.
Ninh Tú Phân nhíu mày, hoa khôi Lâm Quyên Tử này, đánh Từ Hoa Nhi làm gì, cô ta muốn đánh người, phải đánh mình mới đúng.
Sau khi tan học cô đã biết, Từ Hoa Nhi bị tát hai bạt tai chỉ là món ăn sáng, món chính còn đang ở đằng sau chờ cô.
Cô mới dắt xe ra khỏi cổng trường không bao xa, bỗng thấy một bóng người nhảy ra trước mặt.
“Ôi!”
Một tên gầy trông như học sinh nam ngã trước đầu xe cô.
Ninh Tú Phân vội dừng lại: “Bạn học, cậu không sao chứ!”
Ngay sau đó, nam sinh xấu xí kia đứng lên, ôm tay, trừng mắt nhìn cô: “Sao không có việc gì, cánh tay tôi bị gãy, bồi thường cho tôi một trăm tệ!”
Ninh Tú Phân dừng xe, quan sát cậu ta: “Hả, cánh tay này bị gãy à, sao, định ăn vạ trên đường cái?”
“Mày nói ai ăn vạ!” Một giọng nam thiếu nghiêm túc vang lên.
Ninh Tú Phân vừa quay đầu, đã nhìn thấy vài nam sinh trông ngỗ ngược không rõ từ đâu đi tới, lại bao vây cô.
Kẻ cầm đầu còn dùng sáp bôi tóc chải bóng loáng, nhìn trông lưu manh.
Nam sinh xấu xí kia vội nói: “Trịnh lão đại, con đĩ này đụng gãy tay em, còn không đền tiền!”
Ninh Tú Phân đã nhận ra, người được gọi là Trịnh lão đại này là học sinh lớp 11, nói là lớp 11, thật ra tuổi bằng cô.
Cả ngày không làm việc đàng hoàng, cả ngày mang theo một đám người trốn học, ngồi ở cổng trường hút thuốc uống rượu.
Hễ có học sinh nữ nào xinh đẹp đi qua, bọn họ lại huýt sáo, thỉnh thoảng còn đùa giỡn.
Xem như là bá chủ một phương trong trường.
Ninh Tú Phân không biết vì sao bọn họ lại để ý đến cô.
“A, nghe nói mày bán nước có ga ở cửa rạp chiếu phim được rất nhiều tiền, một trăm tệ này rất đơn giản với mày nhỉ?” Trịnh lão đại như lưu manh nhìn Ninh Tú Phân.
Cô nhíu mày: “Sao, hiện giờ hút thuốc uống rượu không thỏa mãn được các cậu nữa, định chặn đường dọa dẫm cướp giật hả?”
Thú vị, cậu ta và cô không cùng lớp, sao cậu ta biết cô bán nước có ga ở rạp chiếu phim?
Trịnh lão đại sa sầm mặt cười đểu: “Dọa dẫm cướp giật? Là mày đụng bị thương anh em của tao trước, thế nào, mày định quỵt nợ, vậy đừng trách tao ra tay đòi công đạo.”
Vừa dứt lời, vài học sinh nam đã bao vây lấy Ninh Tú Phân, thế trận không bồi thường tiền sẽ đánh cô một trận.
Ninh Tú Phân híp mắt, bất ngờ nói: “Một trăm tệ nhiều lắm, tôi không có, tôi bán nước có ga hơn sáu mươi tệ, tôi có thể cho các cậu cả.”
Trịnh lão đại sửng sốt, cậu ta không ngờ Ninh Tú Phân nhanh chóng khuất phục như vậy?
Hơn sáu mươi đồng, đù, không ít tiền đâu, nhiều hơn tiền lương tháng của một người!
“Được, lấy ra!” Trịnh lão đại còn tưởng phải tốn chút sức, đánh con nhóc này, khiến cô sợ hãi!
Không ngờ cô dễ dàng khuất phục vậy, thế còn cần đánh con nhóc này nữa không?
Nữ thần của cậu ta đã nói, phải đánh cô một trận, đánh đến nằm viện, không cho cô đến trường.
Nữ thần không muốn nhìn thấy cô ở trường!
Ninh Tú Phân lắc đầu, giống như hơi sợ hãi cúi đầu: “Tôi đi học, không mang nhiều tiền như vậy trên người, hoặc cậu theo tôi về nhà, hoặc ngày mai tôi mang tiền cho cậu.”
Trịnh lão đại nhìn Ninh Tú Phân thành thật, quyết định tạm thời không động đến cô, lấy được tiền rồi tính!
Cậu ta ngạo mạn hừ lạnh…
“Được, ngày mai mang tiền đến đây! Dám nói cho phụ huynh, trên đường tan học, mày bị đánh mỗi ngày!”
Ninh Tú Phân âm thầm thở dài, trải nghiệm cuộc đời của cô lại phong phú… Bạo lực học đường!
Nhưng mà, trong nhà cô có chú cảnh sát…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất