Đôi mắt to như trân châu đen của Ninh Tú Phân nheo lại, cười lạnh nói.
“Ha, tôi vẫn luôn ở trong văn phòng của cô Diệp, không có thời gian nói mấy lời này với bất kỳ ai, làm sao lớp trưởng Khổng biết vậy?”
Lúc này nếu là một cô gái nhát gan sợ rằng sẽ hoảng sợ, bị cậu ta nhìn chằm chằm như vậy, sẽ chỉ biết nói mình không có!
Nhưng Ninh Tú Phân là người có thể đàm phán giá cả với nhân vật độc ác như chú Liễu sẽ sợ trường hợp nhỏ này sao?
Cô bình tĩnh nhìn Khổng Nhị: “Chúng ta cùng nhau đi tìm cô Diệp đối chứng, thế nào?”
Ninh Tú Phân đứng song song với lớp trưởng Khổng Nhị nói năng lưu loát dứt khoát, trật tự rõ ràng như vậy, còn yêu cầu đối chứng với giáo viên.
Làm các bạn học bắt đầu hoài nghi Ninh Tú Phân mới là người nói thật!
Khổng Nhị hoảng sợ, nói lắp: “Tôi… Tôi… Là họ nghe sai rồi, tôi chỉ nói là tôi nghe được cậu và cô Diệp nói mà thôi!”
Mặt Ninh Tú Phân không có biểu cảm gì hỏi: “Cho nên, với tư cách là lớp trưởng, cậu không những nghe trộm giáo viên nói chuyện, mà còn trách cô Diệp để cậu nghe trộm và hoài nghi sắp xếp của trường học rồi vu oan hãm hại tôi?”
Cái mũ này bị gỡ xuống, Khổng Nhị hoàn toàn hoảng sợ: “Tôi… Tôi không có… Tôi thật sự… Không có ý này!”
Thành tích của học sinh chuyển trường mà cậu ta ghét này quá chói mắt!
Vốn dĩ cậu ta mới là người có thành tích đứng đầu ban khoa học xã hội, và có cơ hội vào đại học, đây đã là một chuyện rất vinh dự.
Nhưng Ninh Tú Phân vừa đến đã cướp đi vị trí số một và vinh dự của cậu ta, cướp đi cả sự chú ý của các giáo viên.
Cậu ta cũng ghét ngoại hình chót mắt của Âu Minh Lãng, đã hấp dẫn đi tất cả ánh mắt của nữ sinh trong lớp!
Mà bối cảnh gia đình đối phương tốt như vậy, còn muốn đến cướp ánh hào quang, cuộc đời thật bất công!
Với những cảm xúc ghen ghét phức tạp đan xen, Khổng Nhị dùng dang nghĩa Ninh Tú Phân truyền bá khắp nơi rằng Âu Minh Lãng và Lâm Quyên Tử đi cửa sau để được vào trường.
Mọi người sẽ cho rằng Âu Minh Lãng là người chỉ có vẻ bề ngoài và dốt nát, mà Âu Minh Lãng và Lâm Quyên Tử cũng sẽ tràn đầy ác ý với Ninh Tú Phân.
Để ba người bọn họ ầm ĩ với nhau, rồi giáo viên sẽ phát hiện ai mới là học sinh tốt thực sự!
Như vậy, phần lớn học sinh trong lớp là người trưởng thành đã đi làm sao còn không rõ ràng đang xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt họ nhìn Khổng Nhị rất kỳ dị.
Ninh Tú Phân lạnh lùng nhìn cậu ta nói: “Tôi không có hứng thú nghe cậu xin lỗi, cậu nên đi giải thích với cô Diệp, chuyện này không cần tôi nói cô ấy cũng sẽ biết ngay thôi.”
Khổng Nhị thấy mọi người đang nhìn cậu ta, nháy mắt thả vở bài tập xuống, cúi đầu chạy đi với sự xấu hổ và tủi nhục.
Lâm Quyên Tử thấy Khổng Nhị chạy đi, bĩu môi: “Cô giả vờ gì chứ, nếu không phải cô và cô Diệp nói xấu sau lưng thì cũng không bị người nghe trộm, còn làm liên lụy đến tôi và Minh Lãng.”
Đám người nhà quê này sợ cô Diệp, cậu cô ta là trưởng khoa, là hiệu trưởng tương lai, cô Diệp phải sợ cô ta mới đúng.
Ninh Tú Phân nhìn Lâm Quyên Tử như nhìn kẻ ngu: “Cô mọc đầu chỉ để cao thôi à?”
Khổng Nhị vu oan cho cô hoàn toàn là kiểu cạnh tranh cấp thấp, bởi vì vị trí “hạng nhất” của cậu ta bị cướp đi.
Nhưng Lâm Quyên Tử hoàn toàn là kẻ ngu x, sợ là Âu Minh Lãng còn không biết tên cô ta là gì, cô ta đã làm simp chúa của con thiên nga trắng kia?
Làm sao vậy? Thiên nga và chó trong thôn không phân chia, cùng là động vật trông nhà, vậy nên chúng là gia đình?
Cơ thể yểu điệu của Lâm Quyên Tử thẳng lên kiêu ngạo: “Đúng vậy, đầu tôi chính là để cho cao lên đấy, không như ai đó lùn tịt”
Ninh Tú Phân thấy đau đầu: “…”
Ninh Tú Phân thấy nói chuyện với loại phụ nữ cả đầu chỉ có đàn ông dễ kéo thấp chỉ số thông minh của cô.
Những bạn học xung quanh phản ứng lại, cũng không kìm được mà phì cười, cô gái đứng nhất này mắng người không dùng những từ thô tục nha.
Lâm Quyên Tử vẫn chưa phản ứng lại, chỉ tức giận trừng mắt những học sinh cười trộm kia.
Ánh mắt Âu Minh Lãng nhìn Ninh Tú Phân hơi phức tạp, cậu ta lạnh lùng nói.
“Ninh Tú Phân, tôi không quan tâm có phải là cô hay không, cuộc thi thử toàn tỉnh cuối tháng, vị trí thứ nhất của cả khối là của tôi”
Ninh Tú Phân vẫy tay: “Được chứ, tôi tuyên bố bây giờ vị trí đứng nhất là của cậu, tôi là đứng nhất khối đếm ngược!”
Mấy chục năm sau, nguồn tài nguyên giáo dục chất lượng cao ở một số nơi như, lớp hỏa tiễn số một Harvard, đứng nhất đếm ngược Đại biểu Nhân dân toàn quốc là 985.
Nhưng ở rất nhiều nơi trong huyện thiếu thốn tài nguyên giáo dục, ngành tốt nhất toàn trường đừng nói tới 985, chính là lót đáy cho chuyên ngành bình thường của trường 211.
Vậy nên đám học sinh này tranh giành vị trí đầu có ý nghĩa gì? Chỉ cần điểm số cao thì ai quan tâm xếp thứ mấy!
Âu Minh Lãng “…”
Nhìn Ninh Tú Phân như vậy, cậu ta muốn đánh người là thế nào.
Ninh Tú Phân nhún vai, không kiên nhẫn nói: “Đến giờ vào học rồi, tránh ra!”
Cô người lớn chẳng muốn tán gẫu với đám trẻ con ấu trĩ này về những thứ vô vị như thế.
Rốt cuộc Âu Minh Lãng vẫn nhường đường, Ninh Tú Phân không khách sáo đi vào lớp.
Lúc cô đi ngang qua người Âu Minh Lãng, cậu ta bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Đổ oan cho cô là lỗi của tôi, nhưng thi thử toàn huyện cuối tháng, chúng ta vẫn phải phân cao thấp!”
Hiếm gặp được đối thủ lợi hại ở nơi nhỏ bé này, làm cậu ta có ý chí chiến đấu muốn đánh bại cô.
Cô đã khơi dậy hứng thú của cậu ta, đánh bại Ninh Tú Phân sẽ không còn ai hoài nghi cậu ta dùng ô dù để vào trường nữa!
Ninh Tú Phân đánh giá nhìn Âu Minh Lãng một lúc, giọng nói trong vắt chợt vang lên.
“Được thôi, người thua sẽ làm cho người thắng một việc dưới điều kiện không vi phạm pháp luật và đạo đức, cậu dám không!”
Âu Minh Lãng bị ánh mắt như nhìn hàng hóa của cô làm cho cả người thấy kỳ quái, khuôn mặt đẹp trai sựng lại: “Được!”
Sao ánh mắt người phụ nữ này giống như con buôn, định bán cậu ta vậy?
Cuộc tranh giành vị trí đầu khối khiến học sinh trong lớp cùng hô lên: “Tốt lắm, chúng tôi sẽ là nhân chứng!”
Mọi người âm thầm đánh cược, đồ đánh cược toàn là bút bi, bút chì, cục tẩy.
Nửa tháng tiếp theo, Ninh Tú Phân và Âu Minh Lãng dùng hết sức mình cho cuộc chiến, tan học cũng không ra ngoài chơi.
Thỉnh thoảng còn vì một câu hỏi, một quan điểm mà tranh cãi đến mức mặt đỏ tai hồng, đến nỗi cãi nhau trước mặt giáo viên các môn khác nhau.
Ông Đường cũng biết Ninh Tú Phân đánh cược với một học sinh nam, giống như đánh máu gà vậy, hận không thể giăng đèn đánh giặc đêm cho Ninh Tú Phân làm năm bộ đề mỗi ngày.
Cho dù đệ tử cuối cùng của ông là một đứa dốt toán học thì cũng tuyệt đối không thể thua con thiên nga trắng mà ông chưa từng gặp kia được!
Còn may có bà Hạ ngăn lại, nếu làm như vậy thật, Ninh Tú Phân chưa kịp đến đại học báo danh thì đã phải đền chỗ Marx báo danh rồi.
Vinh Cẩm Thiêm cũng biết chuyện này, anh ngăn cô lại chỉ hỏi một câu.
“Mặc dù tôi không quá quen thuộc với Âu Minh Lãng, nhưng nghe nói từ nhỏ thành tích của thằng nhóc đó rất tốt, em không sợ thua à, cậu ta sẽ yêu cầu em làm một vài việc mất thể diện đấy?”
Từ sau lần Ninh Tú Phân bị một trận quả hồng rơi trúng, mỗi lần gặp anh cô lại trợn mắt.
Dạo này anh và Trần Thận bận một số việc không thể nói, đồng thời anh đã cho người điều tra chuyện của nhà họ Ninh ở Hồng Kông thông qua con đường đặc biệt.
Nhưng anh không định nói chuyện này cho cô sớm như vậy.
Đúng là Ninh Tú Phân tức giận trợn mắt nhìn anh: “Anh tưởng ngày nay ai cũng toàn ý xấu giống anh à, thích bắt nạt người khác? “
Cô đã sớm cảm giác được rồi, mặc dù Âu Minh Lãng kiêu ngạo như con thiên nga trắng, nhưng cũng do cậu ta vốn dĩ chính là con ông trời mà.
Được hưởng nền giáo dục tốt, nên tiêu chuẩn đạo đức của cậu ta không hề thấp.
Thêm nữa con người ngày nay rất thuần phác, không giống như sau cải các mở cửa, vậy nên cô không hề lo lắng Âu Minh Lãng sẽ yêu cầu cô làm những việc đặc biệt tệ.
Dù sao… Tiền đề để đánh cược là không vi phạm pháp luật và đạo đức.
Vinh Cẩm Thiêm nhăn mày: “Em đánh giá cao cậu ta nhỉ.”
Ninh Tú Phân móc mỉa: “Cao hơn anh, ít nhất cậu ta sẽ không lấy quả hồng thối đánh người.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn khuôn mặt tròn trịa phẫn nộ của Ninh Tú Phân, không khỏi bật cười.
Cô tức giận cũng tốt, tức giận là một loại tình cảm mãnh liệt, cũng là một kiểu ghi nhớ.
Tốt hơn trước đây, cô lấy thái độ “bạn tốt” đối xử với anh… Trong thân mật có xa cách.
“Vậy nếu em thắng, định yêu cầu cậu ta làm gì? Bối cảnh cậu ta cũng khá tốt” Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt, hỏi thêm một câu.
Nếu con thỏ lông quăn này dám làm chuyện gì quá đáng, anh cũng sớm được biết trước, thuận tiện lật tẩy.
Ninh Tú Phân bĩu môi nhìn anh, đôi mắt lại phát sáng: “Tôi muốn bán cậu ta”
Vinh Cẩm Thiêm : “…”
Một lúc sau, anh cười nhẹ nói: “Em thư giãn chút đi.”
Ninh Tú Phân thấy bạn cùng phòng không có ý muốn ngăn cản mình, cũng không hỏi nữa, cô quay người vung bím tóc rời đi.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng cô, nheo mắt phượng.
Chuyện thi đại học còn hơn ba tháng nữa, anh… Không vội.
Tính kiên nhẫn khi đi săn của anh vẫn rất tốt, đợi con thỏ chân ngắn lông quăn này thi đại học xong lại nói tiếp.
Nếu con thỏ lông quăn này thi trượt đại học vì anh, ông Đường sẽ không tha cho anh, nếu vậy thỏ lông quăn sẽ phải học lại, có nghĩa là anh lại phải nhẫn nhịn thêm một năm nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất