Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Lâm Quyên Tử nhất thời không phản ứng kịp: “Người thú gì?”
Chủ nhiệm Vương hiểu ngay, con bé chết tiệt này mắng người mà không cần dùng đến từ ngữ thô tục.
Ông ta khó chịu nói: “Học sinh Ninh chú ý lời nói của mình, đây là trường học, không phải nơi để em mắng chửi, đừng tưởng rằng có phó hiệu trưởng Chu chống lưng cho em thì tôi không làm gì được em, cẩn thận bị kỷ luật đấy!”
Ninh Tú Phân nhếch mép, nhìn chủ nhiệm Vương nói: “Vâng!”
Sau đó, cô cũng không chờ chủ nhiệm Vương trả lời, bước ngang qua ông ta đi vào lớp học.
“Cậu, cậu nhìn cái dáng vẻ ngông cuồng của cô ta kìa, cậu mau kỷ luật cô ta đi!” Lâm Quyên Tử tức giận dậm chân.
“Cậu muốn kỷ luật học sinh cũng cần phải có lý do đầy đủ, hơn nữa bây giờ sau lưng cô ta là phó hiệu trưởng Chu.” Chủ nhiệm Vương nhíu mày.
Đứa nhỏ này quả thật tùy hứng, còn dám lấy ông ta làm bia đỡ đạn nữa chứ!
Ông ta muốn xử lý Ninh Tú Phân chính là nhắm vào họ Chu.
Lâm Quyên Tử tức giận, nhưng cũng không còn cách nào: “Hừ!”
Chủ nhiệm Vương sờ lên mái tóc nửa hói của mình: “Thôi được rồi Quyên Tử, thi đại học quan trọng hơn. Nếu thành tích của cháu quá kém, cậu cũng không giúp được cháu đâu.”
Lâm Quyên Tử bĩu môi: “Cháu vốn là học sinh múa, chỉ cần thành tích tạm ổn là có thể vào học viện nghệ thuật được rồi.”
Dù sao cô ta cũng nhảy rất giỏi, trước đây cũng không xuống nông thôn, mà nhảy ở đoàn văn công huyện.
Xuất sắc như cô ta, thi vào học viện múa không khó, bây giờ chỉ thiếu một đối tượng xuất sắc để xứng đôi thôi.
Âu Minh Lãng là người Thượng Hải, đại học chắc chắn là sẽ đến Thượng Hải, cô ta cũng muốn thi vào học viện hý kịch Thượng Hải.
Chủ nhiệm Vương nhìn cháu gái mình, lắc đầu: “Thôi được rồi, về lớp học đi!”
Lâm Quyên Tử chỉ có thể dậm chân quay về lớp học.
Cô ta đi đến gần chỗ ngồi của mình, trừng mắt nhìn Ninh Tú Phân đang xem bài tập, sau đó chuyển chỗ ngồi sang chỗ bên cạnh Âu Minh Lãng.
Tuy không phải là bạn cùng bàn, nhưng cũng chỉ cách nhau một lối đi nhỏ.
Âu Minh Lãng không thèm để ý đến Lâm Quyên Tử, chỉ liếc nhìn tờ bài tập viết tay trong tay Ninh Tú Phân.
Cậu ta nhíu mày: “Ai ra bài tập này cho cậu vậy!”
Bài tập này có trình độ không thấp, hơn nữa còn có nét chữ đẹp!
Ninh Tú Phân đang xem phần bài tập giải sai mà cô đã làm tối hôm qua, không ngẩng đầu lên: “Ông tôi.”
Âu Minh Lãng sửng sốt: “Ông cậu là giáo viên Toán?”
Cậu ta hỏi chuyện bình thường, Ninh Tú Phân cũng nói chuyện lịch sự: “Không phải.”
Ông ấy dạy kinh tế ở đại học Phục Đán, Toán chỉ là môn học bắt buộc của ông ấy.
Âu Minh Lãng nhìn thấy trên bàn Ninh Tú Phân còn có một tờ bài tập Chính trị và Ngoại ngữ, cũng được viết tay.
Mắt cậu ta sáng lên, đột nhiên hỏi: “Sau này tôi có thể mượn xem bài tập các môn mà ông cậu ra được không?”
Ninh Tú Phân không trả lời, cô không muốn để ý đến con ngỗng trắng chói mắt này, tránh gây rắc rối.
Đôi mắt phượng của Âu Minh Lãng lóe lên, đột nhiên mở hộp bút lấy ra một cây bút: “Không xem chùa của cậu, trao đổi với cái này!”
Ninh Tú Phân nhìn thấy cây bút đó, sửng sốt một chút – cây viết này sao.
ở thời này, có được một cây bút máy hiệu Hero đã là chuyện rất ghê gớm rồi, vậy mà Âu Minh Lãng lại đưa cho cô bút máy Parker vàng!
Ngòi bút đơn sắc 18k, vô cùng tinh xảo! Ở thời này, đây chính là hàng đặc cung, có tiền cũng không mua được!
Cô nhớ Ông Đường rất thích viết thư pháp bằng bút máy, vẫn luôn muốn mua một cây bút máy, sắp đến sinh nhật ông ấy rồi.
Nếu có cây bút máy này tặng Ông Đường làm quà, ông ấy nhất định sẽ rất vui.
Ninh Tú Phân liếc nhìn hộp bút của Âu Minh Lãng, bên trong vậy mà còn có hai cây bút máy Parker vàng, thật đúng là đại gia, khó trách lại hào phóng như vậy.
Thứ này chắc không phải quá quý giá với Âu Minh Lãng.
Cô nhíu mày, do dự một hồi, vẫn gật đầu đồng ý: “Được, sau này có bài tập, tôi cho cậu xem.”
Dù sao đối phương cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ là yêu cầu xem bài tập ông Đường ra thôi.
Giao dịch sòng phẳng, cô không thiệt!
Âu Minh Lãng mỉm cười, đặt cây bút lên bàn cô: “Cảm ơn.”
Cậu ta cười cười, lại là thần thái rạng rỡ ung dung.
Ninh Tú Phân thấy cậu ta khá bình thường, cô cũng không tiện mặt lạnh: “Không có gì.”
Hai người đạt thành giao dịch.
Nhưng trong mắt người ngoài, hai người đang thì thầm to nhỏ.
Sắc mặt Lâm Quyên Tử khó coi đến mức không thể tả, bọn họ nói chuyện rất nhỏ, cô ta nghe không rõ, chỉ thấy Âu Minh Lãng đưa cho Ninh Tú Phân một cây bút máy nhập khẩu!!
Con cóc ghẻ này còn nói cô không thèm để ý đến Thiên nga trắng… không phải, không thèm để ý đến Âu Minh Lãng.
Cô Diệp chuẩn bị dạy đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, bà ấy nhíu mày, nhưng không nói gì.
Đến giờ nghỉ, Diệp Thành Tâm vừa thu dọn đồ đạc, vừa dặn lớp trưởng Khổng Nhị phụ trách thu bài tập.
Diệp Thành Tâm nhìn quanh lớp học, liền phát hiện Ninh Tú Phân đang đưa mấy tờ bài tập cho Âu Minh Lãng, hai người dường như vẫn đang nói chuyện, Lâm Quyên Tử ngồi bên cạnh với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Ninh Tú Phân.
“Ninh Tú Phân, em theo tôi đến văn phòng giáo viên một lát.” Diệp Thành Tâm nói.
Ninh Tú Phân bị gọi tên, ngẩn người, gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô đứng dậy đi ra ngoài, lần này Âu Minh Lãng đứng dậy bình thường nhường đường cho cô.
Lâm Quyên Tử nhìn bóng lưng cô rời đi, cắn môi nói: “Minh Lãng, cậu xem cô ta mặc đồ rách rưới kìa, nhìn là biết nhà cô ta nghèo lắm. Loại người này rất thích nhất lợi dụng người khác, cậu đừng để cô ta lừa lấy đồ của cậu.”
Vẻ mặt Âu Minh Lãng lạnh nhạt: “Người nói xấu người khác chính là người xấu.”
Nói xong, cậu ta không để ý đến Lâm Quyên Tử nữa, từ năm mười lăm tuổi cậu ta đã gặp quá nhiều cô gái như thế này rồi.
Cậu ta chỉ đơn giản muốn xem những bài tập chất lượng cao của Ninh Tú Phân thôi, sắp thi đại học rồi mà những cô gái này suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.
Thà như đối thủ trên con đường học vấn Ninh Tú Phân, thẳng thắn khiêu khích, còn làm anh ta thấy ưa nhìn hơn.
Môn Ngữ văn của Lâm Quyên Tử rất kém, bài kiểm tra đầu vào chỉ được 53 điểm, nên cô ta không hiểu câu người nói xấu người khác chính là kẻ xấu, chỉ cảm thấy câu này không hay.
Cô ta thật sự tức không chịu được, bộ ngực cao ngất phập phồng lên xuống.
Từ hồi cấp hai cô ta đã bắt đầu được người ta thích, đến khi vào đoàn văn công thì càng xinh đẹp hơn, chính là bông hoa của đoàn văn công.
Chưa từng có anh chàng nào không để ý đến cô ta!
Chẳng hiểu Âu Minh Lãng này bị sao nữa! Vậy mà lại không nhìn thấy vẻ đẹp của cô ta, chỉ chú ý đến con bé nhà quê không ngực không đẹp kia!

Bên này Ninh Tú Phân và cô Diệp đi vào văn phòng giáo viên.
Văn phòng của Diệp Thành Tâm ở một góc cạnh cửa sổ, xung quanh là tủ đựng tài liệu, không có ai ngồi.
Đúng là nơi nói chuyện tốt.
“Cô Diệp, cô tìm em có việc gì ạ?” Ninh Tú Phân lễ phép hỏi.
Diệp Thành Tâm đẩy gọng kính, ra hiệu cho cô ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ mở lời: “Ninh Tú Phân, tuy em là giỏi nhất lớp, nhưng chủ nhiệm Vương là cậu của Lâm Quyên Tử, cho nên…”
Ninh Tú Phân hiểu rồi, cô giáo muốn giải thích cho cô chuyện của Lâm Quyên Tử.
Cô gật đầu: “Em hiểu rồi, cô không cần giải thích.”
Thực ra trong lòng Diệp Thành Tâm rất áy náy, ba học sinh chuyển trường, hai người đã được sắp xếp sẵn, vậy thì cần gì phải làm khổ học sinh đến thi nữa chứ?
Ninh Tú Phân vẫn không nhịn được tò mò hỏi Diệp Thành Tâm: “Em có thể hiểu được trường hợp của Lâm Quyên Tử, còn Âu Minh Lãng thì sao ạ?”
Con chó ở nhà chỉ nói Âu Minh Lãng là con nhà cán bộ cao cấp, còn lại không nói gì thêm.
Diệp Thành Tâm nói: “Âu Minh Lãng là học sinh chuyển trường được hiệu trưởng tiền nhiệm sắp xếp trước khi chuyển công tác sang Sở giáo dục hồi đầu năm. Cậu ấy đến từ Thượng Hải, nghe nói thành tích học tập rất tốt.”
Tuy Diệp Thành Tâm chưa nhìn thấy học bạ, nhưng hiệu trưởng tiền nhiệm đã hết lời khen ngợi thành tích của Âu Minh Lãng.
“Học sinh Thượng Hải sao lại đến cái huyện miền núi xa xôi hẻo lánh ở Tây Nam chúng ta học, chẳng lẽ bị gì à?”
Ninh Tú Phân hỏi ra vấn đề mà cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái.
Hôm qua ngay cả con chó Vinh Cẩm Thiêm kia cũng thấy khó hiểu về chuyện này.
Diệp Thành Tâm suy nghĩ một chút: “Nghe nói bố mẹ cậu ấy là cán bộ ngoại giao đang công tác tại Liên Xô, bởi vì một số lý do gia đình nên tạm thời đến huyện chúng ta, nghe nói nhà bà ngoại cậu ấy ở đây, những chuyện khác thì tôi không rõ.”
Ninh Tú Phân hiểu ra, hóa ra nhà Âu Minh Lãng là cán bộ ngoại giao, lại còn công tác tại Liên Xô, gia thế này quả thật cũng rất khủng.
Lúc xem mắt kiếp trước, cô thấy không ổn, vội vàng nói với chủ nhiệm phân xưởng là mình đã có đối tượng.
Ai ngờ chủ nhiệm phân xưởng chỉ sững người một chút, rồi nói Âu Minh Lãng là phi công tương lai, bảo cô đừng bỏ lỡ cơ hội này.
Cô thật sự không hiểu nổi, đứa con cưng của trời này sao lại đến xem mắt một công nhân bình thường như cô.
Mà Âu Minh Lãng dường như cũng không quan tâm cô đã có đối tượng hay chưa, liên tục dò hỏi về tình hình gia đình và công việc của cô

Ads
';
Advertisement