Vinh Cẩm Thiêm nghe cô gọi người ta là ngỗng, ánh mắt lạnh lùng hiện lên ý cười: “Anh ở Võ đại viện, cậu ta ở Văn đại viện, nhưng lúc cậu ta mười ba tuổi thì cả nhà được điều về Thượng Hải, nhà cậu ta là người Thượng Hải.”
Anh tùy ý nói vài câu.
Ninh Tú Phân lập tức hiểu ra – đều là con nhà đại viện, nhưng chia làm võ và văn.
Võ đại viện – đại viện của các quân khu.
Văn đại viện – đều là những đơn vị như Bộ Ngoại giao, Bộ Công nghiệp, Bộ Giáo dục, Bộ Thương mại…
Đám con cháu lớn lên ở hai loại đại viện này thường khá coi thường nhau.
Những đứa trẻ lớn lên ở Võ đại viện khinh thường những đứa trẻ ở Văn đại viện “giả vờ” là người có học, giả vờ lịch sự!
Những đứa trẻ lớn lên ở Văn đại viện khinh thường những đứa trẻ ở Võ đại viện “thô lỗ”, “ngu ngốc”, tứ chi phát triển, chỉ biết đánh nhau!
Ninh Tú Phân rất vui khi nghe được những câu chuyện phiếm mà kiếp trước cô chưa từng nghe, ngẩng đầu nhìn Vinh Cẩm Thiêm đang đứng trên cây hồng lớn.
Anh dường như đang cân nhắc xem có nên tiếp tục leo lên hay không.
Cô thèm muốn những quả hồng nhỏ như chiếc đèn lồng bên cạnh người đàn ông, cười híp mắt vẫy tay: “Đồng chí Vinh Cẩm Thiêm, hái cho tôi vài quả hồng tươi đi.”
Vinh Cẩm Thiêm co người lại, một lần nữa nhảy lên không trung, một tay móc vào cành cây, nhanh nhẹn và tùy ý nhảy lên ngọn cây cao hơn, rồi thản nhiên liếc nhìn cô.
Gió lạnh thổi bay tóc mai và chiếc áo sơ mi trắng của anh, làm Ninh Tú Phân nhớ đến bộ phim “Assassin’s Creed” mà cô đã xem kiếp trước.
Những sát thủ châu Âu thời trung cổ trong phim đều là những bậc thầy về các môn thể thao mạo hiểm, leo lên những tòa tháp cao chọc trời và những bức tường thành, bay nhảy trên mái nhà như đi trên mặt đất.
Không ngờ Vinh Cẩm Thiêm cũng là một cao thủ, anh chàng này có thể đứng trên ngọn cây cao như vậy.
Giống như sát thủ đỉnh cao nhất trong phim, lộn người nhảy xuống, chính là cú nhảy đầy tự tin và ngầu lòi!
Ninh Tú Phân không nhịn được nhìn đến ngây người, sau đó –
“Bụp!” Một quả hồng mềm nhũn… đầy tự tin và đẹp trai trúng ngay mặt cô.
Một bên mặt Ninh Tú Phân dính đầy hồng: “Chết tiệt…”
Nước quả chảy đầy mặt cô, vừa ngọt vừa rít, quan trọng là dù là hồng mềm thì cũng làm mặt cô đau điếng!
“Anh làm gì thế, bị điên à!” Ninh Tú Phân luống cuống lấy khăn tay ra lau mặt.
Giọng nói lạnh nhạt của Vinh Cẩm Thiêm vang lên trên ngọn cây cao: “Gì, không phải em muốn ăn hồng sao, sao khó chiều thế.”
Ninh Tú Phân tức muốn chết, ngẩng khuôn mặt nhỏ dính nhớp lên quát: “Vinh Cẩm Thiêm, anh xuống đây cho tôi!”
Cô muốn ăn hồng là muốn kiểu này sao, hồng ném xuống thế này, còn ăn được nữa không!
Thế mà anh còn cầm thêm mấy quả hồng, thản nhiên nói: “Xuống thì làm sao hái cho em? Không phải em muốn ăn sao, anh đút cho em.”
Ninh Tú Phân trợn tròn mắt, nhìn thấy mấy quả hồng mềm nhũn bay về phía mình.
Giống như bom oanh tạc!
“Vinh Cẩm Thiêm, đồ khốn khiếp, ấu trĩ trẻ con, anh là học sinh tiểu học à, anh bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn chơi trò này!”
Ninh Tú Phân hét lên, chạy tán loạn khắp sân, né tránh những quả hồng mềm anh ném!
A Hắc và A Bạch đã trốn vào trong nhà nhỏ của chúng để tránh bom từ lâu.
Mỗi lần Ninh Tú Phân muốn chạy vào nhà, đều có bom hồng rơi trúng ngay trước mặt cô, buộc cô phải quay lại.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn chạy tán loạn khắp sân, suýt chút nữa bị ném trúng, nhảy dựng lên mắng chửi, còn định nhặt những quả hồng chưa nát ném trả anh.
Tức giận và hoảng loạn, cô giống như một con thỏ chật vật vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Khóe môi mỏng đỏ của Vinh Cẩm Thiêm nhếch lên một nụ cười, ừm, trút giận xong rồi, sảng khoái.
…
Đến khi Ninh Tú Phân nổi giận đùng đùng người đầy nước hồng đi tắm, trên đầu cô còn vẫn dính nửa quả hồng, Vinh Cẩm Thiêm mới ôm bảy tám quả hồng mọng nước nhảy xuống khỏi cây.
Ông Đường đứng dưới mái hiên nhìn anh, thật sự cạn lời: “Tiểu Vinh, cháu càng sống càng thụt lùi sao? Bắt nạt con gái nhà người ta làm gì thế!”
Thằng nhóc này cố ý, với khả năng ngắm bắn của anh, sao có thể ném không trúng người, buộc người ta phải chạy tán loạn!
Bây giờ anh còn hái hồng cho người ta, Tiểu Ninh còn nhận tấm lòng của anh sao?
Vinh Cẩm Thiêm ho nhẹ một tiếng, đặt hồng xuống: “Chỉ là chơi ném hồng thôi, những quả này cũng không phải hái cho cô ấy ăn.”
Bà Hạ tức giận xách chổi và ki hốt rác ra –
“Bà thấy thằng nhóc thối tha này bị điên rồi, lãng phí trái cây ngon, còn làm khắp sân bừa bãi, dính nhớp khắp nơi thu hút côn trùng, đồ khốn nạn nhà cháu đáng đánh đòn!”
Nói xong, bà ấy cầm chổi xông về phía mông Vinh Cẩm Thiêm!
Vinh Cẩm Thiêm bị đánh một cái, khẽ “a” một tiếng, nhanh chân né tránh: “Cháu ném toàn là hồng hỏng không ăn được, sân cứ để cháu quét!”
“Quét cái đầu cháu! Ba ngày không đánh lại dám ngồi lên nóc nhà, giỏi lắm, còn biết dùng hồng hỏng đánh người ta, lần sau có phải định đánh bằng phân không, đồ đáng ghét!”
Bà Hạ vừa mắng vừa nhanh nhẹn cầm chổi và ki hốt rác lao tới mông anh.
Bà ấy hoàn toàn quên mất lần đầu tiên bà ấy gặp Ninh Tú Phân cũng đã đánh “trận phân”.
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Lần này đến lượt anh bị đuổi chạy khắp sân, bị đuổi thẳng ra khỏi cửa.
“Thằng nhóc thối tha, cháu chạy đi, cháu có bản lĩnh thì đừng quay lại, với cái đầu óc chưa đầy ba tuổi của cháu, cứ chờ vợ mình bị người khác cướp đi!!”
Bà Hạ thở hổn hển vừa vung chổi vừa mắng.
Trẻ con không nghe lời đáng đánh đòn, đánh một trận chưa đủ thì đánh thêm trận nữa là vừa!
Lần đầu tiên trong đời Vinh Cẩm Thiêm bị người ta mắng ngu ngốc, hừ lạnh một tiếng, phủi tay áo bỏ đi.
Hai ông bà già này chỉ biết bênh vực cô bé điệp viên đó, cũng không nghĩ xem cảm giác vợ anh sợ anh đến gần khó chịu ra sao!
Không tìm cơ hội dạy dỗ cô gái này một trận để trút giận, anh sợ mình sẽ “xơi” cô ngay trong đêm, ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của cô.
…
Vinh Cẩm Thiêm đến một ngôi nhà khác cách trụ sở huyện không xa.
Bên ngoài cổng vào buổi chiều tà, mặt trời đã lặn xuống đường chân trời.
Trước cổng có hai người qua đường dường như đang tán gẫu, còn có hai người đang quét rác, tất cả đều ngước mắt nhìn anh với ánh mắt sáng quắc.
Thấy là anh, họ lại tiếp tục công việc của mình.
Vinh Cẩm Thiêm bước vào sân, một số người mặc quân phục cán bộ đi lại, không ai cản anh.
Anh đi thẳng đến sân sau, nơi có thể nghe thấy tiếng máy điện báo “bíp bíp bíp”.
Hai người bước ra khỏi phòng, người cao lớn là Trần Thần, người còn lại chính là lão Từ mà anh đã gặp trước đó, người muốn giúp Ninh Tú Phân giao hàng.
Vừa nhìn thấy anh, cả hai đều vô thức đứng thẳng người: “Đội trưởng!”
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu với lão Từ: “Đến văn phòng của anh.”
Lão Từ dẫn Vinh Cẩm Thiêm đến văn phòng của mình, ba người ngồi xuống.
Trần Thần rót cho Vinh Cẩm Thiêm một tách trà: “Đã điều tra rồi, Tần Hồng Tinh đã đến gặp nhà họ Ninh, vì vậy mới xảy ra chuyện ở thôn Tứ Đường, hiện tại hai người “mất tích” khỏi thôn, Tần Hồng Tinh đã dùng quan hệ để tìm anh và chị dâu, lãnh đạo cũng đã gọi điện cho em.”
Nếu nhà họ Tần thật sự giúp cô ta tìm người, e rằng sẽ sớm tìm đến huyện.
Vinh Cẩm Thiêm liếc nhìn cậu ấy: “Cậu bán đứng tôi?”
Trần Thần lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Em có điên mới bán đứng đội trưởng!”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Cậu không cần quan tâm phía ông già. Phía Tần Hồng Tinh, cậu hãy cắt đứt con đường tìm kiếm của cô ta.”
Anh nheo đôi mắt hẹp dài: “Sẵn tiện cho Tần Hồng Tinh một bài học, để cô ta quay về thủ đô an phận một chút, tôi ghét nhất những người không biết điều.”
Trần Thần gật đầu lia lịa: “Vâng!”
Chuyện này tạm thời coi như xong.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn thấy sắc mặt lão Từ có vẻ không ổn: “Sao vậy, có chuyện gì?”
Lão Từ nhíu mày: “Làm như vậy có phải không ổn lắm không, lệnh phục chức của anh đã bị người ta đè xuống, không phải do lãnh đạo ban hành.”
Anh ấy dừng lại một chút: “Nhưng bên phía lãnh đạo cũng không lên tiếng, e rằng là vì anh không trở về thủ đô nên ông ấy giận, không muốn nhắc đến chuyện này.”
Như vậy, dù đội trưởng Vinh coi như khôi phục lại đãi ngộ vốn có, thì có trở lại đội cũng chỉ là người nhàn rỗi.
Khuôn mặt tuấn tú của Vinh Cẩm Thiêm hiện lên một nụ cười chế nhạo: “Tùy ông ấy, tôi vốn dĩ không có ý định trở lại đội và phục chức ngay bây giờ.”
Muốn uy hiếp anh sao? Cả đời này anh ghét nhất là bị uy hiếp, nhất là uy hiếp từ ông già!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất