Âu Minh Lãng đứng trên bục giảng, mỉm cười: “Chào mọi người, tôi là Âu Minh Lãng, hi vọng chúng ta có thể cùng nhau học tập thật tốt.”
Âu Minh Lãng người giống như tên, cười lên giống như ánh mặt trời tháng Tư vậy.
Thật ra ánh mặt trời tháng Tư không hề ấm áp.
Ninh Tú Phân phảng phất có thể thấy sự lạnh lùng lãnh đạm ở đáy mắt cậu ta… Là loại người kiêu ngạo cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Huống hồ cái áo khoác phong cách phi công và cái quần dài màu xanh quân đội cậu ta mặc hình như là hàng nhập khẩu.
Đôi giày còn là giày vải canvas Warrior màu trắng của Thượng Hải, chỉ riêng bộ trang phục này đã cho thấy cậu ta có vốn để kiêu ngạo.
Ninh Tú Phân phát hiện cậu ta rất giống diễn viên Lee Jong Suk trong phim Hàn Quốc của mấy chục năm sau mà cô hay xem sau khi cô làm việc nhà xong.
Đường nét khuôn mặt không phải tinh tế nhất, nhưng gom lại một chỗ thì vẫn khá đẹp trai.
Âu Minh Lãng giống con thiên nga đực, nháy mắt đè bẹp tất cả nam sinh thành bánh đất, còn là loại vụn bánh đất.
Tất cả nữ sinh ngây người, sau đó gần như mặt đỏ hết lên…
Trong huyện nhỏ xa xôi này, làm gì được thấy quA Thiêm thanh niên mang phong cách phương Tây như vậy.
Ninh Tú Phân cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít khí của mọi người xung quanh, cô hiểu ra đây chính là người học sinh còn lại được miễn thi kia.
Nhưng cô nhớ hình như Âu Minh Lãng là người thành phố Thượng Hải, cô không hiểu, làm sao loại người này lại đến một huyện nhỏ để học!
Đời trước cho dù là ở huyện thì sao lại xem mắt với một người công nhân bình thường như cô?
Trong lòng cô không khỏi vì sự khác thường này mà hoài nghi.
Âu Minh Lãng giống như đã quá quen với kiểu lễ nghi nhìn chăm chú này, trên mặt cậu ta không có gì thay đổi, chỉ là ánh mắt lại rơi chính xác trên người Ninh Tú Phân.
Đến khi Ninh Tú Phân nhìn chằm chằm cậu ta giống những người khác, cậu ta mới trào phúng cong khóe miệng.
Năm giác quan của Ninh Tú Phân nhạy bén, cô cau mày rồi mặt không biểu cảm mà cúi đầu xem sách.
Cô biết cậu ta đang chế giễu các cô gái mê trai.
Xem ra đối phương đã hiểu lầm cô cũng là một thành viên của nhóm mê trai, dù sao kiểu “mỹ nhân lạnh lùng tuyệt sắc” như Vinh Cẩm Thiêm nằm ngủ bên cạnh cô còn có thể đoan chính không nảy sinh ý xấu mà.
Hơn nữa, Âu Minh Lãng chỉ là kiểu “Oppa” mà thôi.
“Được rồi, bạn học Minh Lãng, em tìm một chỗ ngồi đi.” Diệp Thành Tâm thấy phản ứng của học sinh trong lớp thì cau mày không vui.
Còn ba tháng nữa là thi đại học rồi, mấy học sinh nữ này đang làm cái gì vậy!
Đôi mắt Âu Minh Lãng nhìn quanh lớp, các học sinh nữ nháy mắt căng thẳng, hươu con trong ngực nhảy loạn lên.
Chờ mong cậu ta ngồi cạnh họ, nhưng lại ngại ngùng.
Đôi mắt Lâm Quyên Tử sáng bừng, trực tiếp giơ tay: “Bạn học Âu, cạnh tôi có chỗ trống, cậu đến đây ngồi đi, tôi cũng là học sinh mới chuyển trường, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau và cùng nhau tiến bộ.”
Ở thời đại này, con gái nhìn phải ánh mắt con trai sẽ ngại ngùng, người yêu nắm tay ở nơi công cộng sẽ bị Vệ Binh Đỏ khiển trách làm ảnh hưởng đến bầu không khí xã hội!
Hành vi hôn môi ôm ấp trên đường chính là đại nghịch bất đạo phải bị bắt lên đồn công an.
Các học sinh hoảng sợ trước sự to gan của Lâm Quyên Tử, cô ta dám trắng trợn mời chào Âu Minh Lãng như vậy.
Âu Minh Lãng nhìn Lâm Quyên Tử, xách túi đi về phía cô ta.
Lông mày Diệp Thành Tâm sít chặt.
Mới khôi phục lại thi đại học mấy năm đầu, nên không có cách nói gì về việc có yêu sớm hay không.
Bởi vì có rất nhiều học sinh cấp ba và đại học trông lớn tuổi vì thường xuyên lên rừng xuống đồng nên kết hôn sớm, ngay cả người đã sinh con rồi quay lại đi học cấp ba cũng rất nhiều.
Nhưng hai người Âu Minh Lãng và Lâm Quyên Tử nhìn là biết thuộc kiểu chiêu ong dụ bướm, xếp vào một lớp khiến cả lớp không yên tâm hộc tập!
Nếu hai con bướm này giày vò lẫn nhau, không làm hại người khác thì bà ấy còn thấy khá tốt.
Lâm Quyên Tử thấy Âu Minh Lãng đi đến, trong lòng cực kỳ đắc ý, cô ta biết ngay không ai có thể cự tuyệt sắc đẹp của mình mà.
Lông mày cô ta mang theo ý cười khoa trương, vỗ cái bàn bên trái mình, ra hiệu cậu ta có thể ngồi ở đây.
Nhưng mà…
Âu Minh Lãng không ngồi ở bàn bên trái cô ta, mà lại ngồi xuống bàn bên phải Ninh Tú Phân, cách Lâm Quyên Tử một chỗ trống.
Tay Lâm Quyên Tử cứng lại, cậu ta có ý gì?
Ninh Tú Phân cũng bị giật mình, theo bản năng quay sang nhìn người xuất hiện bên cạnh: “Cậu ngồi đây làm gì?”
Con thiên nga đực này làm gì đấy, cô không muốn bị đàn ong bướm điên cuồng làm ảnh hưởng đến việc học đâu.
Âu Minh Lãng không ngờ cô lại có thái độ này, không phải vừa rồi cô còn ngây ngốc nhìn cậu ta à?
Cậu ta nhướn mày, đặt cặp sách xuống: “Tôi muốn ngồi đâu thì ngồi, làm sao, phòng học do cô mở à?”
Ninh Tú Phân cau mày: “…”
Sao cô lại cảm thấy cậu ta lại có thái độ thù địch với cô nhỉ?
Đời này lần đầu họ gặp mặt, cô không làm gì xúc phạm cậu ta chứ?
Sau đó, Ninh Tú Phân lại cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của Lâm Quyên Tử, cứ như cô cướp đàn ông của cô ta vậy.
Ninh Tú Phân: “…”
Đúng, cô biết ngay là do con thiên nga đực này gây ra thù hận mà.
Ninh Tú Phân không khách sáo trừng mắt lại: “Nhìn gì, cô thích thì cô gọi con thiên nga này qua chỗ cô mà ngồi, liên qua gì đến tôi!”
Có vài người phụ nữ sinh ra chỉ để cạnh tranh, chỉ biết bắt nạt người cùng giới tính, có gì không đúng thì chắc chắn sẽ là sai lầm của hồ ly tinh, không phải sai lầm của người đàn ông mà mình để ý.
Con thiên nga đực này còn không phải người đàn ông của Lâm Quyên Tử đâu!
Giọng Ninh Tú Phân rất nhỏ, nhưng sự chế giễu hiện rõ thiếu kiên nhẫn kia làm cho thần sắc Lâm Quyên Tử và Âu Minh Lãng tối sầm lại.
Ninh Tú Phân không thèm quan tâm, dù sao hai người này cùng có thái độ thù địch với cô, mất lòng thì mất lòng thôi.
Dùng tiếng Anh ông Đường dạy chính là… who cares! (Chả ai quan tâm)
“Ninh Tú Phân!” Lâm Quyên Tử mất mặt hai lần trước mặt người đàn ông mình thích, giận dữ đứng lên chỉ vào Ninh Tú Phân muốn chửi mắng.
“Lâm Quyên Tử, em muốn làm gì, không muốn học thì đi ra hành lang đứng!” Diệp Thành Tâm lạnh giọng trách mắng.
Mất mặt ba lần trong vòng mười phút, sắc mặt Lâm Quyên Tử chuyển sang màu gan lợn, nhưng vẫn miễn cưỡng nhẫn nhịn ngồi xuống.
Diệp Thành Tâm đẩy kính, nổi nóng lấy thước dạy học gõ lên mặt bàn.
“Các em nghe rõ cho tôi, sau khi khôi phục kỳ thi đại học, chúng ta là khóa thứ ba, cả ngàn vạn người cùng bước qua cây cầu khỉ này nhưng tỉ lệ tuyển chọn chỉ có 5!”
“Nếu có người muốn đến trường yêu đương thì cút ra khỏi trường cho tôi, dù em có sinh con trên đường cái thì tôi cũng không quan tâm!”
“Hì hì…” Lời nói sắc bén của bà ấy làm các học sinh trong lớp không kìm được mà cười ra tiếng.
Mọi người biết bà ấy đang nói ai.
Trên mặt Âu Minh Lãng không biểu cảm gì, còn khuôn mặt xinh đẹp đoan trang của Lâm Quyên Tử thì như mở phòng nhuộm.
Ninh Tú Phân trực tiếp gật đầu như giã tỏi, cô Diệp uy vũ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất