Thím Phương vội vàng đến đỡ ông bí thư nhà mình, kinh sợ mà hô lên: “Lão già! Có ai không!”
Mà Ninh Vệ Binh ở một bên bị Hoa Tử đấm ngã xuống đất, anh ta tức giận bò dậy, lao về phía Hoa Tử: “Mẹ kiếp, tôi là cán bộ đấy, anh dám đánh tôi à!”
Anh ta mới được nâng lên làm cán bộ dự bị của nhà máy may, mọi người trong xưởng rất khiêm nhường anh ta.
Hoa Tử chặn nắm đấm của anh ta lại, rồi tàn nhẫn đấm một cái lên sống mũi anh ta: “Tôi không quan tâm anh là cái thá gì!”
Bố anh còn là bí thư chi bộ đấy, ông là người công bằng chính trực nên mọi người trong thôn rất kính trọng ông.
Dù Ninh Vệ Binh cũng trẻ, nhưng sức lực không thể bằng Hoa Tử làm việc trên đồng ruộng thời gian dài được.
Sau khi đánh mấy cái, anh ta đã bị Hoa Từ ấn xuống đất mà đánh.
Ninh Cẩm Vân vốn đang hóng chuyện thấy con trai bảo bối của mình bị đánh bại thì hoảng sợ, hét lớn rồi bổ nhào qua muốn kéo Hoa Tử ra.
“Thả tay ra, những kẻ man rợ quê mùa chúng mày, đánh người rồi!”
Bà ta còn muốn cào mặt Hoa Tử, Hoa Tử không thể động tay với phụ nữ nên chẳng bao lâu đã bị cào mấy vết máu.
Làm sao thím Phương chịu nhìn con trai mình bị bắt nạt được nên mạnh mẽ nhào qua, nắm tóc Ninh Cẩm Vân kéo lên: “Con khốn thối tha này, mày dám bắt nạt con tao!”
Ninh Cẩm Vân đau đến mức hét lớn: “A… Thả tay ra!”
Hiện trường hỗn loạn nhanh chóng thu hút sự chú ý của người dân trong thôn, họ dồn dập bao vây xung quanh.
Nhìn thấy ông bí thư chi bộ nhếch nhác ngã trên mặt đất, cả nhà đánh nhau thành một đám với ba người lạ.
“Xảy ra chuyện gì đây! Thím Phương!” Có mấy người phụ nữ xông vào trong sân, sửng sốt cao giọng hỏi.
Thím Phương suýt bị Ninh Cẩm Vân cắn tay, vừa tàn nhẫn tát lên mặt Ninh Cẩm Vân, vừa hét lên giận dữ.
“Mấy người dân tỉnh bọn họ không tìm được người muốn tìm nên bắt nạt người dân trong thôn chúng ta, còn đánh lão già nhà tôi!”
Người của đội sản xuất nghe vậy, này là nguy rồi! Người ngoài bắt nạt người bản địa trong thôn, còn bắt nạt người đứng đầu của bọn họ!
Tập tục dòng họ ở nông thôn vốn dĩ rất quan trọng, luôn đoàn kết nhất trí đối ngoại.
Thỉnh thoảng họ còn xảy ra chuyện xô xát tập thể với thôn bên cạnh vì tranh kênh mương và điểm làm việc, toàn phải dựa vào công xã và đội trưởng sản xuất trong thôn đè chuyện đấy xuống.
Một người ngoài như Ninh Vệ Binh cũng dám ra tay trước, nháy mắt giống như chọc vào tổ ong bắp cày vậy.
Rồi lại có bảy tám hán tử cường tráng và năm sáu người phụ nữ trong sân lao vào.
Đám phụ nữ giúp thím Phương liều mạng cào cấu lôi kéo Ninh Cẩm Vân: “Đánh chết con khốn vô liên sỉ này!”
Đám hán tử chia hai người đi đỡ ông bí thư chi bộ, vừa mỗi người một tay bao vây Ninh Vệ Binh, vừa giận dữ giúp Hoa Tử tay đấm chân đá Ninh Vệ Binh.
“Thằng cha mày, muốn chết à, muốn ức hiếp thôn chúng ta không có ai à!”
“Dám gây rắc rối trên đất của chúng tôi à!”
“Đánh chết con chó x này, ngại sống quá phiền rồi à!”
Ninh Vệ Binh và Ninh Cẩm Vân không phải đối thủ một chọi một với Hoa Tử và thím Phương, những người đã quá quen với công việc đồng áng.
Huống hồ bây giờ hai người họ còn bị người dân trong thôn bao vây đánh đập đến mức la hét liên tục.
“Cứu mạng, cứu mạng, giết người rồi!”
Còn Ninh Trúc Lưu chưa kịp nói gì đã thấy vợ con đánh nhau với người ta.
Ông ta như bị dọa đến trạng thái ngây ngốc, liên tục lùi lại và trốn ở sau tường.
Cho đến khi thấy con trai bị đánh nôn ra máu, ông ta mới phản ứng lại, vội vàng xông đến trước mặt ông bí thư chi bộ, xin tha.
“Ông bí thư chi bộ, đừng để họ đánh nữa, đánh nữa là có mạng người đấy, tại tôi không quản lý được người nhà!”
Ông bí thư chi bộ ngã đến mức đau lưng vừa được đỡ dậy, mặt đen sì lạnh lùng nhìn ông ta không nói gì.
Đến lúc này, Mãn Hoa được người thông báo bố chồng và chồng bị đánh, vội vàng quay lại.
Cô ấy vội đỡ bố chồng của mình, cười lạnh hai tiếng: “Vừa rồi mấy nguời ra tay đánh người sao ông không quản đi! Rắm còn chẳng đánh được một cái, bây giờ lại đến trước mặt chúng tôi xàm xí!”
Ninh Trúc Lưu thấy thế, chợt quỳ xuống “bụp” một tiếng, run giọng nói.
“Thật sự xin lỗi, chúng tôi đến tìm con, vì không tìm được con nên nhất thời kích động, cầu xin ngài thông cảm cho tấm lòng của người làm bố mẹ chúng tôi!”
Ông bí thư chi bộ nhăn mày, thằng cha này nói quỳ là quỳ luôn được, giống như ông được đằng chân lên đằng đầu vậy.
“Được rồi, bây giờ là xã hội mới dưới hồng kỳ, anh đừng quỳ tới quỳ lui như xã hội phong kiến nữa, người đàn ông trưởng thành như anh, gặp chuyện thì trốn, vợ con cũng không quản lý được còn giống đàn ông không?”
Ông bí thư chi bộ ra hiệu cho người kéo Ninh Trúc Lưu dậy.
Ninh Trúc Lưu không muốn đứng dậy, nhưng hai hán tử ở hai bên nhấc một cái ông ta đã đứng dậy.
Ông bí thư chi bộ nhìn Ninh Trúc Lưu khép nép, lạnh lùng nói.
“Con cái rất quyến luyến bố mẹ, các người nghĩ xem tại sao con không nói gì với gia đình đã đi rồi, giai cấp công nhân và nông dân là người một nhà, nhưng người thành phố như các anh phải hiểu rõ hơn người nông thôn như tôi đây chứ!”
“Vâng, vâng!” Ninh Trúc Lưu gật đầu như giã tỏi.
Ông bí thư chi bộ mới chống lưng nói: “Được rồi, đưa họ ra khỏi thôn đi, lần sau không cho đến nữa!”
Lúc này các hán tử mới dừng tay.
Ninh Cẩm Vân đầu tóc rối bù, trên đầu chảy máu, quần áo bị kéo rách, vội vàng bò đến bên con trai với khuôn mặt đầy vết cào.
Ninh Vệ Binh bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, không mở nổi mắt, máu mũi chảy ào ào, ôm bụng la hét “A đau quá a a a!”.
“Báo cảnh sát… Báo cảnh sát… Giết người rồi! Giết người rồi!” Ninh Cẩm Vân cũng la hét, đau lòng muốn chết, đây là đứa con trai ruột duy nhất của bà ta, là mạng sống của bà ta!
Ninh Trúc Lưu nhìn biểu cảm u ám của mọi người trong sân, lại giơ nắm đấm lên nóng lòng muốn thử.
Ông ta vội vàng vọt đến tát lên mặt Ninh Cẩm Vân: “Câm miệng, đừng gào linh tinh nữa, còn không dìu Vệ Binh đi, muốn chết thật à!”
Ninh Cẩm Vân nhìn ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Ninh Trúc Lưu, nghẹn ngào, không dám la hét nữa.
Bà ta chỉ có thể dìu con trai cùng Ninh Trúc Lưu tập tễnh đi ra ngoài thôn.
Thím Phương vén tóc rối ra sau tai, cao giọng nói một cách hung dữ: “Sau này còn dám đến bắt nạt người của thôn chúng tôi, chúng tôi gặp lần nào đánh lần đấy!”
Ba người bị dọa đến mức bất chấp chân què, cả người đau nhức mà vội vàng tăng tốc độ rời khỏi thôn.
Đây là một trận đánh tự chuốc lấy, Ninh Vệ Binh bị đánh gãy ba cái xương sườn.
Ninh Cẩm Vân da đầu bị kéo rách, toàn thân bầm tím cũng không nói gì, đi nhập viện rồi.
“Tại sao không báo cảnh sát, chúng ta bị thương nặng như vậy mà, phải để họ ngồi tù!” Ninh Cẩm Vân trên đầu băng bó vết thương, nổi nóng mà rơi nước mắt nhìn Ninh Trúc Lưu.
Ninh Trúc Lưu đặt hộp cơm xuống, tức giận nhìn bà ta: “Bạch Cẩm nói bà là đồ ngu, bà thật đúng là đồ ngu, Vệ Binh bị bà nuôi hỏng rồi!”
Chưa kể chính quyền địa phương chắc chắn sẽ bảo vệ người dân của mình, cũng không có mạng người, còn do bà ta kiếm chuyện ra tay đánh người trước.
Người trong thôn không thừa nhận đã ra tay thì làm sao?
“Chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ qua cho con bé Ninh Tú Phân chết tiệt kia à? Nó ăn của tôi, uống của tôi, tôi nuôi lớn như vậy mà không bán được một đồng tiền nào, phí công nuôi rồi à?” Ninh Cẩm Vân cao giọng hỏi.
Ninh Trúc Lưu cau mày: “Tôi lại nghĩ cách làm sao tìm, đứa trẻ đó rất trọng tình nghĩa, đợi anh trai nó về rồi nói.”
Nói xong, ông ta lạnh lùng lườm Ninh Cẩm Vân: “Nếu không phải bà chỉ để ý cái lợi trước mắt, mà đối xử với em gái như vậy, nó sẽ cbạy sao? Ngu xuẩn!”
Nói rồi, ông ta quay người rời khỏi phòng bệnh.
Ninh Cẩm Vân tức muốn chết, lại không dám làm, cuối cùng tiếp tục nằm trên giường “ôi chao, ôi chao” kêu.
Đến khi Ninh Tú Phân biết Ninh Vệ Binh và Ninh Cẩm Vân bị đánh đập dữ dội đã là cuối tuần lúc Mãn Hoa vào huyện bán hàng.
Khi biết Ninh Trúc Lưu không sao, cô yên tâm, không khỏi cười ra tiếng: “Chị Mãn Hoa, cảm ơn mọi người!”
Cô đã muốn đánh Ninh Vệ Binh lâu rồi, từ nhỏ đến lớn luôn cướp thức ăn của cô, người đánh cô nhiều nhất không phải Ninh Cẩm Vân hay Bạch Cẩm, mà là Ninh Vệ Binh.
Mỗi lần Ninh Vệ Binh bắt nạt cô, Ninh Cẩm Vân luôn bảo vệ anh ta.
Bây giờ Ninh Vệ Binh bị đánh thảm như vậy, tức giận trong lòng Ninh Tú Phân không hiểu sao xuôi đi nhiều.
Cô mua rất nhiều đồ ăn nhẹ và mấy chai rượu gạo Tống Hà để Mãn Hoa mang về, mời ông bí thư chi bộ, Hoa Tử và những người trong thôn đã giúp đánh đuổi một nhà kia cùng ăn.
“Đối với người trong thôn thì đừng dùng danh nghĩa của tôi, cứ nói là chị Mãn Hoa cảm ơn bọn họ đã giúp ông bí thư chi bộ.” Ninh Tú Phân dặn dò.
Mãn Hoa vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi Ninh Tú Phân nói sau này còn muốn làm phiền thôn dân, thì cô ấy mới đồng ý mang về.
Xem như là tạm thời giải quyết hiểm họa từ bên trong, nên tâm trạng Ninh Tú Phân rất tốt, nhân lúc mấy hôm nay chưa chính thức nhập học, cô thong dong đạp xe cả ngày đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
“Em cứ ra ngoài như vậy không sợ gặp phải người của chú Liễu à?” Vinh Cẩm Thiêm thấy chiếc xe đạp nữ nửa cũ cô mới mua, ánh mắt lạnh lùng.
Từ lần trước anh hôn lên đỉnh đầu cô, cô vẫn luôn trốn tránh anh.
Mặc dù vẫn ngủ cùng một phòng nhưng trực tiếp chia hai giường, nếu Tần Hồng Tinh không tìm đến thì vợ chồng giả cũng không cần ngủ chung nữa.
Lý do của Ninh Tú Phân rất đầy đủ, đầy đủ đến mức khiến khuôn mặt tuấn tú của Vinh Cẩm Thiêm ngày nào cũng lạnh tanh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất