Vinh Cẩm Thiêm nhướng mày kiếm: “Sao, có tật giật mình hả?”
Không dám giới thiệu thân phận của anh trước mặt người khác, trong lòng đang giấu thứ gì vậy hả?
Ninh Tú Phân không khách khí lườm anh: “Anh mới là trộm ấy! Tôi đi xem nhà thế nào, liên quan gì đến anh?”
Đồ vui giận vô cớ, anh đang tỏ rõ người sống chớ lại gần, cô phải dán vào mông lạnh của anh làm gì.
Cô là phụ nữ, một tháng có bảy ngày nghỉ lễ, anh thì lại thường xuyên phát tác kinh nguyệt bất thường khó hiểu.
Ninh Tú Phân nắm hai bím tóc dài của mình, xoay người đi ra ngoài: “Tôi đi đây!”
Nhưng chưa đi được hai bước, bím tóc của cô đã bị túm lại, da đầu Ninh Tú Phân lại bị kéo đau, phẫn nộ quay đầu giận dữ trừng anh: “Anh bao tuổi, có bệnh đúng không, buông ra!”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt nói: “Anh đạp xe đưa em đi.”
“Không cần, chẳng phải Trần Thần tan việc có thể giúp tôi sao!” Ninh Tú Phân nổi giận đùng đùng mắng lại.
Ai bảo trưa nay cô dễ nói chuyện còn anh kỳ quái!
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm sa sầm: “Cậu ấy không rảnh, cậu ấy không rời mẹ được.”
Ninh Tú Phân sửng sốt: “Mẹ anh ấy đến…”
Cô nhớ hình như Trần Thần là kiểu con cưng của mẹ (mama boy) rất không thể rời mẹ.
Vinh Cẩm Thiêm lưu loát gật đầu: “Ừm.”
Ninh Tú Phân không tiện nói gì nữa, chỉ nói tiêp: “Dù sao không cần anh, tôi tìm chị Chương dẫn tôi đi xem nhà!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô cứng đầu cứng cổ, đột nhiên híp đôi mắt phượng lạnh lẽo hẹp dài: “Em quên em đã chọc họa gì ở huyện rồi đúng không?”
Ninh Tú Phân đúng là nháy mắt nhớ ra chuyện đã đắc tội chú Liễu, cứng đờ.
Ôi, cô quên mất còn vụ này, là do Vinh Cẩm Thiêm đồ chó này giận đến choáng váng, cô còn cần dắt theo anh phòng thân mở đường!
Biểu cảm của cô thay đổi, mấp máy miệng: “Đi, vậy đi thôi.”
Cô tạm dừng, bổ sung một câu: “Buổi tối tôi mời anh ăn giò dầm tương.”
Coi như cho anh đủ thù lao hỗ trợ!
Vinh Cẩm Thiêm cười nhẹ: “Thù lao giò dầm tương này không thuê nổi anh đâu.”
Không nói cho cô biết chuyện chú Liễu sẽ gây sự với cô là đúng.
Ninh Tú Phân ôm túi nhỏ, cảnh giác nhìn anh: “Vậy anh định thế nào?”
Giò dầm tương ngon vậy không đút no được anh, anh định để cô đổ máu nhiều sao? Vậy không thể, tính kế cô thì được, nhưng tính kế tiền của cô thì không có cửa đâu!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vẻ cảnh giác thần giữ của kia của cô, lạnh nhạt nói: “Về sau em sẽ biết.”
Nói xong, anh đi xuống lầu trước cô.
Ninh Tú Phân bĩu môi, túm chặt túi nhỏ của mình, chỉ có thể theo anh ra cửa.
Vinh Cẩm Thiêm vắt chân dài qua xe đạp, chân chạm đất, nhìn cô: “Đi lên.”
Ninh Tú Phân chẳng còn cách nào, vẫn nhảy lên gác baga xe anh, nhưng không bám vào thắt lưng của anh.
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, chỉ linh hoạt đạp xe chở cô ra cửa, đến gần cửa nhà khách có một ổ gà.
“Cạch!” Khi đi qua, mông Ninh Tú Phân bị chấn đau, mặt tròn nhỏ nhắn nhíu lại, vô thức ôm lấy thắt lưng của anh.
Cô vừa định buông tay, Vinh Cẩm Thiêm không quay đầu, chỉ thản nhiên nói: “Đừng làm kiêu, phó hiệu trưởng Chu đã ôm, em ôm là được.”
Ninh Tú Phân không nói nên lời: “… Cuối cùng là ai đang đạo đức giả?”
Sáng sớm là ai không cho cô ôm eo, bởi vì tối hôm qua tự anh có phản ứng, sáng sớm ghét bỏ cô huých anh.
Bây giờ còn trả đũa, cô chưa từng thấy ai kỳ quái như vậy!
Vinh Cẩm Thiêm lười biếng không nói chuyện.
Ninh Tú Phân chỉ có thể nhịn tiếp tục ôm eo anh, bỏ đi, bỏ đi, các ông lớn bình thường luôn có rất nhiều cổ quái biến thái.
Anh chỉ tính tình khó ưa, cô khó chịu thì mắng lại là được, không thể thật sự so đo với ông lớn.
Cũng không biết người vợ xinh đẹp trong tương lai của anh chịu đựng anh như thế nào, nếu chồng cô mà như vậy, phải một ngày đánh ba trận!
Phi phi phi, cô không thể nguyền rủa chồng mình.
Vinh Cẩm Thiêm cảm thấy người đằng sau tức giận ôm eo mình, anh nhếch khóe môi cười như không cười.
Chuyện anh muốn làm, luôn có cách để anh đạt thành mục tiêu, đấu với anh, con thỏ lông xù này còn quá non.
…
Về sau trong vô tình Trần Thần biết được đội trưởng coi chút chuyện lớn bằng cái rắm như cãi nhau, ghen, bị ghét bỏ với chị dâu nhỏ thành “Chiến đấu” có tiếng cũng có miếng.
Còn định trả thù có “Chiến lược chiến thuật”.
Cậu ấy chỉ có thể che ngực rơi lệ hỏi trời cao, đội trưởng xuống nông thôn được vài năm, sao lại sa đọa thành như vậy chứ?
Người này vẫn là quan chỉ huy “Thái Tuế” có thể chém đầu thủ lĩnh quân địch trong vạn quân lúc trước sao?
Đây là không có đạo đức, hay vặn vẹo của tính người, có phụ nữ rồi sẽ sa đọa, sa đọa!
Cậu ấy phải giữ vững trận địa của gà tơ, không thể giống như đội trưởng được!
Vinh Cẩm Thiêm không biết mục tiêu cuộc sống vĩ đại vậy của thuộc hạ mình, đạp xe đạp mang Ninh Tú Phân đi tìm chị Chương.
Chị Chương vừa vặn tan làm, nhìn hai vợ chồng “Ngọt ngào” đạp xe đến tìm mình, cũng đạp xe, cùng bọn họ đi xem nhà.
Nhưng chị ta nhìn Ninh Tú Phân dùng khăn quàng cổ che nửa gương mặt lại còn nhìn quanh cảnh giác, trong lòng hơi khó hiểu: “Sao thế? Trời không lạnh vậy mà?”
Ninh Tú Phân lắc đầu, lại quàng khăn lên mặt oán hận: “Không sao, chỉ là mặt em không chịu được gió thổi.”
Đùa, nếu như bị người của chú Liễu theo dõi tìm đến tận nhà cô, phải làm sao?
Chờ thuê nhà xong, đón vợ chồng ông Đường lên, lại kêu Vinh Cẩm Thiêm cũng vào ở săn sóc bọn họ.
Cô phải đến trường, một tuần về nhà một lần, về cơ bản sẽ không bị người của chú Liễu phát hiện!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô lén lút vậy, cười nhưng không nói.
Buổi chiều tìm nhà không thuận lợi lắm, nhà chị Chương tìm cho cơ bản là nhà ngang, nhà cũ chút không sao, mấu chốt là chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách.
Không có chỗ để đồ linh tinh.
Gần đây bà Hạ rất chăm chỉ chạy đến ngôi mộ trong thôn, trộm của những người khác… ừm, lượm không ít đồ trong phần mộ tổ tiên của bà ấy, cũng không thể ném vào phòng than đá dưới lầu chứ?
Hơn nữa chỉ có thể nấu cơm trên hành lang nhà ngang, đi vệ sinh phải vào trong sân hoặc lên đường.
Ninh Tú Phân không muốn thuê, thời buổi này thức ăn của phần lớn mọi người rất kém, một tuần ăn một bữa thịt đã không tệ.
Nhưng đồ ăn nhà cô lại có thể mỗi bữa có cá có thịt, khiến những người khác thấy nhiều sẽ ghen tỵ, sinh ra ghen ghét.
Hơn phân nửa nhà ngang là do các nhà máy và đơn vị phân cho, có vài người lén thuê, vốn không hợp quy tắc.
Chỉ là rất nhiều người mắt nhắm mắt mở.
Nhưng nếu có người gây sự vào nhà máy tố cáo, cả nhà bọn họ không có hộ khẩu sẽ bị người đuổi đi.
“Như vậy có khác nào mười mấy năm sau cò nhà gây chuyện ôm tiền bỏ chạy, một đống lớn nhà trọ sụp đổ, khách thuê bị đuổi ra ngoài lúc nửa đêm?
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vẻ buồn bực của Ninh Tú Phân, tâm trạng lại không tệ, cô đang phấn đấu và sốt ruột vì nhà nhỏ của bọn họ.
Ninh Tú Phân đứng trước nhà ngang của nhà máy đường trên huyện, nhìn tòa nhà than thở: “Ôi, không thích hợp, nếu là nhà có sân thì tốt.”
Chị Chương nhíu mày, ngẫm nghĩ: “Phần lớn nhà có sân trên huyện toàn là sân nhà tổ truyền, một đại gia đình mấy nhà ở cùng nhau, muốn thuê cũng chỉ có thể thuê được một gian trong đó thôi…”
Thời đại này nhà là do nhà nước phân, công nhân viên chức kết hôn mới có cơ hội xếp hàng chia nhà.
Chị ấy cũng chẳng có cách nào, chị ấy và thằng cháu Chương Nhị chỉ biết phần lớn người của những đơn vị này.
Ninh Tú Phân nghe vậy, càng buồn.
Vinh Cẩm Thiêm thấy Ninh Tú Phân đi xem nhà cả buổi chiều, đã nhíu chặt mày, mặt tròn nhỏ nhắn nghiêm nghị, rõ ràng không vừa lòng.
Anh ngẫm nghĩ: “Anh kêu Trần Thần nghĩ cách, xem có thể tìm được nhà có sân để thuê cả không…”
Vừa dứt lời, một giọng nói hơi già nua chợt vang lên: “Mấy người… muốn thuê nguyên cả một sân sao?”
Vinh Cẩm Thiêm và Ninh Tú Phân nhìn sang.
Thấy một ông già gầy gò chừng sáu mươi tuổi, xách theo thùng sơn lót và xẻng cạo tường đang nhìn bọn họ.
Ninh Tú Phân chú ý thấy ông già và vài công nhân cạo tường bên cạnh đang mặc đồng phục của nhà máy đường.
Cô đảo tròn tròng mắt đen lúng liếng, đi đến gần nhiệt tình hỏi: “Ông à, sao vậy, ông có cách à?”
Ông già hơi chần chừ, vẫn gật đầu: “Nhà tổ của tôi, ở đường Trung Sơn, đã để không hai ba năm.”
Ninh Tú Phân vừa nghe vậy, ánh mắt sáng rực lên, đường Trung Sơn, chỉ cách đường Hồng Kỳ của trường Trung học số Hai trên huyện hai con đường! Ha, hấp dẫn!
Nhưng mà, ông già hơi chần chừ đảo mắt qua ba người bọn họ.
“Nên xưng hô với ông như thế nào ạ, cháu là học sinh của trường Trung học số Hai, vì để cháu tham gia thi đại học năm nay, người trong nhà muốn thuê một nơi đặt chân để chăm sóc cháu.”
Ninh Tú Phân cười đôi câu ba lời nói rõ tình hình.
Mắt to của cô cong cong, thoạt nhìn vừa ngọt lại mềm, giống một cô bé chưa thành niên, vô cùng dễ dàng khiến người ta thả lỏng cảnh giác.
Khi ở chợ đen, phải dựa vào lực tương tác tự quen thuộc này, bán hàng rất tốt.
Ông già đúng là buông lỏng cảnh giác, gật đầu: “Tôi họ Đỗ, cô nhóc gọi tôi ông Đỗ là được, đọc sách tốt, đứa bé có lòng cầu tiến, đồ đệ của tôi cũng muốn tham gia thi đại học đấy.”
Nói xong, ông ta nhìn Vinh Cẩm Thiêm và chị Chương: “Đây là bậc cha chú trong nhà cô hả, đi, tôi sắp tan việc, đi cùng mọi người đến xem nhà tổ của tôi.”
Ông ta không đợi mọi người phản ứng lại, đã xách theo thùng sơn lót và xẻng đi vào trong nhà máy đường.
Vinh Cẩm Thiêm là bậc cha chú của Ninh Tú Phân: “…”
Nhìn anh già vậy sao?
Sau đó, anh lạnh lùng nhìn Ninh Tú Phân, mặt không biểu cảm quay đi.
Ninh Tú Phân không hiểu, người này sao vậy?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất