Sau khi tái sinh, ta kết hôn lần nữa - Ninh Tú Phân

Lúc trước, Vinh Cẩm Thiêm trừng phạt đám nam thanh niên trí thức Vương Kiến Hoa, vì mấy người Vương Kiến Hoa bỏ chạy trong đêm nên ngay cả đám thanh niên trí thức Đường Trân Trân cũng không biết.
Ông bí thư chi bộ sợ gây rắc rối nên không để người trong thôn biết Vinh Cẩm Thiêm ra tay đánh người.
Dì ba Vương chỉ cho rằng Vinh Cẩm Thiêm là tên ăn bám mềm yếu, đánh anh thì sao chứ?
Vinh Cẩm Thiêm cảm thấy sau đầu có gió, anh nhạy bén né đi, tránh phần lớn phân trâu nhưng vẫn có một chút vẩy ra dính lên người anh.
Mùi hôi thối quen thuộc tràn ngập giống hệt mùi trong trí nhớ mấy năm đen tối này, vừa lạnh vừa ẩm ướt, bẩn thỉu và vô vọng, dần dần nghiền nát linh hồn.
Anh cúi xuống, đáy mắt u ám dần hiện tơ máu lạnh lẽo, ngón tay trắng nõn hơi cuộn lại, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
Không được…
Anh đã lấy mạng mình thề trước cờ đỏ, họng súng, lưỡi lê, nắm đấm mãi mãi không nhắm vào đồng bào.
Cho dù đã rời đơn vị, sự im lặng và kiên nhẫn là nền tảng của lời thề, in sâu trong linh hồn.
Kẻ ngu nên không biết sợ thì có lỗi gì chứ?
Anh chậm rãi siết chặt nắm đấm, im lặng nhìn ráng chiều đỏ như máu trên cánh đồng phía xa.
Dì ba Vương nhìn Vinh Cẩm Thiêm đứng đó, đưa lưng về phía tất cả mọi người nhưng không có hành động gì. Trên mặt, trên quần áo của anh còn dính phân trâu mà bà ta ném qua.
Bà ta đắc ý vừa cầm thuổng sắt xúc phân trâu, vừa chế giễu Vinh Cẩm Thiêm với những người phụ nữ xung quanh: “Nhìn cậu ta như con cu mềm oặt kìa… Không dám ho he gì!”
Trước kia, cho dù tên mặt trắng này đến đây cải tạo bị đi diễu phố hay kiểm điểm công khai ở đại hội, khi bị tảng đá phân trâu đánh lên đầu thì sợ, cũng không dám nói chuyện, đứng đó như đồ đần.
Bây giờ cũng vậy, Ninh Tú Phân không ở đây, anh chỉ biết sợ hãi.
Xung quanh có những phụ nữ trong thôn vừa tan ca không nhìn nổi nữa, khẽ khuyên: “Dì ba, dì cũng năm sáu mươi tuổi rồi, đừng bắt nạt đứa nhỏ như thế…”
Dì ba Vương vừa mở miệng đã bị Ninh Tú Phân chẹn họng, sao chịu bỏ qua, trên gương mặt gầy còm là nụ cười ác ý.
“Nói chứ Ninh Tú Phân cũng là đồ hèn, tìm đàn ông không có giống trong quần. Phân trâu có thể trị bệnh liệt dương đấy, tôi có lòng tốt giúp Ninh Tú Phân trị cho chồng cô ta đấy!”
Bà ta nói xong phun đờm vàng vào xẻng phân trâu, muốn giơ lên hất về phía Vinh Cẩm Thiêm.
Mà Vinh Cẩm Thiêm cứ im lặng đứng đó đưa lưng về phía bọn họ, không hề có bất kỳ động tác gì.
Nhưng dì ba Vương vừa mới giơ xẻng lên, đột nhiên có một bàn tay xinh đẹp giữ chặt tay cầm xẻng của bà ta từ phía sau.
Sau đó, tay kia dùng sức hất về phía sau…
“Bang!” Trong phút chốc, xẻng chứa phân trâu và đờm vàng đập vào mặt dì ba Vương.
“A…! Đau, đau quá…” Ngay sau đó, dì ba Vương hét lên.
Chẳng những mũi bà ta bị đập chảy máu mà miệng cũng bị đập, rất nhiều phân trâu rơi vào. Bà ta buồn nôn: “Phụt phụt… Ọe ọe…”
Trâu ăn cỏ, trong phân trâu có ít protein. Thật ra phân ai không thối, nhưng đó là phân, rơi vào trong miệng vẫn rất buồn nôn.
Ninh Tú Phân cướp được xẻng từ tay bà ta, nét mặt lạnh lẽo nhìn dì ba Vương đang xoay người nôn mửa…
“Mụ già khốn nạn này, ngày nào cũng ngủ trong nhà xí… Sắp ỉa “Chết” rồi. Con mẹ nó, người của bà đây mà cũng dám bắt nạt!”
Từ phía xa cô đã nhìn thấy bà già này bắt nạt người ta, đến gần nhìn xem, người xui xẻo bị bắt nạt lại là người cô bảo vệ!
Ninh Tú Phân tức đến mức nói tục!
Dì ba Vương ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt tròn nhỏ của Ninh Tú Phân đầy vẻ tức giận, cô xúc một thuổng phân trâu đi gần về phía mình.
Gần đây con đĩ Ninh Tú Phân này như bị quỷ nhập vào người, càng ngày càng mạnh mẽ. Xưa nay không có chuyện kính già yêu trẻ, nếu làm mất lòng cô thì sẽ bị đánh.
Nhưng không biết vì sao ông bí thư chi bộ lại rất thiên vị đồ đê tiện này!
Lâu rồi dì ba Vương không dám trêu chọc “Kẻ thù cũ” Ninh Tú Phân này, đành phải mềm nắn rắn buông túm Vinh Cẩm Thiêm để bắt nạt.
Bà ta vừa che mũi bị chảy máu, vừa hoảng sợ lui lại: “Cô… Cô muốn làm gì!”
Ninh Tú Phân cười, cười tươi đến mức dữ tợn: “Lấy phân trâu chữa bệnh cho bà đó, chẳng phải bà nói đây là đồ tốt à, thích hợp cho mụ già khốn nạn như bà kéo dài tuổi thọ!”
Cô nói xong lại xúc một xẻng đầy phân trâu hất về phía dì ba Vương.
“A! Giết người!” Thoáng chốc dì ba Vương hét ầm lên, xoay người chạy đi.
Nhưng bà ta vẫn chậm một bước, chỉ có thể tránh được chiếc xẻng, nhưng vẫn bị vẩy phân trâu lên đầy đầu.
Dưới cơn mưa phân trâu, đám đàn bà con gái xung quanh hét chói tai chạy tản ra.
Ninh Tú Phân chống nạnh, tức đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ gà mắng chó: “Bắt nạt người hiền lành thì có gì hay, nếu có lần sau nữa, đớp cứt là nhẹ, xem có đánh chết bà không!”
Trong thôn cái gì cũng tốt, chỉ có vài bà già như dì ba Vương, quá khốn nạn.
Sau khi cô trùng sinh, ban đầu cũng muốn tiếp tục làm người có văn hóa, bây giờ lại ép cô làm người đanh đá!
Đến khi người trên đường trong thôn chạy hết, lúc này Ninh Tú Phân mới cầm xẻng, thở phì phò đến trước mặt Vinh Cẩm Thiêm.
Cô tức giận nói: “Sao anh đứng im như khúc gỗ vậy, chẳng phải bình thường có thể cầm dao ra vào núi à…”
Cô chưa nói xong đã đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp của Vinh Cẩm Thiêm. Đôi mắt anh phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ sẫm trên bầu trời, nhưng lại đen như nước đọng, không hề gợn sóng.
Trong lòng Ninh Tú Phân run lên, cô ngạc nhiên nhìn anh, bỗng nhiên kéo tay anh: “Vinh Cẩm Thiêm, chúng ta về nhà.”
Anh không nói gì, im lặng để mặc cô kéo anh đi về nhà nhỏ ở chuồng bò.
Bóng của hai người bị nắng chiều mùa đông lạnh lẽo kéo thành hình dạng cô độc, nhưng vì có ngươi bầu bạn nên dường như trở nên ấm áp.
Khi trở về nhà nhỏ ở chuồng bò, Ninh Tú Phân kéo anh ngồi xuống, sau đó đi đến bếp nấu nước ấm, lại đi kéo nước giếng, bưng chậu nước và khăn mặt đến.
Cô cầm khăn mặt cẩn thận giúp anh lau phân trâu dính trên cổ và mặt. Anh ngồi yên tĩnh giống như bức tượng trầm mặc.
Dường như Ninh Tú Phân đã nhìn thấy vẻ yên lặng kia, anh đeo kính gọng đen cũ kỹ, tóc cắt ngang trán rủ xuống, dáng người gầy gò mặc quần áo công nhân cũ nát, một thân một mình bị áp giải đi diễu phố.
Cô cũng nhớ đến lần đầu gặp anh mấy tháng trước, anh luôn tránh sau lưng cô, đôi mắt lạnh lùng lặng lẽ nhìn mặt đất.
Anh, nghi ngờ sao? Nghi ngờ thế giới anh bảo vệ có đáng giá hay không?
Cuối cùng, cô không hỏi ra miệng, chỉ dùng khăn mặt lau gương mặt tái nhợt của anh, chậm rãi nói: “Vinh Cẩm Thiêm, quá khứ đã qua rồi, giống như đông đi xuân đến, mọi thứ sẽ tái sinh.”
Một lát sau, Vinh Cẩm Thiêm mới khàn giọng nói: “Thật sao?”
Ninh Tú Phân cúi đầu nhìn anh, rõ ràng anh là người vô cùng sắc bén và cứng cỏi, giờ phút này lại có cảm giác mờ mịt hỗn loạn kỳ quái.
Cô đột nhiên đặt hai tay lên bả vai anh, nghiêm túc nói: “Ừm! Con đường đi đến phía trước luôn quanh co, nhưng nếu anh vẫn đi về phía trước sẽ phát hiện nhưng thứ anh từng nỗ lực và bảo vệ là đáng giá.”
Cô dừng một lát, nói từng chữ: “Cuối cùng thời đại hoàng kim sẽ đến như cha ông chúng ta mong muốn.”
Cô không thể nào nói ra những thay đổi to lớn của thời đại mình từng trải qua, chỉ có thể dùng lời nói đầy hi vọng trống rỗng an ủi anh.
Bởi vì cô chỉ là một người bình thường.
Có vài người sinh ra đã có năng lực lãnh đạo trời ban hơn hẳn người khác, nhưng trước đó, bọn họ phải trầm mặc rất lâu.
Bọn họ phải chịu đựng khổ sở hơn người bình thường, phải gánh chịu trách nhiệm to lớn, cô đơn khi không được thấu hiểu và thừa nhận, bị chính đồng bào đâm sau lưng và vu khống mà chảy máu đầm đìa.
Không chịu đựng được thì sẽ ngã xuống, không ai biết được.
Vinh Cẩm Thiêm ngẩng gương mặt tái nhợt nhìn cô gái xinh xắn nhỏ nhắn trước mặt mình. Cô đứng gần như thế, bàn tay đặt lên bả vai anh dùng sức.
Cô quả quyết như thế, giống như cô đi từ tương lai xán lạn bình yên đến nơi này.
Trong đôi mắt to đen nhánh tràn ngập sức sống khiến lỗ đen u ám trong lòng anh bị chút ánh sáng nhỏ nhoi này lấp đầy.
Trong mắt anh ngập nước, vì giọng điệu chắc chắn của cô mà chậm rãi dao động.
Vinh Cẩm Thiêm giơ tay đè lên bàn tay cô đặt trên bả vai mình.
Ngón tay thon dài đan xen ngón tay nhỏ bé của cô, khàn giọng nói: “Anh tin… Em.”
Anh bằng lòng tin tưởng cô giống như tin rằng sự hy sinh và bảo vệ thầm lặng của những người như anh không hề sai.
Ninh Tú Phân nhìn đôi mắt u ám của anh, khẽ thở dài, chủ đề này quá nặng nề.
Ninh Tú Phân tự dưng rất muốn giang tay ôm anh, ôm người không nên bị đám người kia đối xử như thế.
Anh sẽ vượt qua, trở thành người cầm kiếm thật sự, vượt mọi chông gai dẫn đầu vô số người đi con đường đúng đắn.
Cô nghĩ, kiếp trước Vinh Cẩm Thiêm bị mù một mắt còn vượt qua được.
Có lẽ bây giờ anh chỉ mờ mịt trong phút chốc?
Suy nghĩ cô muốn ôm anh không thích hợp… Vì có vài cái ôm và an ủi chỉ dành cho người yêu.
Mà cô không phải người yêu của anh.

Ads
';
Advertisement