Vinh Cẩm Thiêm ung dung thổi lá trà trong cốc: “Ừ, ngược lại thì bây giờ người khác nhìn thấy tên anh trên sổ hộ khẩu của em sẽ coi anh là chồng em.”
Tai Ninh Tú Phân nóng lên, khô khốc nói: “Đâu phải thật.”
“Dù thật hay giả, sau này anh cũng sẽ đưa tiền lương cho em quản lý, anh tin em sẽ làm chúng tăng gấp đôi rất nhanh.” Khóe miệng Vinh Cẩm Thiêm hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Ninh Tú Phân đã hiểu, anh chàng này định để cô “Quản lý” khoản đầu tư.
Nói mập mờ như vậy làm gì? Ông lớn cũng có mặt ngại ngùng, làm cô nghĩ nhiều.
Ninh Tú Phân không đề phòng nữa, nghi ngờ hỏi: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Lúc trước giấu tiền dưới đáy hòm à?”
Mấy năm trước anh chàng này sa sút đến mức mặc áo rách, đi giày rơm, phải lên núi đi săn mới không chết đói, không thể tiết kiệm được nhiều tiền thế này.
Lông mi của Vinh Cẩm Thiêm cụp xuống, tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt lạnh lùng của anh: “Trong nhà cho người gửi đến.”
Ninh Tú Phân không khỏi bùi ngùi: “Người nhà anh vẫn quan tâm anh thật đấy.”
Nếu không quan tâm sẽ không gửi nhiều tiền một lúc như thế.
Vinh Cẩm Thiêm trào phúng nhếch miệng, không nói gì.
Nhưng anh thấy đôi mắt to của Ninh Tú Phân sáng lên khi nghe đến tiền, nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Sau này chắc sẽ có nhiều hơn nữa.”
Ninh Tú Phân chợt cười tít mắt nói: “Có vẻ như anh Vinh đang đợi tôi giúp anh đầu tư kinh doanh nha, được đấy, chia ba bảy, anh ba, tôi bảy nhé?”
Vinh Cẩm Thiêm bình tĩnh nói: “Ừ, lỗ thì tính cho tôi, lãi thì chia ba bảy.”
Ninh Tú Phân ngẩn ra khi nghe lời này, chẳng phải làm ăn là hét giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ sao?
Vậy mà anh trai này đồng ý dứt khoát như thế, còn kèm thêm một điều kiện nghe rất ngu ngốc… Lỗ thì tính hết cho anh?
Ninh Tú Phân suýt nữa bật cười.
Ôi, vụ làm ăn này rất có lợi, đảm bảo kiếm lời không lỗ!
Ông lớn Vinh tin tưởng cô mà, dựa theo lai lịch và sự phát triển của anh, tiền lương sau này không hề thấp, hơn nữa thứ đáng giá nhất của anh không phải tiền lương.
Cô cong mắt, cười rạng rỡ làm lộ ra hàm răng trắng xinh đẹp: “Chốt kèo!”
Thứ đáng giá nhất của ông lớn tương lai thường xuyên xuất hiện trên trang nhất của “Nhân Dân nhật báo” là “thế”, quản lý tài sản giúp anh, cô có thể dựa thế mà lên.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái không giấu được nụ cười đắc chí như chiếm được món hời lớn, anh cúi đầu cười khẽ.
Con thỏ trục lợi chắc không biết, trên chiến trường không ai có thể chiếm lợi của anh mà không phải trả giá đắt.
Hai người nhìn nhau cười, cùng chung nhận thức.
Người này tính kế người kia, người kia lại nghĩ đến tiền, ai cũng có tương lai tươi sáng.
…
Nhưng cũng có người nổi cáu vì mưu kế thất bại.
Ví dụ như hai chị em đang cãi nhau trong góc hành lang của bệnh viện số Một ở thành phố Ninh Nam.
“Chị giỏi tính kế người khác thật! Chị cả nghĩ nếu Tiểu Muội biết nó không phải con gái tôi thì sẽ nuôi chị như mẹ ruột sao?”
Ninh Cẩm Vân nhìn chị cả của mình, chua ngoa cười khẩy.
Khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Cẩm cau có: “Ai thèm tính kế cô, tôi đã nói với cô rồi, việc Ninh Tú Phân biết chuyện này không phải do tôi làm lộ!”
Cô em gái này là một người phụ nữ ngu dốt, bà ta bị gãy xương phải nằm viện trăm ngày để hồi phục còn bị kéo ra góc xem hành động ngu xuẩn của nó!
Ninh Cẩm Vân bĩu môi: “Không phải chị thì là ai, Tiểu Muội không thể tự phát hiện chuyện này được!”
Ninh Cẩm Vân nhìn Bạch Cẩm với vẻ châm chọc: “Đừng cho rằng tôi không biết vì sao chị luôn muốn Tiểu Muội là con gái chị, nếu anh rể biết trong lòng chị vẫn nhớ nhung người đàn ông kia…”
“Ninh Cẩm Vân!” Khuôn mặt cứng nhắc của Bạch Cẩm tối sầm xuống, không quan tâm đến xương sườn còn đang đau, thân thể mập mạp sáp đến trước mặt bà ta.
Ninh Cẩm Vân nhìn khuôn mặt vặn vẹo của chị cả nhà mình, cổ họng chợt nghẹn lại, không nói gì nữa.
Bạch Cẩm nhìn bà ta chằm chằm: “Ninh Cẩm Vân, cẩn thận cái mồm, nếu cô còn dám nói linh tinh, đừng tưởng cô là em gái tôi thì tôi sẽ tha cho cô!”
Ninh Cẩm Vân nhìn mặt chị cả, trong lòng sợ hãi, lắp bắp nói: “Tôi biết… Biết rồi.”
Bạch Cẩm thả tay xuống, trầm giọng nói: “Thái độ của Tiểu Muội thay đổi chứng tỏ Tiểu Muội đã biết nó không phải con gái ruột của cô.”
Bà ta dừng một chút rồi nói: “Cô nghĩ lí do để thoái thác đi, đừng để Ninh Tú Phân thật sự tách khỏi chúng ta.”
Ninh Cẩm Vân miễn cưỡng nói: “Tôi biết rồi, nhưng lòng con gái hướng ra ngoài, ngủ với đàn ông sướng rồi không muốn về nhà mẹ đẻ nữa.”
Bạch Cẩm cau mày khó chịu nói: “Sao cô nói chuyện thô tục như vậy, thảo nào Tiểu Muội lại cho rằng cô không phải mẹ ruột, cũng không nói cho cô biết mặt dây chuyền ớt ngọc ở chỗ nó!”
Ninh Cẩm Vân trợn tròn mắt: “Cái gì? Ai đưa mặt dây chuyền ớt ngọc cho nó!”
Bạch Cẩm bĩu môi: “Ngoài mẹ chúng ta ra thì còn ai nữa!”
Ninh Cẩm Vân hít sâu một hơi, không kìm được chửi ầm lên: “Bà già đáng ghét kia đúng là làm người hầu cho nhà họ Ninh cả đời nên bản tính tôi tớ không đổi mà!”
Bà ta càng nghĩ càng tức: “Đồ tốt không để cho mấy người con gái chúng ta, lại để cho đứa con hoang Ninh Tú Phân kia!”
Bạch Cẩm nhăn mặt, lạnh nhạt nói: “Con hoang cái gì, nếu cô không muốn làm mẹ của Tiểu Muội thì ban đầu đừng nuôi nó, để tôi làm mẹ nó!”
Ninh Cẩm Vân trợn mắt: “Không phải do mẹ chúng ta à, bà già kia nói ai nuôi Tiểu Muội thì những của quý nhà họ Ninh mà bà ấy trộm giấu sẽ là của người đó, chị tưởng tôi hiếm lạ việc nuôi người ngoài chắc?”
Mẹ bọn họ từng là bảo mẫu của cậu chủ gia tộc họ Ninh nổi tiếng nhất thành phố Ninh Nam.
Nghe đồn trước giải phóng, khi hỗn loạn xảy ra nhà họ Ninh chạy đến Hồng Kông, mẹ bọn họ đã nhân lúc này trộm rất nhiều thứ đáng giá.
Bạch Cẩm nổi cáu: “Vì loại thái độ này của cô nên Tiểu Muội mới thay đổi thành một con người khác!”
Ninh Cẩm Vân cũng tức giận, nhìn Bạch Cẩm chế nhạo: “Bạch Cẩm, nhà tôi sáu người, khi chúng tôi nghèo đến mức không có gì ăn cũng không nghĩ đến việc đưa Tiểu Muội cho chị nuôi!”
“Cho dù chị muốn làm mẹ của Tiểu Muội thì nó cũng không muốn đâu.”
Bà ta đối xử bình thường với Tiểu Muội nhưng cũng khinh thường nó.
Thỉnh thoảng bực dọc, con nhỏ đáng ghét đó đụng phải họng súng mới khó chịu đánh mắng nó một trận.
Về ăn mặc, ai cũng nghèo nên cùng lắm thì Tiểu Muội chưa từng có quần áo mới để mặc, có đồ ngon cũng không đến lượt con nhỏ đáng ghét đó, từ nhỏ đã phải làm nhiều việc nhà phụ giúp gia đình.
Nhưng nhà ai đông con mà không như vậy? Cũng không phải quá hà khắc nhỉ?
Nhưng mà chị cả này của bà ta, tính tình thất thường, khắt khe đến mức bệnh hoạn.
Trong kỳ nghỉ bà ta đưa Ninh Tú Phân đến nhà chị cả, nói là sẽ chăm sóc Tiểu Muội như con ruột, thoạt nhìn ăn uống mặc ở cũng khá tốt.
Kết quả là hễ con nhỏ phạm lỗi thì bị phạt quỳ, bị đánh, phạt chép mọi thứ, còn phạt không được ăn cơm?
“Ninh Cẩm Vân, cô thì hiểu gì, tôi nuôi dạy Tiểu Muội như cô chiêu!” Bạch Cẩm căm phẫn nói.
Ninh Cẩm Vân lại trợn mắt nói: “Chị im đi, chúng ta là thành phần giai cấp vô sản thuộc Hồng Ngũ Loại, chị đang nói về cô chiêu của giai cấp tư sản à, đó là Hắc Ngũ Loại, nếu là vài năm trước thì chị cũng bị kéo xuống nông thôn cải tạo đấy!”
Nói thẳng ra, bọn họ và bố mẹ có xuất thân từ người hầu, đi đâu học cách nuôi dạy cô chiêu.
Chỉ là đầu óc Bạch Cẩm có vấn đề, không muốn thừa nhận mình từng là người hầu nhà họ Ninh, cứ nhất quyết đổi tên, đổi thành họ Bạch.
Mà rõ ràng xuất thân này cũng làm cho cuộc sống của họ thoải mái rất nhiều!
Vào nhà máy, vào biên chế, đi học gì đó, ngay cả kết hôn cũng được cân nhắc! Người hầu là thành phần giai cấp vô sản tốt nhất!
Mặt Bạch Cẩm bị nghẹn đến mức xấu xí: “Cô…”
“Tôi cái gì mà tôi, đừng tưởng rằng chị kéo theo Tiểu Muội, đến lúc tìm được của báu bà già lấy từ nhà họ Ninh thì sẽ được chia nhiều hơn!”
Ninh Cẩm Vân chống nạnh, khịt mũi.
Nói gì mà thật lòng đối xử với Tiểu Muội, không phải là vì đồ tốt mà bà già đã giấu đi à.
Nếu không Bạch Cẩm hỏi Ninh Tú Phân muốn có ớt ngọc kia làm gì?
Không phải tại vì ớt ngọc là manh mối duy nhất để tìm được kho báu mà bà già để lại à!
May mà lúc đấy bà ta nhanh trí!
Nhân lúc Bạch Cẩm bị đưa đến nông trường khai hoang ở Bắc Đại Hoang, nói ngon nói ngọt và giành được Ninh Tú Phân còn trong tã lót từ chỗ bà già.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất