Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô đã quay trở lại cái đêm đáng sợ kia, khi đang ở cùng với anh ta…
Trong căn nhà rách nát, người đàn ông cài thắt lưng, bình tĩnh nói: “Hãy suy nghĩ xem, chúng ta có nên đăng ký kết hôn hay chỉ giả vờ như chẳng có gì xảy ra.”
Ninh Tú Phân run rẩy nằm trên chiếc giường tồi tàn, một tay ôm tấm chăn rách nát che lấy người, một tay xoa xoa gáy.
Toàn bộ quần áo trên người cô đều đã bị lột sạch, phía sau đầu cô vẫn còn đau do bị đánh bằng gậy khiến cô choáng váng.
Người đàn ông đứng trước giường có thân trên vạm vỡ, bờ vai rộng eo hẹp, làn da dưới ánh đèn sáng mờ ảo, trắng đến chói mắt.
Ninh Tú Phân choáng váng, không biết là do đau đầu hay vì nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà cô bị sốc.
Cô buột miệng theo bản năng: “Chẳng có gì xảy ra giữa chúng ta cả…”
Cô bị đánh bất tỉnh, bị lột tr.ần tr.uồ.ng và ném vào ngôi nhà tồi tàn của anh, anh cũng bị ai đó chuốc rượu pha thuốc kí.c.h d.ục rồi ném vào đó.
Nhưng người đàn ông này đã dùng chút ý chí còn lại của mình để kiềm chế bản năng, trèo vào bể nước lạnh lẽo và ngồi đó suốt nửa đêm.
Cho đến khi thuốc hết tác dụng…
Anh ta là một người tàn nhẫn.
Cả tóc lẫn cơ thể anh ta đều ướt sũng nước.
Anh ta mặt không biểu cảm vén mái tóc ướt sũng trên sống mũi lên phía sau đầu: “Người khác sẽ không tin rằng một người đàn ông và một người phụ nữ kh.ỏa thân trong một căn phòng mà không có gì xảy ra cả.”
Ninh Tú Phân vốn dĩ đang không tập trung, nhìn cảnh tượng trước mặt mà đồng tử của cô đột nhiên co rút lại——
Khuôn mặt của người đàn ông có đường nét tinh xảo đến sắc bén, những giọt nước chảy dọc theo sống mũi cao và hẹp của anh ta.
Đôi mắt đen mảnh khảnh của anh ta toát lên vẻ xa cách và lạnh lùng, đuôi mắt cong lên, mảnh mai và tinh tế như được vẽ một cách tỉ mỉ.
Đó là một khuôn mặt tuyệt đẹp đến mức có thể khiến các cô gái thế kỷ 21 phải thốt lên khi nhìn vào nó bốn mươi năm sau.
Nhưng ở thập kỷ 70 này, chỉ những người đàn ông có gương mặt vuông góc cạnh đậm chất Trung Quốc, phong cách mạnh mẽ mới được gọi là đẹp trai, đây là một gương mặt nhỏ nhắn mà người ta coi thường!
Đặc biệt là khi anh ta có một vết sẹo trên trán, khiến dung mạo anh ta trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, mang lại một cảm giác lạnh lẽo và tàn độc mà khiến người ta ghét thời nay.
“Ngươi đang nhìn cái gì!”
Vinh Cẩm Thiêm chú ý tới ánh mắt của cô, nhíu mày sắc bén. Điều anh ghét nhất là mọi người nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Vinh Cẩm Thiêm giơ tay kéo lấy vài cọng tóc xuống che kín đi vết s.ẹo trên lông mày và mắt, đồng thời đeo cặp kính cận to gọng đen vào.
Sau một loạt thao tác, giờ anh ta lại trông giống như một bác sĩ làng lạnh lùng, nhợt nhạt và khó ưa.
Ninh Tú Phân hơi lơ đãng, nhắm mắt lại: “Tôi chả nhìn cái gì cả, tôi chỉ cảm thấy… thế giới này thật kỳ quái.”
Ví dụ……Trên giường bệnh, cô đang xem lại những bức ảnh cũ của mình khi đi làm ruộng cách đây vài chục năm, rồi chìm vào giấc ngủ với tâm trạng buồn bã và tiếc nuối.
Kết quả là khi tỉnh dậy, cô đã trở lại cái đêm ly kỳ này cách đó bốn mươi năm trước.
Nếu như không có cơn đau ở phía sau đầu, nếu như không phải người đàn ông trước mặt lẽ ra chỉ nên tồn tại trong những bức ảnh cũ, giờ lại đang đứng sờ sờ trước mặt cô.
Cô đã tưởng rằng mình đang ở trong một giấc mơ chứ không phải một cuộc tái sinh kỳ lạ trở lại thời điểm cách đó vài chục năm khi cô còn làm ruộng ở quê.
Ánh mắt lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm trượt khỏi bờ vai trắng nõn của cô: “Mặc dù tôi không biết là ai muốn lợi dụng tôi để làm hại cô, nhưng…”
Anh ta dừng lại: “Ninh Tú Phân, cô suy nghĩ xem giờ chúng ta nên làm gì?”
Họ khỏa thân trong một căn phòng và anh phải chịu trách nhiệm về cô.
“Thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh.” Ninh Tú Phân có chút bối rối.
Nếu như là ở thế kỷ 21 mấy chục năm sau thì đừng nói là khỏa thân trong cùng một phòng, ngay cả khi ngủ cùng nhau hàng trăm lần…cũng không ai phải chịu trách nhiệm với ai cả.
Vinh Cẩm Thiêm mặt không biểu cảm đẩy nhẹ gọng kính lớn màu đen trên sống mũi, nhìn đám đông đang tiến đến gần chuồng bò cách cửa sổ không xa——.
“Nếu không kết hôn, cô phải nghĩ cách thoát ra ngoài ngay bây giờ, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô.”
“Bác sĩ Vinh, tôi sẽ kết hôn với anh!” Ninh Tú Phân đột nhiên mở miệng.
Vinh Cẩm Thiêm cau mày: “Cô nói cái gì?”
Anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với cô vì ở thời đại này, nếu một cô gái mất danh tiếng, cả đời sẽ không thể lấy chồng, vì vậy anh mới cho cô sự lựa chọn.
Nhưng anh bị đày từ thủ đô đến một ngôi làng miền núi hẻo lánh thuộc tỉnh Tây Nam để dọn dẹp chuồng gia súc và phải cải tạo lại tư tưởng.
Có lẽ cả đời anh cũng không thể rời làng mà chỉ có thể quét chuồng bò và làm bác sĩ chân đất ở đây.
Còn cô gái trước mặt, nếu anh nhớ không lầm thì là một thanh niên có học thức được cử từ thành phố Ninh Nam xuống tham gia xây dựng nông thôn, hàng năm đạt đủ chỉ tiêu liền có thể về thành phố.
Nếu dính líu đến anh ta, cô sẽ không thể trở về Ninh Nam. Việc cô chọn thoát khỏi tình huống này ngay bây giờ từ cửa sau mới là cách thông minh.
Ninh Tú Phân siết chặt tấm chăn, nhưng vẫn lấy hết can đảm ngước mắt lên nhìn anh: “Bác sĩ Vinh, anh nói đúng, dân làng sẽ không tin rằng không có gì xảy ra với chúng ta trong tình huống này.”
Cô cũng nhìn thấy đám đông bên ngoài cửa sổ đang cầm đuốc và đi về phía căn nhà tồi tàn này.
Ban đầu, có người đã sắp đặt kế hoạch này chỉ nhằm mục đích hủy hoại danh tiếng của cô và ngăn cản cô có thể trở về thành phố.
Kiếp trước cô đã lựa chọn để Vinh Cẩm Thiêm giúp cô trốn thoát, để lại anh một mình đối mặt với kẻ có ác ý.
Anh đã kiềm chế bản năng để không làm tổn thương cô, nhưng cô lại khiến anh bị những người dã tâm đó làm mù một mắt.
Đây là điều đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời của cô.
Hiện tại có cơ hội chuộc lỗi, cô không thể để quá khứ xảy ra một lần nữa! Cô cũng phải bắt kẻ đã hại mình phải trả giá!
“Theo tôi kết hôn, có thể cô sẽ không bao giờ quay lại được thành phố nữa. Điều đó không quan trọng sao?” Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên đi đến bên cạnh cô, bắt chéo đôi chân thon dài, cúi đầu nhìn Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân bị ánh mắt sắc như dao cạo của anh làm cho kinh hãi.
Cô theo bản năng quay mặt đi, cúi đầu cắn môi: “Không sao đâu, sau khi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta có thể ly hôn.”
Làm sao anh ta có thể không trở lại thành phố? Vốn dĩ là anh lớn lên ở thủ đô.
Bây giờ đã là mùa thu năm 1978, trong tương lai gần, Vinh Cẩm Thiêm chẳng những có thể trở lại thành phố, mà thân phận còn không tầm thường, địa vị cực cao.
Việc ly hôn đối với anh vẫn tốt hơn là bị đánh mù một mắt.
Nghe vậy, Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nheo mắt lại.
Cô gái này có khuôn mặt tròn nhỏ, đôi mắt đen như quả nho, vừa to vừa sáng, lúc nhìn người trông rất thông minh.
Nhìn trông có vẻ ngây thơ và đứng đắn, nhưng cách cô xử lý cuộc hôn nhân này thì dáng vẻ lại tùy tiện.
Cô không biết rằng đàn bà ly hôn mang tiếng xấu thế nào sao? Hay là thực ra cô còn có ý đồ gì khác?
Nhưng anh không có thời gian để suy đoán, bởi vì ngoài cửa bây giờ đám người đã chạy tới nơi!
Một giọng nữ kêu lên: “Tôi đã nhìn thấy hết, Ninh Tú Phân bị người ta kéo vào chuồng bò này cưỡng hiếp. Mau mau cứu cô ấy!”
“Ra đây! Tên họ Vinh khốn kiếp, bị đưa về làng cải tạo rồi mà vẫn còn làm ra mấy hành động vô sỉ như thế!”
“Mau…mau báo công an, bắn chết hắn vì tội cưỡng gian!”
“Xông vào, cứu người quan trọng hơn!”
Ninh Tú Phân nghe nghe đủ mọi loại âm thanh ồn ào, thờ ơ nghĩ, đây chính là cảnh tượng đã lâu không thấy.
Nhưng đêm nay, cô phải đưa ra một lựa chọn hoàn toàn khác với kiếp trước, cô muốn thay đổi vận mệnh của mình.
Khóe mắt Vinh Cẩm Thiêm phía sau gọng kính đen giật mạnh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Anh đột nhiên nhìn về phía Ninh Tú Phân: “Cô đã nghĩ xong rồi?!”
Ninh Tú Phân đã trấn tĩnh lại, thấp giọng nói: “Nghĩ xong rồi, đưa cho tôi một bộ quần áo của anh đi!”
Quần áo của cô đều bị lấy đi, đám khốn nạn đó thậm chí còn không để lại cho cô một món đồ lót nào, hy vọng để cô bị hủy hoại hoàn toàn.
Vinh Cẩm Thiêm lập tức lấy từ trong chiếc tủ cũ nát ra một bộ quần áo lao động đã bạc màu rồi ném cho cô.
Ninh Tú Phân luống cuống vội vàng mặc vào.
Vinh Cẩm Thiêm vô tình nhìn thấy nước da trắng như tuyết cô, đáy mắt vô thức trở nên u ám, anh mím môi lập tức rời ánh mắt đi chỗ khác.
“Ầm!” một tiếng, cánh cửa bị người ta hung hăng đá văng.
Một nhóm người lập tức xông vào từ ngoài cửa.
“Tiểu Phân, đều là lỗi của tôi mà cô bị tên xấu xa cải tạo này hủy hoại! Ô ô ô…”
Một cô gái trẻ với khuôn mặt vuông mặc bộ quần áo lao động màu xanh xám và mái tóc ngắn ngang vai lao vào.
Cô ta kéo mạnh cánh tay Ninh Tú Phân, định kéo cô ra khỏi giường để mọi người thấy rõ dáng vẻ Ninh Tú Phân bị “làm nhục” như thế nào.
Ninh Tú Phân bị kéo mạnh khiến cánh tay đau điếng: “Đường Trân Trân, cô buông tay tôi ra, buông ra!”
Cô trên người đang mặc bộ quần áo của Vinh Cẩm Thiêm miễn cưỡng che lấy nửa phần trên, nhưng bên dưới lại không có quần!
Nếu bị Đường Trân Trân lôi ra ngoài, trước nhiều người như vậy, cô thật sự sẽ trở thành một chiếc “giày rách*”!
*Giày rách: ý chỉ người đàn bà d//âm đ//ãng; người đàn bà hư hỏng (người phụ nữ có quan hệ nam nữ bừa bãi)
Đường Trân Trân làm sao chịu buông tay, một bên thì giả vờ khóc lóc, một bên thì dùng sức mà kéo chiếc chăn đang che chắn nửa thân dưới của cô ra: “Tiểu Ninh, chúng ta đều là chị em gái a~, để cho ta nhìn một chút cô bị thương chỗ nào, chúng ta đều là đồng đội, đừng sợ!”
Ninh Tú Phân nhìn bộ mặt đạo đức giả của cô ta, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Cô nhớ rõ, ở kiếp trước cô đã bị hại đến mức không thể nhận cha mẹ ruột, công việc thì bị đàn áp, chồng lừa dối, hơn nửa đời người uất ức đến mức trầm cảm.
Trong đó “bạn tốt” Đường Trân Trân này đã đóng góp một nửa “công lao”!
Trong mắt Ninh Tú Phân lóe lên tia lạnh lùng, đột nhiên cô cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay Đường Trân Trân.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất