Thế nhưng, ông ta không ngờ kế hoạch tốt đẹp của ông ta lại thất bại như vậy.
Dòng hải lưu không thay đổi, vận mệnh quốc gia cũng không thay đổi.
Cổ kình Thái Âm đã rời đi, còn con rồng của ông ta đã chết.
Theo những người trốn về được báo cáo, con rồng bị cây cung Tiền Vương bắn chết.
Đây là thứ duy nhất mà Mitarai Kura thực sự kiêng dè.
Trong gần một trăm năm qua, ông ta vẫn luôn tìm cách cướp lấy cây cung này, nhưng vẫn luôn không thành công.
Tuy nhiên, ông ta đã lấy được mũi tên.
Đó là mũi tên mà ông ta phải trả một cái giá rất lớn mới có thể cướp được khỏi tay nhà họ Tiền.
Cũng nhờ có mũi tên này mà Mitarai Kura mới nắm chắc phần thắng trong lần hành động này.
Cung nếu thiếu mũi tên thì chẳng khác gì súng mà không có đạn.
Mũi tên này vốn luôn được cất giữ trong kho vũ khí của đền thờ.
Nhưng con trai ông ta lại vì tham công mà đã lén lút mang mũi tên ra ngoài.
Hiện tại Mitarai Kura hối hận vô cùng.
Ông ta thật sự muốn tự tay dùng roi quất Mitarai Kagami một trận, nhưng đến cả cơ hội đó cũng không còn, vì thằng con trai quý hóa của ông ta đã chết.
Những cơn gió thu liên tục thổi vào sân, ngay cả những bông hoa anh đào nở muộn trên cây cũng đã héo tàn.
Khoảng sân này được hoàng đế bệ hạ ban tặng, được gọi là nơi ánh sáng Amaterasu chiếu rọi. Kinh Đô vào tháng mười cũng đã có hơi lạnh của mùa đông rồi.
Một người phụ nữ bước những bước nhỏ, bước qua những cánh hoa héo và những chiếc lá vàng rơi rụng trên mặt đất, đi lại gần Mitarai Kura, dè dặt choàng chiếc áo đang cầm lên người ông ta.
"Đại nhân, trời lạnh rồi!"
"Đồ ngu!"
Mitarai Kura giận tím mặt, hất phăng chiếc áo vừa được choàng lên làm nó rơi mạnh tay xuống đất, như thể vẫn chưa hết giận, ông ta vung tay tát mạnh người phụ nữ một cái.
Tiếng "bốp" vang lên giòn giã, kèm theo tiếng xương gãy.
Nửa khuôn mặt của người phụ nữ lõm xuống, một bên mắt lồi hẳn ra khỏi hốc mắt. Sống mũi lệch hẳn sang một bên, máu tràn ra, chảy xuống nửa khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng bên kia.
Cho dù có thế, người phụ nữ cũng không dám kêu rên, cố gắng nén đau, quỳ dưới đất, không dám nhúc nhích.
Khuôn mặt kinh khủng của người phụ nữ không thể gợi chút lòng trắc ẩn nào trong người Mitarai Kura, ngược lại, ông ta càng cảm thấy chán ghét, lửa giận dữ trong lòng càng bùng cháy.
Ông ta nhấc chân lên đá mạnh vào ngực người phụ nữ. Lồng ngực người phụ nữ lõm hẳn vào, lưng nhô hẳn lên, sau lưng áo cũng rách toạc. Nỗi đau của cô ta đông cứng lại trên gương mặt, vĩnh viễn dừng lại ở đó.
Sinh mạng của cô ta đã kết thúc.
Nhưng trong mắt Mitarai Kura, đây chỉ là giết chết một con sâu bọ làm người ta chán ghét. Mặc dù nhan sắc của cô ta từng khiến ông ta thỏa mãn.
"Đại nhân!"
Quản gia bước nhanh qua sân, nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất của người phụ nữ một cái, mặt không biểu cảm như đã quá quen thuộc với cảnh tượng này vậy.
"Jange đại nhân vẫn không chịu đến."
Mitarai Kura nhíu chặt chân mày, vẻ mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Người em trai này là hy vọng duy nhất của ông ta bây giờ.
Thế nhưng, vị kiếm khách có thành tựu cao nhất Đông Doanh, thậm chí còn vượt qua vô số người đi trước trong ngàn năm qua, lại không chịu rút kiếm vì gia tộc, vì đế quốc.
"Nhất định sẽ có cách." Mitarai Kura lẩm bẩm nói.
Đúng lúc đó, ông ta nghe thấy tiếng ồn nhỏ ở cửa ra vào.
"Đi xem thử, có chuyện gì xảy ra." Ông ta không kiên nhẫn nói với quản gia.
Quản gia vừa quay người định bước đi thì nhìn thấy một bóng người bay vào.
Nói chính xác hơn, đó là một người ngã vào.
"Rầm!"một tiếng, người đó rơi xuống ngay chân quản gia, nằm thẳng đơ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất