Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

"Chỉ là sau đó địa cung không còn động đến binh khí nữa, bởi Việt Vương đã báo thù thành công giành lại thiên hạ. Kể từ đó địa cung bị khép kín, mãi đến khi tổ tiên của nhà họ Tiền là Tiền Lưu vô tình xông vào nơi này, lấy được cây cung. Khi đó, Tiền Đường đang gặp nạn lũ lụt, giao long trong biển theo dòng nước đi lên, gây họa cho người dân hai bên bờ. Tiền Lưu bèn rèn lại mũi tên vàng, bắn đi để làm dịu thủy triều, từ đó sông Tiền được bình yên, Ngô Việt đóng đô."  

 

Lý Dục Thần chợt bừng tỉnh, thì ra cây cung này là do Đại Vũ luyện hóa thành, còn mũi tên là do Tiền Vương rèn nên. Khó trách anh vẫn luôn cảm thấy cung và tên không hoàn toàn hợp nhau.  

 

Nếu Đại Vũ từng dùng cây cung này để bắn chết chín cái đầu của Long Vương Tương Liễu, hẳn là ông ấy phải có một loại tên đặc biệt dành riêng cho chuyện này. Nếu có thể tìm được những mũi tên mà Đại Vũ đã từng sử dụng, uy lực của cây cung này chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.  

 

Lý Dục Thần định trả cây cung Tiền Vương lại cho Tiền Khôn.  

 

Nhưng Tiền Khôn lại không nhận, mà chỉ mỉm cười nói: "Khi xưa, lúc đại sư Trí Nhẫn lấy cây cung này đi đã nói với chúng tôi rằng, nhà họ Tiền đã không còn ai có thể kéo nổi cây cung này nữa. Giữ cây cung lại chỉ gây họa chứ không đem lại lợi ích gì. Chúng tôi đã nhận ra điều này từ lâu, từ trăm năm trước, người Đông Doanh đã nhòm ngó muốn cướp lấy cây cung này rồi. Nhà họ Tiền đã tổn thất biết bao nhiêu lực lượng mới có thể khiến chúng không được như ý."  

 

"Đại sư Trí Nhẫn mang cây cung Tiền Vương đi, vừa có thể để trấn áp long khí trong hồ, vừa có thể giúp chúng tôi giải quyết khó khăn trong việc bảo vệ cây cung. Nay đại sư đã mất, thần long cũng rời đi, cây cung Tiền Vương để lại Tiền Đường đã không còn ý nghĩa gì nữa. Không còn đại sư Trí Nhẫn, nhà họ Tiền cũng khó lòng giữ được nó. Nếu nó bị người Đông Doanh cướp mất, tôi và Nhược Vọng, những người bảo vệ lăng mộ đời này của nhà họ Tiền chẳng phải sẽ trở thành tội nhân hay sao?"  

 

"Vòng đi vòng lại, cây cung này lại đến được tay chú, chứng tỏ nó có duyên với chú. Chú dùng cây cung này bắn chết yêu long ở Đông Hải, bảo vệ bờ biển Hoa Hạ, cũng là kế thừa chí khí của Đại Vũ. Chỉ có chú mới có thể giữ được nó tránh bị người Đông Doanh cướp lấy. Dục Thần, chú cứ giữ lấy cây cung này đi, nó sẽ có tác dụng lớn hơn khi để lại nhà họ Tiền."  

 

Lý Dục Thần suy nghĩ một lúc nhưng lại không có lý do gì để từ chối. Anh không phải người khách sáo, bèn nói: "Được, vậy em sẽ giữ tạm cây cung này. Nếu nhà họ Tiền xuất hiện người có thể kéo nổi nó, có thể đến gặp em lấy nó bất cứ lúc nào. Sau này, nếu nhà họ Tiền gặp khó khăn, dù có là nước sôi lửa bỏng gì em cũng cũng sẽ mang cây cung này đến ứng cứu."  

 

Tiền Khôn phá lên cười lớn: "Chỉ chờ mỗi câu nói này của chú thôi! Từ nay về sau nhà họ Tiền không phải lo gì nữa rồi!"  

 

Nói xong, ông ấy nhìn Tiền Hân Đồng, rồi lại nhìn Lý Dục Thần, trong ánh mắt không giấu được vẻ tiếc nuối, bèn nói: "Không biết phải chờ đến bao giờ thì nhà họ Tiền mới xuất hiện được người có thể kéo nổi cây cung này đây. Chú em à, nếu chú không chê thì hãy đưa cháu gái anh theo đi. Không làm vợ bé thì làm hầu cũng được!"  

 

Lý Dục Thần thoáng ngẩn người, chuyện này là sao đây?  

 

Tiền Hân Đồng hờn trách: "Ông, ông nói cái gì vậy? Cháu là cháu gái ông, làm hầu là sao chứ?!"  

 

Lý Dục Thần lập tức hiểu ý của Tiền Khôn. Cô cả của nhà họ Tiền, làm bé hay làm hầu cũng chỉ là nói chơi thôi. Ý của ông ấy là muốn Tiền Hân Đồng gia nhập Tiên Môn.  

 

Là một võ giả đã gần chạm đến đỉnh cao, Tiền Khôn biết rõ giới hạn của võ đạo.  

 

Năm xưa, Tiền Vương có thể kéo cây cung Thiên Vũ, bắn thủy triều trấn áp giao long, chắc chắn cũng là một người tu hành xuất chúng.  

 

Ông ấy hy vọng nhà họ Tiền có thể xuất hiện một người như vậy, ít nhất là có thể đặt được nền móng. Là một gia tộc có truyền thừa cả ngàn năm, họ không thiếu người và cũng không thiếu thời gian.  

 

Mà trong số thế hệ trẻ của nhà họ Tiền, người có điều kiện tốt nhất về tất cả mọi mặt chính là Tiền Hân Đồng.  

 

Nếu là trước đây, Lý Dục Thần sẽ nghĩ rằng Tiền Hân Đồng chưa đủ tiên duyên. Nhưng giờ đây, anh đã hoài nghi về Thiên Đạo, tại sao lại không vứt bỏ mớ cơ duyên huyền học trong quá khứ kia đi chứ?  

 

Tại sao tu hành lại cần phải có cơ duyên?  

 

Tại sao con người sinh ra lại không giống nhau?  

 

Tại sao người khác có thể thành tiên còn tôi thì không thể?  

 

Trời đất vô tâm, coi vạn vật như cỏ rác.  

 

Nếu Thiên Đạo không cho người phàm thành tiên, thì tại sao không để mọi người thành ma?  

eyJpdiI6IlVUZHdcL1wvV2hZWlwvM1JxdmgzSGgyWEE9PSIsInZhbHVlIjoiQzFPUURPQWlPaDRRV0pMSXdRQ1JHV1VKTWhxdXJocVd4THU2NXRiNDI1VWhBOGt1UE0rYm5yamdCbDJCU05uNyIsIm1hYyI6IjVlMmVlOTJkMDI5Y2Y5NWE5ODQ4NzI3ZWM2N2RmMjgyOTY3NzZlMzFkZWYwODYzYmFmZGQ2NGQwYzVjOWIyYmQifQ==
eyJpdiI6ImFMSm96NGNPRGhWaUd4empEbzJzWkE9PSIsInZhbHVlIjoiSVpwaE9ZR1VcLzdtdHR3dG01V2F3N3JVNFNXMThISmtyb21uZ284VXZNVDJpNEtoWllQV1Z1cGV6bHBSTU1EYkJkMGtcL2UyOWp2cWJVQVptKyt5aUxPaHhzR29cL3Z6TDNjWThoT2VcL1Y4cytCdktDVldsZ21yMFlFMDFJdkZJYUMwZFlYVlBYbnFoZ2NJUGdqRGVQbitWUzZnSkl5NzF0enl0Q0FkK2pSUmc1allseHVJcHVrY2FKUTFLcTRjalJqY0xLMmdqa1wvNUh4dlFVUUNwYVk5dFJJYk95S1ViNUpqeGFScWIyaGg2cjk0MlYyOFVESWJpcXluQzh0XC9nWVBUdXFYWmFQUWYyM3QrdThyVmI3b2xmXC90c0ZZRm5aRG03aVB1dFZCdlR6dm1PeGg3YnBJc2VRYW8rZkVmc05qWXlEVXpQOHNQMVNUeGdnQmtEcUIxUjVtUzJvNmhid3pycVZqSUdlY20xak9nS0hmV29qeXlibUtodmREYVZnMmJtUE4xMGdXRlwvNXNkNnhGeFVmaUc2dU1wNU40UERXWVJRcmVFR1pMTDBQNjhhVWVoS3lqeGJSQVVid2xBSzEyMGZRIiwibWFjIjoiYWY4MDVmNDZlMTI2ODk0MDY2Zjk2ZGM1ZmNjOGQ5ZWViYWZkNzdkNDVjZjJkOGIzMzMyNjVhNTkwNzk3ODI2OCJ9

Tạo nên một thế giới phi thường, nơi mọi người đều thức tỉnh, người người tu hành, ai ai cũng được giải thoát!

Ads
';
Advertisement