Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

 Trong khi anh còn đang đấu tranh nội tâm thì Đinh Hương đã đi về phía Bạch Long.  

 

"Đinh Hương!" Lý Dục Thần gọi lớn.  

 

Đinh Hương quay đầu mỉm cười với anh, sau đó xoay người tiếp tục bước về phía con rồng.  

 

Lý Dục Thần thấy cô ấy rất kiên quyết, trên người thấp thoáng phát ra ánh sáng thần thánh, anh khẽ rung động, không ngăn cản nữa.  

 

Chỉ là, anh càng siết chặt kiếm Huyền Minh, kéo căng dây của cây cung Tiền Vương, chỉ cần Bạch Long có bất kỳ hành động nào muốn làm hại Đinh Hương, anh sẽ không chút do dự bắn thủng long đan, chặt đứt đầu rồng.  

 

Khi suy nghĩ này vừa nảy ra, trước mắt Lý Dục Thần sáng bừng như thể xiềng xích đã bị phá bỏ vậy, trong khoảnh khắc đó tất cả đều rõ ràng.  

 

Tại sao việc lựa chọn giữa một thành phố và một con rồng lại khó khăn đến thế, nhưng khi đối tượng chuyển thành Đinh Hương thì sự lựa chọn đó đã biến mất? Vì Đinh Hương, anh có thể giết con rồng đó bất cứ lúc nào.  

 

Sự khác biệt ở đây, nếu chỉ nhìn bề nổi thì là do Đinh Hương là người thân của anh.  

 

Nhưng trong thực tế thì nguyên nhân thực sự là hiện tại, Đinh Hương đang đối mặt trực tiếp với sự uy hiếp của con rồng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.  

 

Mà hiện tại, tính mạng của người dân trong thành phố không có gì đáng lo cả. Những hậu quả mà con rồng gây ra với dân chúng Tiền Đường chẳng qua chỉ đang ở trong tưởng tượng, chưa thực sự xảy ra.  

 

Vì một chuyện chưa xảy ra mà làm tổn thương một sinh mệnh, điều đó chắc chắn là bất công.  

 

Trong quá khứ, Phật giáo Huyền Môn thường hay nói về việc trừ ma vệ đạo, nhìn thấy yêu ma thì không nói hai lời mà lập tức chém chết, đó là vì yêu ma ăn thịt người. Nhưng hầu hết yêu ma bị họ giết đều chưa từng ăn thịt người.  

 

Chỉ vì muốn tránh mặt con người, rất nhiều yêu ma trốn vào những nơi khỉ ho cò gáy, những vùng có điều kiện khắc nghiệt, cho dù linh khí không đủ hay tốc độ tu hành chậm chạp cũng được. Thế nhưng chúng vẫn bị người chính đạo truy sát. Các môn phái chính đạo thường xuyên tổ chức các buổi rèn luyện định kỳ, cho các đệ tử đến những nơi hoang vắng để tu tập, lấy việc ai giết được nhiều yêu ma và cấp bậc cao hơn làm người chiến thắng.  

 

Điều này há chẳng phải giống hệt như việc hồi nãy anh muốn giết con rồng vì lo cho an nguy của người dân ở Tiền Đường hay sao?  

 

Không phải là không thể giết rồng, nhưng phải đợi đến khi nó thực sự gây hại mới được giết. Không thể vì một câu: "Đợi nó gây hại thì đã muộn" làm lý do mà giết nó trước được.  

 

Đinh Hương bước tới trước mặt con rồng.  

 

Bạch Long vẫn luôn e sợ cây cung Tiền Vương đang lơ lửng giữa không trung.  

 

Đinh Hương đưa tay ra, chạm vào thân rồng.  

 

Lý Dục Thần căng thẳng nhìn theo, càng kéo căng dây cung hơn, không gian xung quanh ngày càng vặn vẹo.  

 

Mình rồng khổng lồ, vảy rồng cứng như  bức tường, Đinh Hương nhẹ nhàng đặt tay lên đó.  

 

Thân hình của Cự Long run lên một chút, phát ra một tiếng gầm lớn nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, như thể đang có sự tò mò liếc nhìn con người nhỏ bé bên dưới.  

 

Đinh Hương lẩm nhẩm đọc La Bàn Kinh, dưới chân cô ấy xuất hiện ảo ảnh của la bàn Lục Hư Luân Chuyển, nó nâng cô ấy lên không trung và đưa đến trước đầu rồng.  

 

Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn cô ấy.  

 

Trong một thời gian ngắn, cô ấy đã sử dụng thành thạo la bàn Lục Hư Luân Chuyển đến thế rồi.  

 

Đinh Hương đưa tay ra, đi lại gần đầu rồng.  

 

Đầu rồng co lại, có vẻ hơi cáu kỉnh. Lúc này nó chỉ cần há miệng ra là có thể dễ dàng nuốt chửng Đinh Hương xuống bụng.  

 

Râu rồng phấp phời, cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn để cô ấy sờ.  

 

"Anh Dục Thần!" Đinh Hương vui mừng kêu lên.  

 

"Sao?"  

 

"Chúng ta thả nó đi."  

 

"Gì cơ?"  

 

"Chúng ta có thể ra điều kiện với nó, rằng nó không làm hại người dân Tiền Đường, chúng ta sẽ thả nó ra." Đinh Hương nói.  

 

"Em có thể nói chuyện với nó sao?"  

 

"Ừ, nó ở dưới đáy hồ Tiền Đường đã một nghìn năm, đã nghe hiểu tiếng người từ lâu rồi. Em có thể giao tiếp với nó thông qua không gian của la bàn Lục Hư Luân Hồi."  

 

Lý Dục Thần hơi kinh ngạc, nhưng những suy nghĩ đang dâng trào trong đầu anh cũng dần lắng xuống. Chưa chắc đây không phải là một cách hay, vì cũng không còn cách nào tốt hơn nữa.  

eyJpdiI6InFCRnpmN2R4dVNpdEdCdm1XTTM2d0E9PSIsInZhbHVlIjoiZXZsUDArWDFlRTRMbE5OamU0T1lYdUdFWk5mcXNqek5rem94anp3NEVSdG1mSkpqVGk2N1JPSnZYTW15NDNXNCIsIm1hYyI6ImM1YTg4ZWQxNWYwNWNjYjFlNGU2NmJiYWZlMzZjZjg3Y2FiMTA5ZjdkZTA5ZjdmMzcyMzI1NTY0YjQxMjY5OTUifQ==
eyJpdiI6IjlVSlFyQjZcL0FZS2pJcXlrRzd4eGtRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFrd1hUOXdaVmJjZ2EzamEzQWFmc2RzcVNPRDhEaXFNMWMyaTY0UEdnNjFiOTBQbVlMdjRoSUJ3dWk1d0d5ZjNUY0xIQ3YrUkE5S2dTSXZFd1wvUVJMQ1lRb3VPM2xNTDFTWlZBalpCZlZoRDFkdUVDXC9CelVOR3ZDWGhjcmVqYUhCWmJUWllybjNEcXBxbmhmTXBVbklWZytFYWtCWU9IbFBvY1h4NmlVVnN5aFwvbE5cL0JwMElmQWdIUXUyTnlicDlPNmwxMmNsc092a2F4VG1SOWdxT2Vxb1BUbXVwVTVQTU10WkRFdnFGYzl2ZWpRN0FJWWRhak9PXC9MRGc2WllYNTlZd2IyRTZZQlE5enZRTFJCbkxFZm5Gd2RmVElFU05xT2xHbDdrY2oxXC9SNjRDeG9PUUpzXC9qSHlYb08yQkorViIsIm1hYyI6IjRlZWQ3OTU3MjMxYmY1OGY5MjIyNWMyOTJkZjg5NTUwNTNmNzIxMThmM2U0ZTNiZmMyOWM2YjEyNTIzODEzMzQifQ==

"Nếu mày có thể nghe hiểu tiếng người, vậy tao sẽ đưa ra cho mày ba điều kiện. Nếu mày đồng ý, tao sẽ thả mày ra ngoài. Thứ nhất, không được trả thù người dân ở Tiền Đường. Thứ hai, không được tùy tiện hiện hình chân long trước mặt con người. Thứ ba, không được tùy tiện làm hại các sinh linh khác."

Ads
';
Advertisement